Những cuộc phiêu lưu của thỏ dũng sĩ

Chương 11 : Những củ bay phi thường

Thỏ Trắng và Đo Đỏ mải chú ý lắng nghe lời kể của bác Su Hào – bác vừa nói vừa điều chỉnh từng hơi thở để kiểm soát nhịp tim – nên không để ý kỹ lắm sắc mặt tím ngắt của những người con của bác. Bé Chị thì hai tay bưng mặt, gần như phát khóc. Bé Tí và Bé Em thì nhắm tịt mắt, miệng nhăn nhúm, rồi những tiếng nấc xuất hiện. Dù không thể cảm thấu trọn vẹn nỗi kinh sợ ngàn đời của giống nòi sư tử, nhưng trong lòng Thỏ Trắng cũng vô cùng cảm phục họ khi nhận thấy rằng bác Su Hào đã rất can đảm nói ra và ba đứa con đã rất gan dạ khi ngồi yên lắng nghe những điều ấy. “Cháu đã hiểu rồi. Vì nỗi kinh hoàng của cả giống nòi ngấm vào xương máu nên khi nghe cháu nhắc đến tên người bạn tai trắng, bác và các con đã có những cảm xúc như vậy…” Thỏ Trắng nói. “Điều đó hẳn rất khủng khiếp với bao thế hệ sư tử tí hon.” Đo Đỏ nói một cách ngậm ngùi. “Đúng vậy.” Bác Su Hào nói tiếp. “Thực ra, bất cứ khi nào tên một loài móng guốc được nói ra thì ai ai trong Vương Quốc Mãnh Sư cũng đều kinh hãi. Đương nhiên là kể cả hai chữ “móng guốc”.” “À, thảo nào…” Cà rốt Đo Đỏ nói, mắt nhìn Thỏ Trắng. “…khi ở chợ, ta đã khiến cả đám đông phải nháo nhác bỏ chạy.” Thỏ Trắng gật đầu, tiếp câu của Đo Đỏ. Bỗng nhiên, khi những từ “nháo nhác bỏ chạy” vừa dứt thì tất cả bọn họ cảm thấy có một cơn địa chấn bất thường xảy ra dưới chân. Thỏ Trắng nghe rõ tiếng bàn ghế kêu lộp cộp vì gõ xuống sàn nhà, còn ly nước mà cà rốt Đo Đỏ đang hút thì suýt bị lật đổ nếu Bé Chị không nhanh tay chộp lấy. Bé Tí và Bé Em hốt hoảng ôm lấy nhau, đuôi của tụi nó chẳng khác gì hai ngọn bông lau rung rinh trước cơn gió chướng. Còn bác Su Hào thì suýt bị ngã ngửa ra sau, nhưng đã kịp bám lấy cạnh bàn. Bác vội hô lớn một khẩu lệnh lạ lùng khiến Thỏ Trắng không thể không chú ý trong khi rung động địa chấn đang sắp đảo lộn cả ngôi nhà đến nơi: “Các con Củ Bay, hành động!” Liền đó, sáu củ cà rốt vốn được cắm ở sáu góc nhà – mà Thỏ Trắng và Đo Đỏ khi mới bước vào nhà đã không để ý – vụt bay lên không trung, hướng thẳng đỉnh nóc. Những củ cà rốt ấy hao hao giống Đo Đỏ, nhưng khi nhìn kỹ thì thực ra hoàn toàn khác: phần thân củ, khoảng giữa mắt và miệng, lồi ra những mấu tròn bao quanh, còn lá-cánh thì bay kiểu chim đập cánh chứ không xoay vòng tròn như Đo Đỏ. Những mấu tròn lồi ra trên thân mỗi củ cà rốt hoàn toàn không hề vô dụng, mà có chức năng đặc biệt của nó, vì sợi dây thừng bền chắc mà củ cà rốt đang kéo lên được nối trực tiếp với vòng sắt gắn ở thân củ. Nhờ có những mấu lồi mà vòng sắt không bị tuột. Và sau khi nhìn ra cửa sổ, thấy cây cối như bị tụt xuống, Thỏ Trắng và Đo Đỏ mới ngỡ ngàng nhận ra rằng: sáu củ cà rốt đang hợp lực kéo sàn nhà bay lên nhờ những sợi dây thừng bền chắc. Thực ra, cả ngôi nhà đang được kéo lên không trung, cách xa mặt đất. Những âm thanh lộp cộp của các đồ vật trong nhà bị gây ra bởi cơn địa chấn, giờ đây đã biến mất. Gian phòng lục giác chỉ còn nghe thấy tiếng vù vù của những chiếc lá-cánh cà rốt. Sáu củ cà rốt đang bay trên cao, gồng mình hết sức mà mắt vẫn nhìn xuống dưới trấn an mọi người, kèm theo những nụ cười mỉm đầy khí thế. Còn Đo Đỏ thì tưởng tượng rằng hẳn tụi nó sẽ phải đập đầu vào trần nhà mất, nếu