Những Chuyện Quanh Tôi (tên Cũ: Tuổ...
Chương 18 : Đêm Khó Quên
*So với bản đăng trên truyenmacothat.net thì bản này đã được edit cho logic hơn ^.^
___________
- Bây giờ chia ra! Cứ hai đứa một đội, chui vào các lớp mà trốn. Nhớ rải muối gạo ở cửa lớp rồi đóng cửa lại. Chuyển hết điện thoại về chế độ im lặng, có gì liên lạc bằng tin nhắn. - Thằng T. vừa chạy vừa nói.
15 phút sau...
Em và thằng C. trốn dưới gầm bàn giáo viên lớp 7A (tầng 3). Cả hai run lẩy bẩy, nói không ra hơi.
- "Tất cả ổn chứ" - Em nhắn tin vào cho cả nhóm.
- "Chưa có gì xảy ra!"
- "Tụi tao không sao!"
...
Lần lượt 5 tin nhắn hiện lên, em đang thở phào nhẹ nhõm thì...
"Xoạch" (tiếng cửa mở)
– "Không có...!" - Giọng nữ vang lên từ tầng dưới khiến em và thằng C. sởn hết cả da gà. Hai đứa trố mắt nhìn nhau, miệng đánh bò cạp liên hồi.
- "Bây nghe thấy gì không?" - Tin nhắn gửi từ nhóm thằng H. và con T.
- "Nghe rồi! Ráng trốn kỹ, giữ im lặng tuyệt đối!" - Em nhắn lại.
"Xoạch" - Không có...
"Xoạch" - Không có...
...
- Ê C., nó sắp tới phòng tụi mình rồi. Ráng giữ im lặng, bình tĩnh nha!
- Đ...được!
Lúc đó, em chợt nhớ ra một điều cực kì nguy hiểm...
- "Tất cả chú ý! Vứt hết đống tỏi ra ngoài đi, chính mùi tỏi dẫn ả tới đó." - Em vội mở điện thoại nhắn ngay cho các nhóm khác, đồng thời vứt ngay túi tỏi ra cửa sổ.
- "Chẳng phải tỏi để đuổi ma sao? Vứt đi thì chết à?"
- "Bây giờ không có thời gian, đợi thoát ra rồi tao giải thích sau!"
"Xoạch" - Không có...
- Nó đang tới kìa - Em cố gằn giọng để không nói lớn. Tay nắm chặt túi đồ, em và thằng C. run cầm cập chờ đợi... Một vật hình tròn bay lơ lửng ngoài hành lang, dừng lại ở cửa phòng bọn em đang trốn.
"Xoạch"...hai đứa em nín thở chờ đợi...
- Không có... Cả hai thở phào nhẹ nhõm, em ngó đầu ra cửa nhìn quanh...
- Thấy rồi nhaaa... Cái đầu xuất hiện ngay trước mặt bọn em, miệng mở to làm dòi bọ rơi vãi đầy ra...
Em sợ muốn xỉu tại chỗ, xém chút là ướt quần, tay em theo phản xạ cho vào túi, nắm lấy cành dâu. Nhanh chóng rút ra quật hết sức thẳng vào cái đầu, nó như quả bóng tròn bắn thẳng ra phía cửa lớp.
Đầu ả đập vào cửa rồi rơi xuống ngay đống muối gạo khi nãy tụi em rải. Hàng loạt tiếng nổ tí tách vang lên, cái đầu bốc khói xì xèo, ả hét lên đau đớn xen lẫn sự tức giận.
Em quay sang nhìn thằng C. thì thấy nó đang bấm điện thoại, chắc là báo tin cho mấy nhóm khác. Cái đầu đang lăn qua lăn lại trên nền đất, kèm theo là tiếng nổ của muối gạo khi chạm vào da thịt nó. Muối gạo dần hoá đen, khuôn mặt ả đầy vết thương, vẻ rất tức giận. Một lúc sau, khi muối gạo đã tiêu biến hết, ả ta lấy lại thăng bằng rồi bay thẳng hướng về phía em, miệng há rộng chực nuốt luôn em.
- A...a...a...a...a
Thằng C. bốc ngay 1 nắm muối gạo chọi thẳng, lực trừ tà từ muối gạo đẩy ả văng xa. Nhanh chóng, thằng C. kéo em đứng dậy liều mạng phóng về phía cửa. Đạp tung cánh cửa lớp, hai thằng nhanh chóng phóng ngay ra hàng lang thì gặp một ánh sáng đèn pin rọi từ chân cầu thang lên. Nghĩ rằng đó là một nhóm khác hoặc ông bảo vệ đi tuần, bọn em đẩy hết tốc lực phi về hướng ánh sáng. Phía dưới cầu thang là các nhóm khác đã tập trung từ bao giờ, cả đám đang nhốn nháo thì em chạy đến hét to:
- Chạy nhanh lên, nó đang dí theo!
