Những cuộc phiêu lưu của thỏ dũng sĩ
Chương 12 : Cuộc nổi dậy
Ngày gia đình ông thị trưởng Hiền Long chào đón thành viên mới – cậu con trai đầu lòng, cháu đích tôn thứ bốn mươi của dòng họ, vừa ra đời – cũng là ngày mà toàn dân Vương quốc Mãnh Sư đau đớn nhớ về biến cố xảy ra đúng mười năm về trước, biến cố đau thương đánh dấu những năm tháng lao nhọc và đầy bất công mà địa quân giun đất đã bắt họ phải gánh chịu. Ngày ấy, không một ai ra đường, không một ai đi rừng hay tổ chức tiệc tùng, cưới hỏi… Tất cả dân chúng sư tử đều đóng chặt cửa, ở yên trong nhà và… khóc lóc.
Nhưng duy chỉ có gia đình ông Hiền Long thì khác. Họ quây quần xung quanh nôi em bé và hát mừng vui tươi. Những câu hát của người lớn đã khiến cậu bé sư tử với đôi mắt tròn trĩnh dễ thương cười thích thú. Chú của cậu bảo cậu đẹp như một cục bông gòn. Ông ngoại cậu thì bảo cậu có khuôn mặt tròn giống ông. Bà ngoại cậu thì cứ xuýt xoa khen bàn tay, bàn chân múp míp của cậu mãi…
Trong không khí hạnh phúc và vui tươi như vậy, một vị pháp sư hiện ra ngay giữa gian nhà của họ. Pháp sư đội nón quai thao và đeo kính tròn đen một cách bí hiểm. Tấm chăn chiên phủ kín thân mình mà ông đang khoác có lẽ rất phù hợp với tiết trời se lạnh đầu đông đang tràn ngập ngoài trời. Cả gia đình Hiền Long không thể nhìn thấy được bàn chân của vị pháp sư, vì ông ngồi khoanh chân, lơ lửng trên không như đang trình diễn một màn ảo thuật.
“A-nhô! Bình an cho các người.” Vị pháp sư nói. “Ta là pháp sư Sói Ngây Thơ. Ta đến từ một nơi rất xa mà các người chưa bao giờ đến được. Ta đem một tin vui và một tin buồn đến với gia đình các người. Đó là những lời tiên tri về đứa bé.”
“Sao cơ? Lời tiên tri ư?” Mọi người trong nhà thốt lên.
“Đúng vậy. Trước hết, ta hỏi: đứa bé này có tên chưa?”
“Thưa ngài, chúng tôi định đặt tên đứa bé là Bờm Bé Nhỏ.” Cha mẹ đứa bé nói.
“Ái chà, một cái tên dễ thương. Nhưng nghe này, sau này đứa bé sẽ tự nhận mình với một cái tên khác, cùng một vận mệnh khác. Trong mắt nhiều người, nó sẽ không dễ thương đâu.” Sói Ngây Thơ nói với giọng trầm ấm bí hiểm.
“Pháp sư, ngài biết gì về nó? Lẽ nào có cái tên khác hay hơn cả Bờm Bé Nhỏ ư?”
“Hàm Sấm.”
Hai vợ chồng ông Hiền Long ồ lên và cả gia đình họ bắt đầu chế giễu lão pháp sư. Họ vốn không ưa những cái tên nào quá mạnh mẽ và to tát.
“Thôi nào. Bác này ở đâu đến cứ đùa… Bờm Bé Nhỏ của chúng tôi không thể nào có một cái tên xấu xí như vậy đâu.” Ông ngoại đứa trẻ cười.
“Này lão pháp sư, nếu tôi gọi lão là ‘anh già xấu trai’ thì lão có thích không?” Bà thím nói.
Cả nhà họ cười ngặt nghẽo.
“Ơ mà, vậy… những lời tiên tri về con trai chúng tôi… đó… đó là gì?” Cha đứa bé vẫn tò mò nên cất tiếng hỏi.
