Những bức thư tình canada có vị ngọt của bánh
Chương 9 : Đương đầu sóng gió
Trong một quán bar ầm ĩ tiếng nhạc, tiếng la hét inh ỏi cả tai. Tôi chẳng nghe thấy gì cả, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác chìm trong thế giới riêng của mình.
Có phải khi nãy tôi đã quá mức thất lễ khi chạy ra khỏi căn phòng đó không. Nhưng tôi không biết phải làm sao hết. Tôi yêu anh, chỉ cần tôi đồng ý làm bạn gái của anh thì chẳng phải sẽ có thêm một mối tình đẹp trên thế gian này hay sao.
Nhưng tương lai phía trước như thế nào. Tôi và anh chỉ gặp nhau trong kỳ nghỉ mùa hè này, mỗi người ở một nửa bên kia của trái đất. Tình yêu sâu đậm lại nối tiếp sâu đậm, sau khi anh trở về nước liệu có quay trở lại tìm tôi nữa không hay sẽ quên đi cây bông hồng bé nhỏ này đi, lại một lần nữa trái tim lại bị tổn thương. Mất đi nguời đi thân đã quá đủ rồi, tôi không thể chịu thêm bất cứ một sự tổn thương nào nữa.
Huống hồ chi anh là người thừa kế của tập đoàn nổi tiếng, liệu bố mẹ của anh ấy có chấp nhận tôi không, còn người vợ chưa cưới của anh nữa.
Đây là số mệnh sắp đặt gì chứ, rõ ràng là số phận trớ trêu mà.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má thi nhau rơi xuống, từng chút từng chút một rồi thành lã chã rồi biến thành tức tửi lúc nào không hay. Tôi cạn ly này hết ly khác, uống thật nhiều để quên đi anh và cầu mong nước mắt có thể xóa nhòa đi những ký ức vừa rồi.
Tôi uống đến mức say mèm, quang cảnh xung quanh cũng mờ dần đi. Lúc đứng dậy đi vệ sinh, cơ thể không giữ vững được có hơi lảo đảo. Đột nhiên một cô gái từ đâu đụng trúng phải tôi, ly rượu cô ta cầm trên tay hất tung lên làm văng lên ướt cả áo tôi. Cô ta đột nhiên tức giận mắng tôi:
- Cô đi đứng kiểu gì thế! Có mắt không, như thế cũng đụng trúng người khác. Cô xem làm ướt hết cả áo tôi rồi này.
Tôi hơi say nhưng vẫn nhận thức được rằng rõ ràng cô ta đụng trúng tôi trước mà.
Nếu đó là lỗi của tôi đương nhiên phải biết làm gì.
Nhưng không phải lỗi của tôi nhất quyết tôi sẽ không bao giờ xin lỗi. Tôi không trách cô ta thì thôi, hà cớ gì cô ta có quyền mắng tôi, tôi lạnh lùng nhìn cô ta:
- Là cô đụng trúng tôi trước mà. Đừng có mà vừa ăn cướp vừa la làng chứ.
Tôi nói xong mới để ý từ trên xuống dưới cô ta, trang điểm đậm, quả tóc đúng kiểu của dân chơi còn bộ váy đang treo trên người cô ta thì đúng chất của bươm bướm đêm rồi. Nhưng sự hất xược của cô ta mới làm tôi cảm thấy cô ta không đáng có sự tôn trọng. Tôi chỉ muốn chuyện này nhanh chóng bỏ qua, liền tiến về phía trước.
Tôi muốn cho qua, nhưng cô ta nào có. Bươm bướm đêm kéo tôi lại, tát tôi một cái, chỉ vào mặt tôi:
- Nếu không biết uống rượu thì đừng có vào đây, loại phụ nữ yếu ớt chỉ biết bám víu đàn ông rồi bị phụ tình vào đây giải sầu để được thương hại? Thực ra cô cũng chỉ là miếng giẻ rách.
