Hôm đó là Chủ nhật, hai anh em nhà cô Út xuống chơi cùng. Mọi biến cố bắt đầu từ đây. -Ma lon? – Tôi tròn xoe mắt hỏi -Đúng! Hôm nay ra ruộng nhà chị 2.A chơi ko? Tí anh rủ -Nhưng mà chơi kiểu j đây? Có ai biết chơi đâu mà -_- -Khỏi lo (cười gian) anh M. có quen 1 anh nào chơi giỏi lắm. Quan trong m dám đi ko thôi. Tôi suy nghĩ một lúc rồi gãi đầu: "Được! Thích thì nhích. Nhưng mà rủ thêm cho đông ko? Đáp lại lời tôi chỉ là 1 hành động đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng. Mẹ tôi và cô Út đang trong nhà, cách chúng tôi độ 5 thước. Nó sợ bị nghe thấy rồi lại ko được đi nên kéo tôi ra nạt nhỏ: "Mày nói nhỏ thôi! Tụi mình thôi là đủ rồi. Vô xin rồi đi nhanh lên!" Xin phép xong xuôi, tôi cùng nó lôi chiếc xe đạp nhỏ ra chở nhau đi thẳng một mạch vào xóm – nơi nhà chị 2. 10 phút sau, tức 9h sáng. Tưởng chưa có ai nhưng đã tập hợp đông đủ. Tí em cũng chạy vào từ lúc nào ko hay. Cả 6 đứa ngồi tán dóc trước chờ anh nào đó bạn anh M. tới để bày ra chơi. Khoảng 9h30, có một anh cao khoảng 1m70 từ từ đi vào. Thân hình cao nhưng lại gầy nhom (giống thằng viết truyện ấy), ra dáng người lớn. -Đây là anh Y. mới chuyển về xóm này, cháu của ông 7 trong xóm ấy – anh M. nhanh nhảu giới thiệu Nhanh chóng chúng tôi cũng làm quen với anh Y. – nguời bạn mới. Anh Y. lúc đó khoảng 15-16 tuổi gì đó. Anh xách theo một túi vải đen đựng đồ gì đó. Chúng tôi mỗi người góp 5k để anh mua bánh kẹo nhang tiền mua đồ cúng. 6 đứa góp lại được 30k đưa cho anh Y. -"Bây giờ mới hơn 9h sáng, ma ko dám lên đâu! Mấy đứa về nhà hay đi đâu đó chơi đi. Anh ở đây chuẩn bị rồi 10h mấy đứa tập trung lại đây chơi!" Anh Y. nói. Thế là chúng tôi gật đầu đồng ý, rồi lại kéo quân sang chỗ cây ổi mặc cho anh Y. muốn chuẩn bị gì thì chuẩn bị. Trên cành cây, ánh nắng nhẹ chiếu rọi qua từng kẽ lá, gió nhẹ thổi thoang thoảng. Chúng tôi ngồi bàn chuyện để tí nữa chơi thì làm sao, rồi con ma nguy hiểm cỡ nào, nghe nói là nếu bị nó bắt thì xác định mắt cá chân sưng vù lên. Chợt nhận ra điều gì là lạ, Tí anh mới tự dưng hỏi: -"Ủa? Tưởng ban đêm mới gọi ma được chứ sao giữ trưa 11h gọi kiểu gì vậy bây?" -Cả đám cũng đồng ý kiến: "Ừ đúng! Sao lại chơi được vào giờ này? Có khi ảnh lừa lấy tiền tụi mình lắm đó chứ!" Chúng tôi nghi ngờ. -"Nhắc đến ma thì mọi người ai cũng nghĩ chúng chỉ xuất hiện vào ban đêm. Nhưng đâu ai biết là trong 24h có những giờ âm khí cao, ma quỷ lảng vảng xung quanh con người như ruồi muỗi. Chỉ là ít ai có khả năng nhìn thấy chúng mà thôi. Những giờ linh trong ngày rơi vào khoảng: -Từ 