“Chắc hẳn các người muốn nghe tin vui trước?” Pháp sư Sói Ngây Thơ nói.
“Vâng, ngài cứ nói đi, nghe thử xem có lọt tai không nào!”
Pháp sư Sói Ngây Thơ gườm gườm nhìn khắp một lượt những người đang đứng đó. Cái nhìn đầy ma lực và uy nghiêm khiến ai cũng nín thở chờ đợi xem điều gì sẽ xảy đến với đứa cháu đích tôn của dòng họ.
“Được, ta sẽ nói cho các người tin vui: đứa con trai yêu dấu của các người đây, khi lớn lên, sẽ trở thành một anh hùng của dân tộc. Một vị anh hùng vĩ đại!”
“Ồ! Thật thế sao?”
Cả gia đình đồng thanh ngỡ ngàng. Và rồi, lần lượt mỗi người trong gia đình họ trầm trồ khen đứa bé với những nụ cười mãn nguyện và hân hoan. Lời tiên tri ấy là một tin vui mừng trọng đại tuyệt vời, một lời cầu chúc đẹp đẽ nhất dành cho Bờm Bé Nhỏ của họ.
“Ngay từ khi nhìn thấy đôi mắt tròn vo của nó, tôi đã biết ngay mà.” Ông chú nói.
“Bờm Bé Nhỏ của chúng tôi sẽ khiến cả dòng họ hãnh diện.” Mẹ đứa bé nói, nắm bàn tay với bàn tay chồng bà. Những chiếc móng vuốt của bà chìa ra vì hạnh phúc, cắm vào tay ông chồng làm ông đau điếng.
“Thật đáng tự hào làm sao.” Cha đứa bé âu yếm nhìn vợ ông.
“Thật tuyệt diệu. Một tương lai tươi sáng sẽ đến với cháu tôi.” Bà ngoại móm mém cười.
“Nó sẽ phải ngồi tù và chịu rất nhiều đau khổ.” Sói Ngây Thơ từ tốn kết luận.
Cả gia đình họ giật mình, trợn mắt nhìn vị pháp sư. Có chút điếng lòng lộ ra nơi mỗi người. Gương mặt cha mẹ đứa bé dường như dài xuống hơn. Cái miệng ông chú thì mở ra như chào đón một con ruồi nào đó bay vào. Những lời tiên tri vừa phát ra từ miệng pháp sư như một chiếc kéo cắt phựt tấm vải đang dệt là những lời ca khen của mấy ông bà sư tử đang đứng đó. Giai đoạn tiếc ngẩn tiếc ngơ của họ không quá lâu, mà chuyển nhanh sang trạng thái nổi giận một cách khá dữ dội.
“Hả? Nó sẽ ngồi tù sao? Làm sao có thể thế được?” Ông ngoại đứa bé trợn trừng nhìn pháp sư.
“Này lão già! Đừng có mà độc mồm độc miệng nguyền rủa cháu tôi!” Bà thím gắt lên như nhà vừa có trộm.
“Đồ lẩm cẩm! Cút đi!”
“Đồ điên!”
“Lão già vớ vẩn! Đứa trẻ là niềm tự hào của dòng họ chúng tôi, lẽ nào lại phải chịu tù đày khốn khổ cơ chứ!”
“Đúng vậy, nó sẽ chịu đau khổ rất nhiều.” Sói Ngây Thơ điềm tĩnh phán tiếp. “Và nhân đây, ta sẽ thêm cho các người một tin nữa: Hàm Sấm sẽ bị tống vào ngục Sấu Đá khi tròn mười tám tuổi.”
Nghe đến đó, mẹ Bờm Bé Nhỏ – đứa bé có thể sẽ gọi là Hàm Sấm sau này – ngất lịm. Còn pháp sư Sói Ngây Thơ thì quay tròn như một cái bàn xoay nặn gốm rồi biến mất trước khi cái chổi sể quét nhà trong tay bà thím kịp giơ lên và toan phang một cú thật dữ dằn.