Cái tát của cô ta làm tôi tỉnh rượu đi không ít, sự nóng rát trên má vẫn còn. Bao nhiêu sự đau đớn, phiền muộn về tình yêu đều dồn vào sức lực này, tôi cũng ăn miếng trả miếng tát cô ta thật mạnh, rồi nắm lấy cổ cáo cô ta, đôi mắt gằn dữ dường như muốn hủy diệt cô ta.
Điều này cũng làm bản thân tôi rất bất ngờ, bởi vì tôi chưa bao giờ đánh ai và cũng chưa bao giờ đối xử với ai thô bạo như vậy.
- Mẹ kiếp, cô có im đi chưa. Tôi uống rượu thì đã sao, cô quản nhiều thế làm gì. Nếu cô rảnh rỗi quá không có việc gì làm thì đi kiếm khách đi, ở đây gây sự với tôi làm gì?
Cô ta bị tát đương nhiên lồng lộn lên như một con thú dữ. Cả hai đều lao đầu vào đánh, xâu xé lẫn nhau đến nỗi bảo vệ của quán bar đã can ngăn và đuổi chúng tôi ra khỏi quán.
Đứng trước cửa quán, gió thốc mạnh vào chúng tôi run cầm cập. Cô ta còn chỉ vào mặt tôi nói:
- Tất cả là tại cô đấy.
Tôi không muốn cãi nhau với cô ta, định bỏ đi thì một đám người đàn ông xuất hiện chạy tới bịt miệng tôi lại và đưa lên xe. Tôi vùng vằng, cầu cứu cô gái vừa rồi. Cô ấy cũng cố kéo tôi lại thì bị bọn họ tát một cái rồi dọa nếu dám hó hé sẽ xử lý cô ấy ngay.
Lúc bị đưa lên xe, ở ngay cánh cửa xe tôi nhanh trí làm rơi cái điện thoại hướng ánh mắt về phía cô gái kia, chỉ mong cô ấy hiểu ý thấy được chiếc điện thoại.
Khi đứng trước tòa nhà cao lớn, tôi liền biết được chủ mưu của vụ này là ai. Đây chính là tòa nhà lần trước các interns và attendees đã có một buổi karaoke tại đây. Người trực tiếp bắt cóc tôi lần này không ai khác chính là Sally.
Bọn họ lại đưa tôi đến căn phòng lần trước. Tôi có một chút ám ảnh với căn phòng này. Đây là nơi cô ta đã nhốt tôi trong bóng tối và cũng là nơi anh đã tìm ra tôi. Liệu lần này anh có còn tìm ra tôi nữa không?
Bọn họ đẩy tôi vào trong, đóng cửa lại. Vẫn là cảnh cũ, cô ta vẫn ngồi trên chiếc ghế vương giả và đằng sau là những đám đàn em. Không biết lần này cô ta lại làm trò gì với tôi nữa đây.
Nghe tiếng động cô ta quay người lại. Người chính trực sẽ không bao giờ sợ hãi đứng trước cường thế, kẻ uy quyền lấy sức mạnh của mình để ngự trị người khác. Đó là tình cảnh hiện giờ của chúng tôi.
Cô ta ngồi trên ghế, khoanh hai tay:
- Ngày hôm nay, cô có biết cô đã chạm đến giới hạn của tôi rồi không.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu băng giá:
- Rốt cuộc cô lại muốn giở trò gì đối với tôi nữa đây.
Cô ta cười, một nụ cười của thiên nga đen. Đáng lí ra nó không nên xuất hiện trên khuôn mặt trẻ thơ ấy:
- Cô có biết ngày hôm nay tôi ở đâu không?
Tôi không trả lời, chỉ đứng nhìn. Cô ta đứng dậy, tiến về phía tôi. Rồi nói:
- Tôi đã có hẹn với một người bạn ở nhà hàng Rossa, và vô tình nhìn thấy hai người đi vào cùng chung một phòng. Cô có biết nhà hàng đấy chuyên dành cho những cặp tình nhân tỏ tình và cầu hôn không. Tôi còn thấy một chiếc bánh rất đẹp và trên chiếc bánh kem ấy có…1 chiếc nhẫn được thiết kế riêng. Cô nghĩ xem lúc ấy tâm trạng của tôi là gì.