11h đến 1h chiều – Giờ Ngọ tuy là giờ khí Dương cực thạnh nhưng song song là khí âm cực hồi: Lúc 12h trưa, khí Dương cực thạnh, khí Âm giảm đến mức triệt tiêu nhưng khởi sanh trở lại với cường độ tăng dần. Gọi là Dương cực Âm hồi (Dương cực đại thì Âm khởi sanh trở lại). -Từ 11h đêm đến 3h sáng – Giờ Tý, Giờ Sửu: Đến lúc 24 giờ thì khí Dương giảm đến mức triệt tiêu và khởi sanh trở lại, còn khí Âm lúc đó cực thạnh. -Và khoảng thời gian cuối ngày tức từ 5h chiều tới 7h tối – Giờ Dậu: Lúc 18 giờ tức 6 giờ chiều, khí Âm và khí Dương cân bằng nhau. Ngoài ra thì ban đêm là lúc ma quỷ ra ngoài hút âm khí nhiều nhất nhưng chỉ thực sự linh nhất vào giờ cực âm" Anh Y. từ từ bước đến và giải thích cho chúng tôi. Giọng điệu cứ như thầy pháp trong phim Lâm Chánh Anh mà tôi hay xem. Chúng tôi kinh ngạc về vốn hiểu biết của anh và cũng tò mò vì sao anh bảo bận chuẩn bị mà lại ra đây. Chưa kịp hỏi thì anh đã nói lớn: -"Chuẩn bị ra sau ruộng đi. 11h15 rồi đó!" -"Thế quái nào nhanh thế nhỉ? Mới ngồi đây mà đã tới giờ rồi" Tôi tự hỏi. Nhưng cũng háo hức, cả đám tụt nhanh xuống rồi chạy ù ra sau nhà chị 2 – Chỗ đám ruộng. Đồng ruộng vừa được thu hoạch xong, cỏ khô rơm rạ chất thành từng đống cao (cái ụ rơm) mùi rơm rạ thơm ngan ngát, mùi hương đồng ruộng của tuổi thơ tôi. Cánh đồng chìm trong màu vàng rơm rạ, vài con trâu đang nằm nhai cỏ lác đác quanh ruộng (thời đó trâu còn thấy nhiều ở ruộng). Nhảy qua con mương sau nhà chị 2. Chúng tôi sang ruộng, anh Y. dẫn chúng tôi đến 1 góc ruộng, chỗ sát mép mương nhưng cách nhà chị 2 độ 40-50m. Một lon sữa Ông Thọ đặt nằm ngay ngắn trên 2 bịch kẹo, 1 điếu thuốc cắm sẵn để trước cái lon, 1 cái đĩa đặt 7 viên kẹo đè lên một xấp giấy màu vàng có hình vẽ ngoằn nghèo và 1 hộp diêm. Mọi thứ đã sẵng sàng. Anh Y. ra hiệu cho mọi người ngồi xuống quanh cái lon. -"Bây giờ mấy đứa tập trung nghe cho rõ luật chơi: Anh sẽ là người đại diện gọi con ma lên. Hồn ma "điều khiển" cái lon thường là con nít chết ngoài đường, rất ham chơi như khi còn sống. Vì thế nên chỉ có con nít như chúng ta mới dễ gọi nó lên. Sau khi anh hoàn tất mọi thủ tục, thấy anh ra hiệu chạy thì cố gắng bốc kẹo trong đĩa chạy thật nhanh ko cho nó đuổi kịp. Nhưng phải nhớ: TUYỆT ĐỐI ko chạy xa mọi người, tranh xa cánh rừng tràm phía bên kia vì Ma lon chạy rất giỏi trong rừng cây. Khi có người bị nắm tóc kéo thì nhìn thẳng vào người đó và chửi, dọa cho con mà nó sợ buông ra. Nếu nó ko buông thì lấy cây chỉ vào quát thật dữ. Khi chạy cố gắng chạy vòng vèo nhất có thể để nó ko đuổi