* * *
Ngục Sấu Đá là nơi có vào mà không có ra, vô cùng man rợ, vô cùng hiểm trở, nằm ở phía cực tây Vương quốc. Từ thị trấn Mường Sét đến ngục Sấu Đá không xa, chỉ cách nhau một cây cầu bắc qua vực thẳm Nổi Loạn. Những phạm nhân bị kết án tù chung thân vì những trọng tội lớn lao ở khắp mọi nơi trong Vương quốc đều bị đày đến đó. Có những kẻ cướp của dân nghèo, có những kẻ đốt phá lâu đài nhà vua hay buôn lậu bờm giả,…
Tuy không hoàn toàn tin những lời của vị pháp sư lạ mặt, nhưng gia đình ông thị trưởng Hiền Long cũng nơm nớp lo sợ những điều tai quái sẽ xảy đến với cậu con trai độc nhất, đứa cháu đích tôn quý báu của mình. Vì vậy, trong suốt thời ấu thơ, Bờm Bé Nhỏ bị gia đình giữ chặt trong nhà, quanh năm sống với bốn bức tường kín đáo, chỉ thỉnh thoảng mới được ra ngoài. Nơi xa nhất mà cậu từng tới chính là khu vườn với hàng rào cao cao, kín kẽ bao quanh nhà mình.
Những khi nhìn thấy từng tiểu đội không quân bay trên bầu trời ở gần ngọn đồi phía xa xa, tâm hồn cậu rạo rực cháy lên một khát khao muốn được lượn bay như họ. Những khi nghe thấy tiếng chơi đùa của mấy thằng nhóc sư tử cùng trang lứa ở bên nhà, phía ngoài bờ thành hàng rào, cậu cố gắng nhảy thật cao để nhìn qua. Chúng đang chơi bi, chơi ô làng, chơi cò rập, chơi đánh trận giả… Những tiếng cười đùa vui thích của lũ trẻ hàng xóm, những tiếng í ới gọi con về ăn cơm của các bà mẹ cứ thúc giục quả tim khao khát khám phá đập lên mãnh liệt hơn trong lòng Bờm Bé Nhỏ mỗi ngày. Cậu muốn được ra ngoài làm quen với lũ trẻ, chơi đùa, chạy nhảy cùng chúng. Cậu muốn được đi chơi núi, đến suối Cà Rốt Đá Cuội trong lành mà chú cậu vẫn hay kể mỗi khi đi câu cá về.
“Mẹ ơi, cho con ra ngoài chơi nhé!”
“Không được! Ngoài kia nguy hiểm lắm con à.”
“Nguy hiểm là gì hả mẹ?”
“Là… Là… Khi con ra ngoài, con sẽ không được an toàn như ở nhà.”
“An toàn là gì hả mẹ?”
“Thôi, im ngay! Không hỏi han gì nữa!”
Bờm Bé Nhỏ buồn lắm. Cậu không được thỏa mãn niềm mong ước tự do mở rộng tầm mắt của mình. Cậu biết rằng mẹ cậu, cha cậu, cả đại gia đình của cậu muốn dành những điều tốt nhất cho cậu, muốn cậu sống trong hạnh phúc bình an của mái ấm gia đình. Nhưng thâm tâm cậu vẫn ước ao muốn biết thế giới bên ngoài đẹp đẽ to lớn như thế nào.
Tuy những bước chân của Bờm Bé Nhỏ bị gia đình kìm hãm, nhưng sự hiểu biết của cậu không vì thế mà chỉ gói gọn trong khu vườn hạn hẹp. Năm lên sáu tuổi, Bờm Bé Nhỏ bắt đầu được bà ngoại dạy chữ. Cậu biết đọc và đã đọc rất nhiều sách trong thư phòng của cha. Tất cả những truyện cổ tích, thần thoại, đồng dao dân gian trong tủ sách trên đầu giường, cậu đều thuộc hết. Cậu đã hiểu ra nhiều điều về Vương quốc Mãnh Sư của mình, về thế giới xung quanh mình.