Cô ta nói tuy rất bình thường, nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi cứ như muốn nuốt chửng con người tôi vậy. Tôi trả lời:
- Nếu nhà hàng đấy chỉ dành cho những đôi yêu nhau, vậy thì cô đến đó làm gì? Chẳng phải cô rất yêu Taylor hay sao?
Cô ta kề sát đến bên tai tôi, nói:
- Tôi đến đó làm gì sao? Tôi đến đó chính là muốn bàn với quản lý thiết kế cho anh ấy một bất ngờ nhưng đổi lại là gì. Cô có biết lúc ấy tôi muốn làm gì cô không? Tôi thật sự rất muốn giết cô.
Tôi nhắm chặt mắt, hít một hơi dài. Đây chính là một cái vòng lẩn quẩn, tôi không biết phải làm sao, chỉ muốn nói với cô ta:
- Nhưng anh ấy không yêu cô, chi bằng cô mở lòng mình với người khác, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi:
- Tôi không cần cô giảng đạo lý với tôi. Chỉ cần tôi yêu anh ấy là đủ. Ngày hôm nay, tôi sẽ cho cô biết thế nào gọi là ngày tàn của cô đã đến.
Tôi lùi người lại:
- Cô muốn làm gì?
- Bắt đầu sợ rồi à. Tôi thật sự rất muốn biết, trải qua ngày hôm nay anh ấy có còn cần một đôi giày cũ không? Người đâu, cho cô ta.
Nói xong, thuộc hạ của cô ta đem đến một cốc nước, một viên thuốc nhét vào miệng tôi. Tôi mím chặt miệng, kiên quyết không hé miệng ra.
Tôi biết cô ta muốn làm gì rồi. Cô ta muốn làm nhục tôi. Muốn cho tôi không còn mặt mũi nào đứng trước mặt Taylor. Tại sao đều là con gái với nhau, cô ta lại có thể nghĩ ra kế đê hèn này chứ. Tôi hét vào mặt cô ta:
- Cô cũng chỉ là một kẻ ghen tuông mù quáng, cô chính thức trở thành một kẻ bị tôi khinh thường rồi đấy.
Cô ta cười lớn, một giọng cười chẳng khác nào của những kẻ đê tiện và bỉ ổi:
- Sau khi bước ra khỏi căn phòng này, xem thử cô có còn thanh cao nữa không mà ở đây khinh thường tôi.
Cô ta nhìn về đám thuộc hạ, quát lớn:
- Còn không mau cho cô ta nuốt nó đi.
Tôi hoảng sợ, cố gắng tìm cách giải thoát cho bản thân mình:
- Một Sally cao ngạo mà tôi đã từng biết đâu rồi, tại sao lại phải dùng những trò dơ bẩn này.
Cô ta ngồi xuống, nhón chân lên, đôi mắt híp lại nhìn bộ dạng thảm hại của tôi. Duy chỉ có đôi mắt vẫn sáng lấp lánh không chịu khuất phục:
- Cô khỏi cần dùng chiêu này. Hiện tại trong đầu óc tôi chỉ có một điều duy nhất chính là cho Taylor biết được cô dâm đãng bao nhiêu trước những thuộc hạ của tôi.
Nói xong, cô ta đứng dậy, quay lưng lại đi về phía cửa, giọng điệu ra lệnh:
- Tôi muốn ngày hôm nay cô ta thảm bại như thế nào, quay lại tất cả toàn bộ quá trình. Đặc biệt không cho cô ta ngất xỉu. Tôi muốn cô ta tự mình chứng kiến bị cưỡng hiếp như thế nào.
Bọn thuộc hạ của cô ta đồng thanh trả lời:
- Vâng ạ, thưa cô chủ.
Tôi sợ hãi, bao nhiêu người đàn ông thế này. Một người thôi tôi đã chịu không nổi, huống chi cả một đám người. Có ngày tôi lại phải chịu cảnh ô nhục thế này sao. Cầu xin cô ta? Cô ta sẽ chịu nghe lời cầu xin của mình? Hay sẽ đắc thắng khi tôi chịu khuất phục.
