Những Đứa Con Bị Bỏ Lại
Chương 23
tôi ước gì mình nghe lời của bà giúp việc.đừng mở cửa phòng làm việc của anh ra thì có lẽ tôi đã không phải một lần nữa đâu như vậy... tách... cửa phòng làm việc của anh được mở ra. tôi dọn dẹp những tàn thuốc được anh vứt bừa bộn trong phòng và cẩn thận sắp xếp những giấy tờ còn vương vãi trên bàn làm việc của anh. chợt tôi thấy ngăn tủ nơi bàn làm việc của anh không khóa. người ta nói đúng sự tò mò đôi khi có thể giết chết một con người và sự tò mò của tôi ngay lúc này nó không giết chết tôi mà giết chết trái tim tôi. sự tò mò đã khiến cho tôi không thể kìm chế được. tôi khẽ đưa tay mở tủ ra, trong tủ không có gì ngoài một chiếc áo được xếp lại rất gọn gàng.tôi như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy những cái cúc áo được làm bằng đá, một loại đá đắt tiền lóng lánh, nó y hệt như chiếc cúc áo mà tôi đang giữ của kẻ đã cưỡng bức tôi tối hôm đó.... tôi không tin một lần nữa lật tung cái áo ra để nhìn cho thật kỹ thì đúng rồi tầng cúc áo giống nhau không một chút khác biệt, chiếc cúc áo ở giữa đã không còn.tôi hoang mang ngồi thụp xuống đất.
"" đúng rồi lần đầu gặp anh, khi anh cất giọng nói, cái giọng nói mà tôi ngờ ngợ rất quen mà không biết mình đã nghe ở đâu. đúng rồi cái hôm đi hưởng tuần trăng mật về anh ôm tôi ngủ ở nhà bố mẹ anh, mùi nước hoa đó tôi thấy như mình đã ngửi qua được ở đâu nhưng cố nhớ mãi vẫn không ra... " thì ra sau tất cả vẫn là anh... anh là người đã cưỡng bức tôi, vậy mà vẫn giả vờ thanh cao coi thường và không tiếc lời xỉ nhục tôi. tại sao anh lại làm như thế với tôi? tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? tôi không biết lúc này đây mình là đang cười hay đang khóc nhưng tôi biết một điều tôi đang kinh tởm con người anh vô cùng. một kẻ với vẻ bề ngoài đầy nam tính luôn toát lên khí chất của sự sang trọng, lịch lãm lại đi cưỡng bức người mình yêu và khi cưới nhau về lại không tiếc buông những lời lẽ khinh miệt vợ mình chỉ vì cái màng trinh mỏng manh kia mà chính hắn đã đánh cắp, càng nghĩ tôi lại càng căm hận kẻ tiểu nhân đội lốt quân tử như hắn. nhưng càng căm hận hắn bao nhiêu thì trái tim tôi lại càng đâu bấy nhiêu.... hôm nay tôi mặc định để cho bà giúp việc muốn làm gì thì làm tôi không còn cảm thấy hứng thú xuống bếp để tự mình cố gắng nấu những món ăn rồi chờ hắn về ăn cơm như thường ngày nữa. mà tôi ngồi đó như người không hồn bàn tay vẫn nắm chặt chiếc cúc áo của hắn mà tôi đã giựt lấy được trong cái đêm hôm đó. cuối cùng hắn cũng đã về? tiếng bước của hắn mỗi lúc một gần với tôi hơn và hắn vẫn vậy đi lướt qua người tôi thậm chí không thèm nhìn tôi lấy một cái, cứ như tôi là kẻ tội đồ trong ngôi nhà này vậy? thái độ của hắn càng làm tăng thêm sự căm phẫn trong tôi, tôi đứng bật dậy nói thật to.
- tên khốn, anh đứng lại đó cho tôi. hắn ngạc nhiên nói ;
- cô vừa gọi ai tên khốn đó? tôi bình thản đáp ;
- ở trong nhà này ngoài anh ra thì anh thấy còn ai nữa? hắn trừng mắt ngạc nhiên quát to;
- cô hôm nay ăn phải gan hùm đấy hả? cô nên biết vị trí của mình được đặt ở đâu trong ngôi nhà này chứ? tôi còn giữ cô lại bên mình là may mắn cho cô lắm rồi đó? lúc này thì tôi đã không thể bình tĩnh hơn được nữa, tôi bước tới gần hắn và bách.... tôi tát thẳng vô mặt khiến hắn bất ngờ không kịp trở tay? hắn nói.
- cô... cô hắn chưa dứt lời thì bách... một bên má nữa của hắn đã lãnh thêm cái tát tiếp theo của tôi. tôi trợn mắt nhìn thẳng mặt hắn lúc này đang nhìn tôi hết sức ngạc nhiên tôi nói ;
- cái tát đầu tiên là tôi dành cho kẻ khốn nạn đã cướp mất đời con gái của tôi, còn cái tát thứ hai là tôi trả lại những gì anh đã xúc phạm tôi, tôi thật sự rất hối hận vì đã đem trái tim mình đi yêu một kẻ tiểu nhân đê hèn như anh. (tôi vừa nói vừa đem tay gạt nước mắt.) hắn như không tin vào những gì đang diễn ra liền bóp chặt tay tôi và nói;
- cô đang nói xàm cái quái gì thế hả? tôi hất tay của hắn ra dơ lên chiếc cúc áo đó tấc giận nhìn hắn nói ;
- không biết anh có nhận ra cái cúc áo này không? phúc thiếu gia? hắn ngạc nhiên túm lấy cánh tay đang giữ chiếc cúc áo của tôi mắt long lên sòng sọc nhìn tôi nói;
- tại sao cô... cô lại có chiếc cúc áo này? tôi lúc này cười khảy nói?
- cái cúc áo này là tôi đã giưt được trong lúc giằng co với tên khốn nạn đã cướp mất đời con gái của tôi đó? sao anh ngạc nhiên lắm phải không? giờ tôi đã tìm ra được chủ của chiếc cúc áo này tôi gửi lại cho anh đó.. tôi đặt chiếc cúc áo lên bàn rồi bước ra khỏi ngôi nhà đó....
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
10 chương
30 chương
29 chương
110 chương
83 chương