Qua những ghi chép của giới sư tử trí thức trong Vương quốc, cậu hiểu ra điều gì đã trở nên ác mộng kinh hoàng với dân tộc mình suốt mười sáu năm qua: địa quân giun đất. Bờm Bé Nhỏ vô cùng ngạc nhiên khi đọc thấy rằng: dòng giống ấy đã từng là bạn hiền của Vương quốc Mãnh Sư, đã từng chung sống yên bình trên cùng một lãnh thổ từ biết bao đời. Sư tử sinh sống ở trên, giun đất ẩn mình ở dưới, hai dân tộc chẳng phạm gì nhau. Thế giới của dòng giống giun đất là một thành phố ngầm tuyệt đẹp và đồ sộ dưới lòng đất: thành phố Phì Nhiêu. Thành phố có đỉnh vòm là đất, những cột chống bằng đất, thành trì bằng đất, nhà ở của dân cư cũng bằng đất,… Toàn bộ khoảng không bên trong thành phố đều được thắp sáng bởi những ngọn đuốc cháy nhờ một loại dầu lấy từ dịch lỏng rễ cây. Nếu không có ánh sáng ấy, thành phố Phì Nhiêu sẽ chìm trong tăm tối mịt mùng.
Sự vững chãi và yên bình của thành phố dưới lòng đất ấy được gìn giữ bởi phép quyền năng của một báu vật đặt trong vị trí trọng yếu của khu đền thờ, nơi được lính canh gác cẩn mật ngày đêm. Báu vật ấy có sức mạnh duy trì sự yên bình của thành phố Phì Nhiêu hơn hết mọi cột chống. Báu vật ấy là Chiếc Vòng Quyền Năng.
Đến một ngày kia, thảm họa đã xảy đến với thành phố Phì Nhiêu. Vòm đất rung chuyển dữ dội. Các cột chống nứt vỡ, các lâu đài thành quách sụp đổ. Dân cư giun đất tử thương vô số. Mọi sự biến, tai họa đều bắt nguồn từ một lý do duy nhất: Chiếc Vòng Quyền Năng đã biến mất. Sau khi tập hợp quân đội, dân chúng sống sót, Đức Địa Vương – nhà vua trị vì thế giới giun đất – đã ra lệnh truy tìm khẩn thiết Chiếc Vòng Quyền Năng. Nhưng mọi nỗ lực tìm kiếm đều đi vào bế tắc.
Giữa cơn hoang tàn đổ nát và đau đớn cùng cực của dân tộc giun đất, một vị thần tự xưng là Đỉa Ngàn Chân đã hiện ra, chỉ cho Đức Địa Vương và dân chúng biết rằng thủ phạm chính là một kẻ trộm đến từ Vương quốc Mãnh Sư. Thần Đỉa Ngàn Chân đã yêu cầu Đức Địa Vương tập hợp quân đội, tràn lên mặt đất để đòi lại.
Khốn khổ cho dân tộc sư tử tí hon yếu ớt! Trước sức mạnh hùng cường của kẻ thù to lớn gấp mười lần, họ chỉ biết run sợ và chịu đựng thương đau. Họ không thể chống lại cơn càn quét khủng khiếp nhất trong lịch sử của địa quân giun đất hòng truy tìm báu vật. Lâu đài, thành quách và hàng loạt khu dân cư đều bị tàn phá nặng nề dưới những nắm đấm của giun đất.
Sư Tử không nhận mình là kẻ trộm. Và giun đất cũng không thể tìm thấy Chiếc Vòng Quyền Năng ở bất cứ ngóc ngách nào trên toàn lãnh thổ Vương quốc Mãnh Sư. Tiếp đó, Thần Đỉa Ngàn Chân đã phán bảo Đức Địa Vương phải trừng phạt toàn dân những kẻ lông bờm bé nhỏ ấy. Sư Tử buộc phải xây sửa lại mọi thành trì dưới lòng đất để phục hồi thành phố Phì Nhiêu như một cách để “đền tội”. Không những thế, hàng đêm, Vương quốc Mãnh Sư sẽ phải cống nạp năm thanh niên sư tử tròn mười tám tuổi để… dâng máu lên thần Đỉa Ngàn Chân.