kịp. Mấy đứa nhớ rõ nghe chưa?" -"Dạ!" – Chúng tôi háo hức trả lời. Anh gật đầu rồi ra hiệu quỳ xuống. Anh móc trong túi vải ra một tờ giấy màu vàng vẽ màu đỏ, một tờ màu xanh chữ đen và một con dao. Đặt tờ giấy màu vàng xuống bên trái, tờ màu xanh bên phải rồi cắm con dao vào giữa. Hơi thắc mắc, tồi nhiều chuyện: -"Em nghe kể chỉ cần gọi lên là được thôi mà sao anh dùng giấy gì tùm lum vậy?" -"Cái này là 2 lá phù để triệu nó lên dễ hơn. Vì nhiều người gọi bình thường theo cách dân gian nên nó mới khó hoặc ko lên. Cách này đảm bảo nó lên chơi với tụi mình." Chúng tôi im lặng... Anh mồi điếu thuốc lên và bắt đầu. Hai tay anh bắt quyết, miệng lẩm nhẩm đọc gì đó rồi rút con dao lên, xoay ngược hướng mũi xuống đất ròi chạm vào 2 lá bùa. Ko hiểu sao tự nhiên cả hai lá dính được trên con da của anh. Anh múa dao vẽ đường gì đó ngoằn nghèo trong không khí, trước cái lon. Rồi gỡ hai lá phù ra, kẹp vào ngón giữa và ngón trỏ hai tay. Xoay tay cuộn lại để trước ngực. Anh đọc to: "Hồn nào ở chốn non bồng Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi Dầu hồn dạo khắp mọi nơi Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian Cảnh tiên hạc nội mây ngàn Làm cho hồn cũng ngỡ ngàng kém vui Cảnh tiên xa lạ bùi ngùi Sao bằng cảnh tục hồn vui với người Đờn ca múa hát vui cười Trà thơm bánh ngọt trái tươi đãi hồn Hồn ơi hãy ghé qua đây Tâm tình trăng gió nước mây với hồn Gió to sóng cả dập dờn Hồn đi lẻ bóng hoàng hôn một mình Qua đây bè bạn thêm xinh Ghé đây bè bạn kết tình âm dương Hồn dầu ở mấy đường cách trở Nghe lời cầu xin chớ đắn đo Mấy lời tâm sự nhỏ to Hồn ai qua đó thấu cho tấm lòng Hoặc hồn ở bể sông ngọn suối Hoặc hồn chơi bụi chuối cành đa Hoặc hồn nương bóng chiều tà Hoặc hồn lẩn quất la đà mây xanh Hoặc hồn ở đầu gành cuối bãi Hoặc hồn dầm mưa dãi gió mãi Hoặc hồn vấn vít với ai Hoặc hồn phiêu lãng lạc loài đâu đâu Hoặc hồn ở dưới hồ sâu Hoặc hồn lơ lửng bên cầu gió đưa Hoặc hồn bị gió mưa dồn dập Hồn lạnh lùng tràn ngập cô đơn Hồn ghé lại nguồn cơn cạn tỏ Hồn đừng ngại đường xa bóng nhỏ Hồn cùng ta mở ngỏ treo lời Hồn về ẻo lả chơi vơi Cùng ta tâm sự chuyện đời muôn năm." Sau khi đọc xong bài vè, anh đưa hai tay đang kẹp bùa lên trán. Lẩm nhẩm thần chú gì đó. Anh chuyển bùa qua tay phải vẽ loằng ngoằng chữ gì đó rồi hét lên: - -"Nhập!" Hai lá phù trên tay anh bốc cháy. Lập tức anh ngửa lon ném vào rồi úp lại. Một hồi sau, cái lon rung mạnh, lắc lư xoay vòng nhưng ko đổ. Anh ra hiệu chạy. Tất cả đứng lên chạy thật nhanh ra khỏi chỗ đó ko quên nhón 1 viên kẹo.