những sợi dây thừng bên dưới không may bị mục. “Cám ơn các con, những Củ Bay yêu quý của ta.” Thỏ Trắng thôi ngước nhìn những củ cà rốt, mà chuyển ánh mắt xuống bác Su Hào và thốt lên: “Bác gọi họ là Củ Bay ạ?” “Phải.” Bác Su Hào đáp. “Những Củ Bay nhổ từ suối Cà Rốt Đá Cuội. Ở Vương quốc Mãnh Sư này, Củ Bay được dùng vào rất nhiều việc như đưa thư, vận chuyển hàng hóa, hỗ trợ tác chiến không quân, trợ giúp xây dựng... Nhiều lắm. Dân chúng coi Củ Bay như những người bạn vậy. Còn ta, ta coi chúng như con cái của mình, tuy rằng chúng rất khiêm nhường, chuyên tâm phục vụ bọn ta như những kẻ giúp việc phục tùng chủ nhân vậy.” “Các anh thật đáng ngưỡng mộ!” Đo Đỏ hướng lên cao. “Cả căn nhà nặng như thế này mà cũng nâng lên được!” Bác Su Hào cười hiền hậu và nói tiếp: “Một Củ Bay thì không thể có đủ sức đâu! Nhưng nếu biết hợp lực đoàn kết lại thì… cho dù phải nâng một ngọn núi đá, chúng vẫn làm tốt.” “Đúng, đoàn kết có sức mạnh phi thường, hơn hẳn mọi thách thức gian khó!” Thỏ Trắng nói. Sau khoảng năm phút, Bé Tí cùng Bé Em chạy ra phía cửa sổ, nhìn xuống dưới đất rồi đồng thanh nói: “Mẹ ơi, địa quân đi rồi.” “Được rồi, các Củ Bay, hạ cánh nào.” Bác Su Hào nói. Sau khi ngôi nhà tiếp đất trở lại, các cà rốt về vị trí cũ trên sáu góc nhà. Mọi vật lại yên bình như chưa hề có cơn địa chấn nào xảy ra. “Mỗi ngày hai lần như vậy. Trưa và chiều tối.” Bác Su Hào giải thích. “Bác ơi, lúc nãy Bé Tí và Bé Em nói “địa quân”, có phải địa quân giun đất không ạ?” Thỏ Trắng hỏi. “À, hóa ra cháu cũng biết về địa quân giun đất sao? Đúng đấy, chính là họ. Mỗi ngày, họ di chuyển bên dưới khu vực này, ngang qua nhà ta. Ta đoán là họ tập trận, hoặc duyệt binh gì đó.” “Có phải mỗi tên giun đất lớn gấp mười lần sư tử, có hai u mắt lồi to và một cái mồm tròn vành vạnh không ạ?” Đo Đỏ hỏi với vẻ háo hức. “Đúng thế.” Bác Su Hào nói. “Và họ có dáng đi lê lết như rắn hổ mang, cùng một sức mạnh phi thường?” Thỏ Trắng hỏi. “Đúng. Vậy là các cháu đã gặp địa quân rồi ư?” Bác Su Hào vô cùng sửng sốt. “Họ không bao giờ lên khỏi mặt đất khi không có việc hệ trọng. Những việc hệ trọng thường là rất khủng khiếp với dân sư tử ta.” “À, thực ra thì… chúng cháu chưa gặp một tên giun đất nào… chính hiệu!” “Nghĩa là sao ạ?” Bé Tí và Bé Em lại đồng thanh. Thỏ Trắng giải thích: “À, anh cũng có khả năng biến hóa thành địa quân giun đất. Giống như biến hóa thành hình hài sư tử này vậy.” Cái nhìn sửng sốt đầy ngạc nhiên của bốn mẹ con bác Su Hào hướng về phía Thỏ Trắng khiến nó phải cười nhẹ một cái như muốn nói rằng: “Cũng không có gì đặc biệt lắm đâu ạ!”. Bé Tí và Bé Em tròn mắt, miệng định mở ra thốt lên một câu thì Đo Đỏ đã nói trước giúp tụi nó: “Bác có muốn đại ca cháu biểu diễn một lần không ạ?” “Đúng đấy, anh Thỏ Trắng ơi, biến cho tụi em xem đi!” Bé Em reo lên. “Bọn em chưa bao giờ nhìn thấy địa quân.” Bé Tí nói. “Thôi nào các con, anh đang ăn trưa với chúng ta. Chẳng lẽ lại bắt anh ra ngoài để biểu diễn cho các con xem? Hay là mấy đứa muốn căn nhà này bị thủng mái?” Bác Su Hào can ngăn Bé Tí và Bé Em. “Nếu các em muốn đêm nay ngủ với sương muối và ruồi muỗi thì…” Không cần chị Hai của tụi nó phải nói hết câu, Bé Tí và Bé Em đành phải tiu ngỉu đáp “Dạ, thôi ạ…” một cách hụt hẫng. Để an ủi lòng hiếu