“Không thể chấp nhận được! Sao chúng lại có thể ép người vô lý như vậy được chứ? Công lý để ở đâu? Lẽ phải để ở đâu?” Cậu bé sáu tuổi Bờm Bé Nhỏ thốt lên.
…
Dần dần, Bờm Bé Nhỏ đau đớn nhận ra một đặc điểm xấu xí tồn tại trong thâm tâm mỗi người dân của Vương quốc mình từ xưa đến nay: sự hèn nhát. Hàng trăm thế hệ sư tử sinh sống trên lãnh thổ Vương quốc Mãnh Sư từ bao đời đều mang trong mình tính cách hèn nhát. Họ không dám chống đối địa quân giun đất, không dám ho he lên tiếng để đòi lại công bằng cho mình. Họ chỉ biết chịu đựng và quy phục. Họ sợ hãi và hèn nhát.
“Cha ơi, tại sao chúng ta không đánh lại Giun…?”
“Suỵt! Không được nhắc đến những chuyện đó nữa, hiểu không con?”
Ngay cả những lần Bờm Bé Nhỏ đến bên cha và đặt câu hỏi về giun đất hay thành phố Phì Nhiêu, cậu cũng đều bị trách mắng và cấm đoán một cách vô lý như vậy. Cậu không bằng lòng, và quyết tâm tự tìm hiểu mọi sự cho ra lẽ.
Năm mười sáu tuổi, Bờm Bé Nhỏ đã mang trên mình tầm vóc của một chàng sư tử cường tráng với sức mạnh rạo rực cùng một tài trí vượt trội hơn người. Hàng đêm, khi mái nhà ông thị trưởng Hiền Long chìm vào giấc ngủ, cậu đã âm thầm lẻn ra ngoài, tập hợp bạn bè, cùng nhau luyện tập võ nghệ. Sự dũng cảm và ý chí phục hồi danh dự cho dân tộc của Bờm Bé Nhỏ đã lan truyền sang những người bạn. Họ lên kế hoạch cho một cuộc nổi dậy để chống lại sự chèn ép bạo ngược của địa quân giun đất. Họ âm thầm chuẩn bị mọi sự thật chu đáo trong hai năm trường.
Năm mười tám tuổi, cũng như bao chàng sư tử thanh niên khác trong toàn Vương quốc, Bờm Bé Nhỏ đã đến lúc phải thực hiện nghĩa vụ dâng máu cho Thần Đỉa Ngàn Chân. Thời cơ đã đến, khi được dẫn vào trong khu đền thờ, anh đã cùng các chiến hữu của mình lâm trận, đánh phá khu đền đài và chống chọi lại sức mạnh của quân lính giun đất. Nhờ sự khéo léo và lanh lẹ trong tầm vóc nhỏ bé, các nghĩa binh sư tử đã hạ được nhiều tên giun đất khổng lồ. Tiếp đó, họ chạy qua khu xây dựng thành trì thành phố Phì Nhiêu để giải thoát cho đồng bào sư tử đang trong chế độ lao dịch khổ cực nơi đây. Những ánh mắt ngỡ ngàng và đầy kinh hoàng dưới lớp lông bờm rậm rì nhìn họ. Những bước chân bé nhỏ đầy sợ hãi của đám thợ sư tử bắt đầu tháo chạy khi trông thấy những cánh tay lực lưỡng khổng lồ đang đổ xuống vì giận dữ. Trong khi đám thợ ào ạt di chuyển theo lối ra lên mặt đất thì Bờm Bé Nhỏ và nghĩa quân ở lại để chiến đấu với bọn giun đất. Nhiều năm nghiên cứu tìm hiểu kỹ càng về đặc điểm chiến đấu, sức mạnh, cũng như nắm được sơ hở và điểm yếu của giun đất đã giúp cho các nghĩa binh của Bờm Bé Nhỏ hạ gục được những kẻ địch to lớn.
