Những cô nàng ngổ ngáo
Chương 5 : Ngày cuối cho lời từ biệt (1)
Chiều đó khi tan học, nhóm 5P cùng nhau đến quán nhà Thiên Di ngồi chơi tiện làm chân phục vụ miễn phí luôn.
- Chà vui phết nhỉ? Làm phục vụ thế này hay à nha.
Nana mỉm cười, nhìn khách trong quán bây giờ phân nửa là nam còn lại là nữ. đương nhiên là ngắm Thiên Di, Nana và Nhi rồi (Linh lúc này chưa được chào đón cho lắm ^^) còn nữ đương nhiên ngắm nhìn Khánh Anh nhà ta. Bên kia đường vài cô gái ngồi chung trong một chiếc ô tô tức điên nhìn vào trong quán.
- Khốn khiếp, dám cướp Khánh Anh của tụi mình.
- Đáng chết mà.
Bọn họ tức giận phóng xe đi luôn trong khi mấy nàng nhà ta vẫn vui mừng. Khánh Anh bỗng có điện thoại, tomboy nhanh nhanh chóng chóng đi ra ngoài để nghe.
- Có chuyện gì sao bà già?
- "Mày gọi mẹ mày thế hả ranh con?"
Mẹ Khánh Anh tức giận hét lên trong điện thoại, mà thôi bây giờ có nhiệm vụ trọng đại hơn.
- "Bên đó đã chuẩn bị rồi, cũng tìm được tủy phù hợp cho con. Bây giờ chỉ cần con sang đây thôi. Khánh Anh, đi cùng mẹ nhé con?"
- Biết rồi.
Khánh Anh đứng đó vò đầu bứt tai, tomboy đang không biết phải làm sao nữa.
- Bao giờ đi?
- "Đêm nay, càng nhanh càng tốt, tình hình của con bây giờ là quá nặng rồi."
- Tuyệt đối đừng có mà nói với Ann và mấy nhỏ. Bọn họ mà biết nhất định sẽ khóc lóc làm ầm lên thôi.
- "Mẹ biết rồi, con làm gì thì giải quyết cho nhanh đi. Chuyến bay lúc 12h cho nên về nhà trước 30 phút cho mẹ."
- Rồi.
Khánh Anh còn đang tính cúp máy nhưng sực nhớ ra một chuyện, tomboy hơi chần chừ rồi cũng hỏi.
- Ông ấy....có biết?
- "Ông ta đang bận với nhân tình rồi còn đâu quan tâm đến con nữa? Đừng có lo, mẹ sẽ làm mọi thứ vì con."
- Vậy cảm ơn, cúp máy đây bà già.
- "Này đã bảo......"
Tút.tút....đó là những gì mama của Khánh Anh nhận được, tomboy đã cúp máy và đứng trước quán suy nghĩ gì đó, bỗng máu mũi chảy ra. Khánh Anh nhanh chóng đưa tay bịt lại rồi rút trong túi ra cái khăn. Vừa lúc Nhi đi ra vì thấy Khánh Anh mãi không vào. Khánh Anh giật mình dấu vội cái khăn dính máu ra sau.
- Khánh sao còn chưa vào?
- À, Ann cứ vào đi, Khánh còn phải gọi cho mẹ sắp xếp lịch chuyến bay.
- Bao giờ Khánh đi vậy?
Nhi tò mò hỏi, Khánh Anh mỉm cười xoa đầu Nhi.
- 12h, mà lúc đó tốt nhất là mọi người không cần đến tiễn đâu mệt người ra. Khánh sẽ về nhanh thôi.
- Ừm.
Nhi gật đầu mỉm cười rồi đi vào trong tiếp tục làm phục vụ. Khánh Anh thở dài cầm cái khăn dính máu rồi bỏ vào thùng rác gần đó, tiện Khánh Anh móc trong túi ra mấy viên thuốc và uống hết, sắc mặt tomboy bây giờ hoàn toàn không tốt một tẹo nào.
- Sao cậu ta phải dấu chứ nhỉ?
Nam tò mò, Hoàng Kỳ ngồi đó đẩy đẩy gọng kính.
- Nhìn biểu hiện đó thì có lẽ cậu ta bị ung thư máu chăng? Bị chảy máu mũi và phải sáng nước ngoài. Có lẽ sẽ thực hiện ghép tủy.
- Ồ, ngạc nhiên ghê, thì ra vì vậy mà cậu ta mới căn dặn bạn bè ghê thế.
Tuấn mỉm cười. Hoàng Kỳ ngồi ghế sau nhìn lướt qua Khánh Anh rồi nhìn ba thằng bạn.