kỳ đang lên ngưỡng cao vút của hai nhóc út, bác Su Hào chỉ lên giá sách trên tường và nói tiếp: “Mấy đứa có thể tìm hình vẽ địa quân trong cuốn ‘Vương quốc Mãnh Sư và dân bản địa’ của nhà sử học Đầu To. Hoặc cuốn ‘Sức mạnh kinh hoàng của địa quân’ do tác giả Nấm Lùn viết, hình như cũng có tranh minh họa đấy.” “Vầng ạ.” Giọng Bé Tí và Bé Em vẫn não nề vì tụt hứng. Hai bàn tay cầm đũa gắp bún làm những động tác buồn rầu giống hệt nhau. Chắc chắn là việc xem tranh ảnh sẽ không bao giờ sống động bằng thực tế rồi. “Bác ơi, cháu từng được nghe kể lại rằng… địa quân giun đất là kẻ thù ghê gớm của Vương quốc Mãnh Sư. Đúng vậy chứ ạ? Tại sao lại như thế hả bác?” Hỏi xong những câu đó, Thỏ Trắng thấy bác Su Hào đi đến gần cửa sổ, ngó nghiêng ra ngoài một lượt rồi đóng lại. Bác còn cẩn thận kéo rèm che nữa. Gian phòng hơi tối nên bác bảo Bé Chị thắp một ngọn nến rồi đặt lên giữa bàn. Cuối cùng, bác ngồi xuống, yên trí là những lời kể gần như thì thầm của mình sẽ được đảm bảo kín đáo và an toàn: “Nói thật với các cháu, dân tộc sư tử chúng tôi vừa ghét, vừa sợ địa quân. Họ là những sinh vật lạnh lùng và hung dữ. Họ chưa bao giờ ngừng coi thường chúng tôi và sẽ không bao giờ trao trả tự do cho chúng tôi, bao lâu còn chưa tìm ra báu vật linh thiêng của họ.” “Báu vật linh thiêng? Là cái gì thế ạ?” Thỏ Trắng nói nhỏ. Mặc dù không hề sợ bất kỳ kẻ nào đe dọa, ngăn cấm nói điều muốn nói, nhưng lúc này đây, nó tôn trọng bác Su Hào và gia đình, tôn trọng sự cảnh giác cao độ của họ. “Là Chiếc Vòng Quyền Năng, một báu vật của sự sống trong lòng đất.” Bác Su Hào nói. “Trừ phi có một kẻ nào đó có mưu đồ xấu xa thuộc Vương quốc Mãnh Sư, chứ cháu không nghĩ là sư tử tí hon lấy cắp đâu ạ.” “Đương nhiên rồi! Dân tộc ta tuy nhỏ bé, nhưng vô cùng thật thà và quý trọng danh dự. Chúng ta coi lẽ công bằng và danh dự là những điều thiêng liêng cao quý. Trộm cắp vi phạm lẽ công bằng, là hạ thấp danh dự của chính kẻ phạm tội. Tội trộm cắp bị coi là một tội lớn, một trong những tội mà kẻ phạm có thể bị trừng phạt thích đáng ở ngục Sấu Đá. Ta có thể chắc chắn với các cháu rằng số kẻ trộm cắp trong Vương quốc chúng ta đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vả chăng, một dòng giống địa quân giun đất hùng mạnh như thế, có tên sư tử tí hon nào to gan dám đến gần mà lấy trộm báu vật của chúng?” “Nhưng chúng vẫn khăng khăng là sư tử tí hon lấy trộm ạ?” “Đúng. Chúng bảo thủ và hung tàn. Còn dân tộc ta thì… nhút nhát và yếu đuối. Thế nên, đành cắn răng chịu đựng…” Bác Su Hào nói một cách buồn sầu. “Không thể chấp nhận được! Lẽ nào không một ai dám đứng lên chống lại sự vô lý của lũ giun đất?” Giọng Thỏ Trắng có lớn hơn một chút. Nhưng bác Su Hào và ba đứa con không vì thế mà giận dữ hay trách cứ. Bác thinh lặng nhìn ngọn nến một hồi lâu rồi nói tiếp: “Đã từng có một anh hùng trẻ tuổi dám làm như vậy. Nhưng đáng tiếc, chàng trai đã bị bắt giam mãi mãi ở ngục Sấu Đá, nhà tù ghê gớm nhất vương quốc này cháu ạ.” Thỏ Trắng chợt nhớ về những lời kể của cà rốt Đo Đỏ khi lần đầu tiên gặp nhau rồi nói tiếp: “Bác ơi, có phải tên anh ta là… Hàm Sấm, đúng không ạ?” “Cháu nói đúng. Chính là Hàm Sấm. Bây giờ, ta sẽ kể cháu nghe về anh ta cùng trận chiến của nghĩa binh diễn ra cách đây tròn hai năm…”