Một cô gái ảo tưởng về một thế giới tốt đẹp, mơ mộng về một tình yêu lãng mạn. Mong ước có một ngày trở thành một bông hoa hồng nhỏ nở rộ dưới bầu trời của anh nhưng ngày hôm nay lại bị vùi dập dưới gió mưa.
Bọn họ nhét viên thuốc vào miệng, tôi chống cự. Một người đàn ông tát mạnh vào mặt tôi. Có lẽ ngày mai sẽ bầm tím mất. Tôi vẫn không mở miệng. Hắn ta lại tát tôi cái thứ hai, lần này thật sự đau hơn cái trước, miệng rách cả ra. Một dòng máu chảy ra khóe môi tôi.
Gần như đã mấy đi ý thức, tôi nửa tỉnh nửa mê. Hắn bóp miệng, nhét vào miệng tôi viên thuốc, nước chảy xuống ừng ực dưới cần cổ. Cuối cùng viên thuốc cũng trôi xuống. Giây phút ấy tôi chợt nghĩ đến cái chết. Nếu chết đi rồi, bọn họ sẽ tha cho tôi, tôi vẫn sẽ giữ được tấm thân trong sạch này, nó sẽ không bị ô uế bởi những kẻ bẩn thỉu này.
Trong số những kẻ đó có một tên nói to:
- Lấy nước ra đây, cô chủ đã nói không thể để cô ta bất tỉnh được.
Bọn họ dội nước lên người tôi. Cái lạnh cóng của nước càng làm tôi nhận thức rõ phản ứng trong cơ thể tôi. Tôi cần ai đó vuốt ve, cần một ai đó hôn lên khắp cơ thể tôi. Tôi bắt đầu cảm giác ngứa ngáy.
Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, chỉ cầu mong rằng móng tay đâm vào nhau, cái đau có thể làm tôi thức tỉnh hơn. Răng cắn chặt rách cả môi. Chỉ mong máu chảy làm tan biến cơn dục vọng đang dần trỗi dậy như một con quái thú.
Bọn họ cười hả hê với nhau khi thấy tôi cố gắng đấu tranh giữa nội tâm và thể xác, những lời thô bỉ thay nhau không ngừng phát ra:
- Thân hình này ngon hơn tao tưởng đấy chúng mày ạ.
- Mày nhìn đôi chân thon dài này đi, không biết khi đi vào bên trong có chặt không nhỉ? Ha ha…ha ha
- Không, tao nghĩ bộ ngực kia không nhỏ cũng không lớn, chắc là vừa đủ tầm tay. Bóp bóp chắc là rất đã tay. Khặc Khặc..
Tôi không muốn nghe chúng nói nữa, tôi cố gắng bịt tai lại. Nhưng vẫn chẳng thể nào ngăn đi những tiếng cười khả ố và dâm ô đấy. Một tên khác lại nói:
- Đứa nào lên trước?
Tôi hoảng sợ, thụt lùi lại về phía đầu giường, cố gắng bình tĩnh và kiềm chế nỗi dục vọng kia:
- Đừng lại gần, tôi sẽ cho các người tiền. Tôi có rất nhiều tiền, chỉ cần có tiền các người muốn bao nhiêu cô gái đẹp chẳng được. Các cô ấy cũng “chất lượng” hơn tôi rất nhiều.
- Cô cũng lắm trò thật đấy. Có cho tiền bọn họ cũng không dám.
Tôi định dùng tiền để quyến rũ bọn họ, nhưng kế hoạch đã thất bại. Tôi cứ ngỡ cô ta đã bỏ đi, không ngờ vẫn còn ở đây.
Cô ta lại lên tiếng, giọng nói như triệu hồn từ ma quỷ:
- Hành động đi, đừng chần chừ nữa. Tôi hết kiên nhẫn rồi. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng bao giờ trở về nữa.
Nói xong cô ta đi về phía cửa. Tôi tuyệt vọng, lần này thì hết rồi, chẳng lẽ cuộc đời tôi chấm dứt tại đây sao. Bọn họ giữ chặt tay chân tôi, bắt đầu xé rách quần áo. Tôi vùng vẫy la hét tuyệt vọng. Tuyệt vọng trong những sự xúc cảm của bản thân không thể khống chế dục vọng bởi thuốc. Lý trí bài xích, căm thù những con người này nhưng sự khơi dậy từ bản năng nguyên thủy không thể tránh khỏi. Tôi hận bản thân mình lúc này.