- Cậu ta rất giỏi, trong thế giới ngầm cậu ta đã giúp DE vươn lên đứng đầu rất nhanh. Một nhân tài như vậy mất đi thật không tốt chút nào.
- Đó là việc của họ thôi.
Phong Thần nói rồi Tuấn nhấn ga phóng xe đi mất luôn. Đêm nay Boss sẽ về nước nên phải chào đón cho cẩn thận.
Chiều tối hôm đó sau khi dọn dẹp quán cả 5 đứa xin phép ba mẹ Thiên Di cùng nhau đi ăn hàng quán nướng ở vỉa hè.
- Cái gì? Khánh bay 12 giờ đêm nay á?
Nana và Linh không hẹn cùng hét tướng lên làm ba người kia phải bịt tai lại.
- Ừm.
- Không được, nhất định bọn này phải đi cùng ra đó.
Linh nhất quyết thì Khánh Anh cũng gật đầu không sao cản được ý định của nàng này. Họ lại ăn uống vui vẻ và làm theo kế hoạch đã định trước.
Mập mờ tối lúc 11h tối, Khánh Anh và Linh cùng Thiên Di đi xe của Khánh Anh rẽ lối đằng trước còn Nana và Nhi đi xe của Nhi.
- Hôm nay tao mượn xe nhá.
- Ok.
Nhi nháy mắt rồi xuống xe đi bộ một đoạn về nhà mình. Kế hoạch quá trót lọt. Nhi đang đi thì bị một đám to con chặn đường lại.
- Cô em đang đi đâu vậy?
- Các người là ai?
Nhi rất là bình thản lên tiếng hỏi thì mấy tên đó nhếch miệng cười.
- Cô em không cần biết đâu, chỉ cần biết hôm nay các anh đây sẽ làm cho em cực kì vui sướng.
Nói rồi cả đám đó lôi Nhi đến căn nhà hoang ở khu tách biệt với khu biệt thự sang trọng này.
- Buông tôi ra....buông ra.........
Nhi hét lên nhưng bọn chúng vẫn không buông ấn cô vào góc tường. Vừa lúc đó bọn khối 12 và khối 10 xuất hiện.
- Chà, mày đáng lẽ nên bị như thế này ngay từ đầu.
Một đứa cười sung sướng lên tiếng, cô ta đáp một tệp tiền cho bọn đó.
- Các người.......
Nhi tức giận nhưng cô bỗng nhếch miệng cười làm cho chúng ngạc nhiên. Cùng lúc đó những tiếng cạch cạch vang lên liên tiếp.
- Súng....có người.........
Một tên to con giật mình và ngay lúc đó cánh cửa ngôi nhà bỏ hoang này bị đạp bay ra. Bốn cô nàng kia cùng bọn đàn em đã vây chọn khu này.
- Khôn hồn thì buông Queen ra.
Nana kiêu ngạo lên tiếng, mấy tên đó lắp ba lắp bắp.
- Queen....là Queen của DE?
Mấy tên đó run run hỏi thì bị Nhi đá cho phát vào chỗ hiểm rồi từ từ tiến tới chỗ Khánh Anh. Mấy con nhỏ đứng ở đây tái mặt.
- Thực ra....thực ra.........bọn em chỉ là............
Một cô ả lớp 12 sợ hãi lắp bắp trước Khánh Anh thì bị những cái nhìn chết người chiếu vào từ mấy cô nàng 5P này.
- Tôi ít tuổi hơn cô mà tôi cũng chẳng nhớ mình có em gái nào xấu như mấy cô.
Khánh Anh lạnh nhạt nói, cô ta quỳ xuống ôm lấy chân Khánh Anh mà cầu xin.
- Thực ra....người sai bọn em là....là............
Cô ta còn chưa rứt lời thì một phát súng trúng đầu làm cô ta trợn tròn mắt chết ngay lập tức. Những đứa khác toán loạn cả lên. 5P nhìn xung quanh không biết là ai bắn nhưng hướng đạn này.......đây đích thị là cao thủ bắn tỉa.
- Mấy giờ rồi?
Khánh Anh hỏi thì Thiên Di nhìn đồng hồ trên tay mình.
- 11h hơn rồi. Nhanh lên không muộn.
Vậy là Nhi dặn dò đàn em xử lý nốt còn mình cùng bạn bè lên xe để đến nhà Khánh Anh. Căn bản sẽ còn trò vui nếu không bận việc của Khánh Anh cũng như chuyện cô ả kia bị giết. Họ sẽ truy xem cái đám du côn kia là người thuộc bang phái nào. Ngày cuối cùng này đúng là vẫn chưa vui hết mình. 4 cô gái vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra với Khánh Anh. Nếu biết sự thật sẽ ra sao đây?
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
17 chương
32 chương
16 chương
25 chương