Nhưng trớ trêu thay, đang khi nắm được phần thắng huy hoàng trong tay mình, Bờm Bé Nhỏ và các bạn đã không thể thoát khỏi phép thuật của Đỉa Ngàn Chân, vốn vẫn luôn ngự trị trong khu đền thờ. Những chiếc chân của Đỉa kéo dài ra, hướng mũi nhọn về phía các nghĩa binh sư tử và bắt đầu chuyển động lượn sóng. Một trận cuồng phong dữ dội xuất hiện, cuốn bay những kẻ lông bờm bé nhỏ lên không trung rồi đập mạnh xuống đất. Bờm Bé Nhỏ bị thương nặng và ngất đi...
Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang ngồi trong một chiếc cũi sắt, trên một chiếc xe đang từ từ lăn đi giữa phố. Các bạn của anh cũng bị nhốt trong cũi, toàn thân bị trói chặt. Có hai tên giun đất khổng lồ đang lạnh lùng di chuyển đằng sau đoàn xe chở phạm nhân. Còn hai bên đường là đám đông dân chúng đang bàn tán bát nháo, náo nhiệt.
“Khủng khiếp quá… bọn này phạm tội gì vậy?”
“Nổi loạn! Chống lại địa quân!”
“Hả? Chống lại địa quân ư? Sao to gan thế?”
“Bọn này thật ngu hết biết mà! Địa quân khổng lồ thế kia, làm sao có thể đấu lại được chứ! Yên phận phần mình thì không muốn, lại đi làm ba cái chuyện tầm phào…”
“Ôi chao, tuổi trẻ dại khờ quá…”
Bờm Bé Nhỏ quay sang bên kia đường. Nhiều tiếng nói hòa lẫn vào nhau. Đám đông dân chúng chưa bao giờ chứng kiến một sự kiện kinh khủng như vậy. Đối với họ, thật là ngu xuẩn khi đánh nhau với giun đất. Hành động “châu chấu đá xe” này của nghĩa binh, họ còn không dám để xuất hiện trong những giấc mơ nữa là...
“Địa quân đang dẫn chúng đi đâu vậy?”
“Còn nơi nào khủng khiếp hơn nơi đó, trong Vương quốc chúng ta?”
“Ngục Sấu Đá ư?”
“Lại chẳng? Trọng tội tày đình như thế cơ mà!”
“Thôi xong, vậy là cuộc đời chúng nó coi như chấm dứt! Tội nghiệp…”
“Ừ. Chung thân trong Sấu Đá thì chẳng khác nào chôn thân trong mồ! Cũng khốn nạn cho số kiếp tụi nó.”
“Rỗi hơi đi đánh nhau với Địa quân! Đáng đời!”
Máu nóng dâng trào khắp mặt Bờm Bé Nhỏ. Anh giận dữ đến mức muốn bứt bung dây trói đang siết chặt thân mình mà xông đến bóp cổ những kẻ xì xào. Nhưng những gì anh có thể làm bây giờ là hứng chịu mọi lời trách móc, nguyền rủa, chế giễu mà đồng bào đang ném vào mặt anh như những quả cà chua thối, trứng ung hay rau cải dập nát trên các sạp chợ. Anh không thấy xấu hổ cho bản thân mình và những người bạn, nhưng anh thấy xấu hổ cho sự hèn nhát và cam chịu của những kẻ cùng dáng hình, màu lông như anh.
“Bà con của tôi! Anh chị em của tôi!”
Bờm Bé Nhỏ quyết định lớn tiếng nói. Giọng anh vang vọng khắp phố phường. Đám đông sư tử im bặt sửng sốt nhìn kẻ trọng phạm đang bị trói trong cũi. Đôi mắt nghiêm hùng của anh khiến mọi người không thể không dõi theo.
“Đồng bào thương mến của tôi! Tôi muốn nói vài lời trước khi vĩnh biệt!”