Lập tức cả bọn lại chạy như điên hướng về phía cổng trường. Nhưng kỳ lạ, từ chỗ bọn em ra cổng tầm chỉ 2-3 trăm mét nhưng chạy mãi mà không ra được. Biết ngay chuyện gì đang xảy ra, em bảo bọn nó dừng lại rồi nói:
- Bây giờ có chạy cũng không ra được bên ngoài đâu, chỉ còn cách chờ trời sáng mà thôi. Bây giờ là mấy giờ rồi?
- 12 kém 15 rồi - Một đứa nói
- Vậy thì tìm chỗ an toàn mà trốn, đợi cho trời sáng mới thoát được. - Thằng C.
12 giờ đúng, tại phòng thí nghiệm hoá sinh...
- Mấy đứa con trai, đứa nào còn zin cho tí "nước thánh" - Em hỏi.
3 phút sau, một chai đầy thứ nước bốc mùi amoniac nồng nặc được đưa đến tay em, còn phía đám con gái do mệt và sợ quá nên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
- Hiện tại thì yên tâm được đôi chút - Em nói, đồng thời dùng "nước thánh" vẩy lên các ô cửa sổ, cửa chính, phần còn dư em để nguyên trong chai và giữ bên mình đề phòng bất trắc.
- Rồi! Bây giờ tranh thủ ngủ lấy sức đi! - Thằng T. vừa ngáp vừa nói. Cả bọn nằm xuống nền nhà, uể oải vươn vai ngáp ngắn ngáp dài rồi ngủ thiếp đi.
1h15 sáng...
Em giật mình tỉnh dậy vì đèn trong phòng thí nghiệm chớp tắt liên hồi, kèm theo đó là một giọng cười quái dị:
"É...hé...hé...hé...hé"
Bọn nó cũng giật mình tỉnh dậy, hoảng loạn nhìn quanh tìm nơi phát ra âm thanh quái dị đó. Đèn vẫn cứ chớp tắt liên hồi..."Phụt" ánh đèn tắt hẳn, toàn bộ hệ thống điện của trường bị mất, cả ngôi trường chìm trong bóng tối...Bọn con gái sợ hãi co rúm lại, người run cầm cập.
- Tất cả giữ bình tĩnh! Ngồi sát lại với nhau thành một hàng! Bật đèn pin lên! – Em hét.
- Đèn tao bật không lên!
- Tao cũng vậy!
Tất cả đèn pin đều trở nên vô dụng, cả bọn bắt đầu sợ hãi, hoảng loạn tột độ. Tiếng cười vẫn cứ vang lên...
- Tất cả ngồi yên đó để tao kiểm tra quân số, lỡ đứa nào bị ma giấu thì... - Em nói rồi đứng dậy, mò mẫm trong bóng tối đặt tay trên đầu từng đứa.
- Một, hai, ba,...mười đứa đủ! Được rồi, bây giờ đặt tay lên vai nhau nối thành hàng rồi ra khỏi phòng này đi, ở đây không an toàn nữa rồi!
Vậy là cả đám "rồng rắn lên mây" dắt nhau ra khỏi phòng thí nghiệm. Em là đứa bị tụi nó đưa lên đứng đầu hàng
5 phút sau...
- Ê K. sao nãy giờ đi loanh quanh hoài mà chưa ra khỏi vậy? Hay bị ma dắt rồi...mày...mày thử kiểm tra lại quân số coi, tao sợ có đứa bị dắt đi rồi đó! – Là giọng thằng H. từ phía sau vọng lên.
- Ừ! Vậy tụi bây ngồi xuống đi để tao đếm lại! Một, hai, ba,...đủ mười! Đi tiếp đi – Em lại sờ đầu từng đứa và đếm, xong xuôi quay lên đầu đi tiếp.
- Khoan đã! Mày tự đếm mày chưa? – Giọng nhỏ N. run run hỏi.
- Chưa! Sao? – Chợt em nhận ra sự kỳ lạ và...
- Đcm! Ngồi xuống hết nhanh lên, trong hàng dư một đứa! – Em hét toáng lên hoảng hốt.
Sực nhớ lại cái hộp quẹt trong túi, em nhanh chóng lôi ra, bật bật mấy cái thì...Trời đất ơi! Một bàn tay...không đúng, là một khúc xương tay trắng xóa đang đặt trên vai em. Mặt em lúc này tím tái, tay run run làm rơi cái hộp quẹt xuống đất, tất cả lại tối đen.
Em hoảng quá, mò mẫm dưới đất tìm lại và bật lên, em quay từ từ ra sau và bắt gặp một cái đầu lâu đang nhìn chằm chằm vào em.
- Hé...hé...hé...hé... - Cái đầu lâu há miệng cười lớn.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
240 chương
54 chương
63 chương
9 chương
110 chương
951 chương