Những bàn tay ma quỷ không ngừng tác quái. Đến phòng ngự cuối cùng một trong những tên đó tiến vào.
Tôi hoảng loạn, sợ hãi. Hết thật rồi. Hình ảnh anh hiện lên trong đầu tôi, tôi hét lên:
- Taylor, cứu em.
Tôi cuồng loạn chỉ biết khóc và hét tên anh:
- Taylor…Taylor
Một tiếng ầm ngoài cửa vang lên, cửa bị tung ra. Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cửa.
Tiếng động rất lớn, tôi rướn người lên xem nhưng chưa bao giờ nghĩ người tới sẽ là anh.
Anh đứng sừng sững ở trước cửa, nhìn tôi. Đôi mắt anh tức giận. Cuối cùng anh cũng đã đến nhưng bộ dạng thảm hại không mảnh vải che thân này của tôi không muốn để anh nhìn thấy chút nào.
Anh xông tới đánh từng người một. Bọn họ có 9 đến 10 người. Tôi không biết là anh có thể hạ gục chúng không nhưng tôi có thể thấy được trong mỗi nắm đấm của anh là tất cả những sự giận dữ.
Anh nhìn tôi trên giường, tôi tránh ánh mắt của anh. Một ánh mắt không nỡ, anh lồng lên như một con thú dữ đánh bại từng người một.
Một tên cầm đầu trong số đó thấy tình hình có vẻ không khả quan, hắn ta bắt lấy tôi làm con tin, hắn kề dao vào mặt tôi, đe dọa:
- Nếu mày muốn trên mặt nó có thêm một vết sẹo thì cứ tiếp tục xông vào.
Tôi sợ đến mức không dám nhúc nhích. Còn anh dừng tay lại, chẳng dám hành động nữa, anh nhìn tôi rồi lại nhìn hắn, lạnh lùng:
- Hãy ra đây đấu tay đôi như một người đàn ông đi, đừng làm hại đến một cô gái tay không tấc sắt.
Hắn ta kích động quát lên, chiếc dao như có như không kề sát mặt tôi tưởng chừng sẽ rớm máu lúc nào không hay:
- Câm ngay cái đạo lí giẻ rách ấy đi, bây giờ tao bảo mày quỳ xuống nếu không muốn trên khuôn mặt xinh đẹp của nó có thêm một dấu dao.
Anh nhìn tôi tràn đầy sợ hãi. Anh quỳ xuống, tên cầm đầu mỉm cười đê tiện, hất đầu về phía bọn đàn em:
- Bọn bây nhừ nó thật mạnh cho tao.
Bọn đàn em được thế xông đến trả miếng, bao nhiêu cú đấm anh vừa đánh, chúng đều trả lại anh bấy nhiêu.
Tôi vừa khóc vừa run vừa hét lên:
- Này đừng đánh anh ấy nữa.
Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm cặp của tên cầm đầu, chạy đến bên anh, cùng anh hứng chịu những trận đòn đấy.
Đột nhiên , một tiếng đoàng vang lên. Tay cầm dao của tên cầm đầu buông xuống, hắn ta hét lên một tiếng đau đớn.
Ở bên kia bọn chúng càng đánh càng hăng, có một tên cầm cái ghế gỗ lên phang vào Taylor. Tôi không kịp suy nghĩ, thoát khỏi tên cầm đầu chạy đến che chắn phần lưng cho anh.
Tôi hứng trọn nguyên cái ghế vào người, sự đau buốt của bản thân nhắc nhở anh không sao là tốt rồi.
Anh hốt hoảng quay người lại ôm lấy tôi, anh gọi:
- Lục, sao em lại làm như vậy.
Tôi nằm trên tay anh hạnh phúc ngất đi giữa tình thế hỗn loạn.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
61 chương
131 chương
95 chương
82 chương
92 chương
24 chương
68 chương