Những chỏm đuôi thôi phe phẩy. Những sợi lông bờm thôi nhúc nhích. Tất cả âm thanh đều dừng lại, chỉ trừ tiếng lẹt xẹt của hai tên giun đất khổng lồ và tiếng lạch cạch của bánh xe.
“Hãy trả lời tôi câu hỏi này…” Bờm Bé Nhỏ nói. “Các bạn là ai?”
Tiếng nói Bờm Bé Nhỏ tràn đầy uy lực, mặc cho những thương tích đang hành hạ khắp người anh. Đám đông ngỡ ngàng và xì xào.
“Chúng ta, nghĩa là tôi và các bạn…” Bờm Bé Nhỏ nói tiếp. “…là những công dân chân chính của Vương quốc Mãnh Sư oai hùng! Chúng ta có một Tổ quốc. Chúng ta có quyền tự do. Danh dự dân tộc là của chúng ta. Tay chân này là của chúng ta. Xương máu này là của chúng ta. Tại sao chúng ta phải đưa lưng cho kẻ khác quàng ách? Tại sao chúng ta phải làm việc cơ cực một cách nặng nhọc suốt bao nhiêu năm qua cho kẻ khác một cách vô lý cơ chứ? Số phận chúng ta từ khi sinh ra có phải là làm nô lệ, làm thuộc hạ cho lũ giun đất bẩn thỉu này không?”
Những con mắt sững sờ, những đôi tai vểnh cao. Đám đông bắt đầu xôn xao và rộ lên những tiếng cãi nhau vì các quan điểm bất đồng:
“Ý nó là sao? Chúng ta không nên cam chịu làm việc cho địa quân giun đất ư?”
“Điên rồ! Làm sao có thể không như thế chứ?”
“Ngu xuẩn hết mức! Nó là ai mà dám nói những lời to gan lớn mật thế chứ? Nó là một thằng tội phạm!”
“Đúng! Một thằng tội phạm thì chỉ biết đi tìm kết cục của một đời tội phạm mà thôi!”
“Không, đừng vội! Thử ngẫm kỹ về những lời của nó xem nào! Chúng ta sinh ra đâu có phải để…”
“Suỵt! Bị bắt bây giờ! Hãy chấp nhận sự thật đi! Chúng ta phải làm việc để đền tội cho giun đất! Một địa quân giun đất khổng lồ dũng mãnh và đáng sợ đấy, biết không?”
“Đền tội ư? Chúng ta đã phạm tội gì với chúng mà phải đền?”
“Thôi đi cha nội, làm ơn yên phận giùm cho cái…”
Những giọt nước mắt lăn dài trên má kẻ phạm nhân đang ngồi trong cũi. Hơn gấp bội lần cảm giác khó cựa quậy vì những vòng dây thừng quấn quanh, anh cảm thấy bức bối trong trái tim thay cho những tâm hồn hạn hẹp và tăm tối của đám dân đang ngơ ngác dõi theo. Anh nhìn khắp một lượt dân chúng hai bên đường rồi ngửa mặt lên cao. Môi anh mím chặt vì nỗi đớn đau, mắt anh thẳm sâu in bóng mây trời. Và rồi, cây cầu bắc qua vực Nổi Loạn đã hiện ra trước đoàn xe tống ngục Sấu Đá. Dân chúng chỉ còn nhìn thấy các nghĩa binh trong ít phút nữa bởi vì sau đó, đoàn xe sẽ chìm vào đám mây mù dày đặc u ám phủ quanh.
Bất chợt, họ nghe thấy những lời nói cuối cùng, âm vang dũng lực và cũng chứa đầy nỗi xót xa, của người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa:
“Hỡi trời cao, ơi hỡi trời cao!
Hỏi vì sao vì sao công lý
Mãi khuất mờ trong bao tâm trí
Chịu chìm đắm li bì cơn mê…?
Nhưng dẫu rằng đau đớn tái tê
Hàm Sấm ta vẫn thề tin tưởng
Lẽ công bình muôn dân đáng hưởng
Sẽ có ngày rạng hướng bình minh!”
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
77 chương
8 chương
72 chương
23 chương