Những bức thư tình canada có vị ngọt của bánh
Chương 2 : Tình yêu là một thứ gì đó xa xỉ chẳng thể nào với tới.
Rất nhiều đêm, những mảnh ký ức ấy vẫn cứ chập chờn trong giấc ngủ của tôi. Đã 4 năm trôi qua kể từ ngày tôi không còn gia đình, không đêm nào tôi có thể say trọn giấc. Tôi vẫn thường như thế, vẫn thường mơ về những kỷ niệm đẹp để rồi khi giật mình tỉnh dậy đối diện với tấm hình bố, mẹ và tôi chụp chung trong lúc mẹ mang thai trên đầu giường, khóe mắt tôi lại cay cay. Đáng lí ra là một nhà bốn người thế nhưng bây giờ tại sao chỉ còn mỗi mình tôi.
Tôi bước xuống giường, chân xỏ dép bước tới phòng bếp rót một cốc nước rồi ngước cổ uống chậm rãi.
Nhớ ngày mẹ có em bé, sức khỏe kém hẳn đi. Vừa ăn vào là bị nôn ra, thường xuyên mệt mỏi, hầu như chỉ nằm mỗi một chỗ. Vì vậy mẹ phải thường xuyên vào bệnh viện để kiểm tra. Lúc ấy, bố và tôi cực lỳ đau lòng cho mẹ.
Lúc ấy, có nhiều đêm lo lắng cho mẹ không ngủ được tôi xuống bếp uống nước, thì cũng gặp bố tôi ngồi ở phòng khách trằn trọc. Tôi chưa bao giờ thấy bố suy sụp đến thế. Ban ngày bố mạnh mẽ là chỗ dựa cho mẹ và con. Nhưng đêm đến, một mình bố mới có thể bộc lộ sự yếu đuối. Tôi ngồi xuống bên cạnh bố.
Bố mở miệng khó khăn:
- Con nghĩ sao nếu chúng ta không cần thành viên mới nữa, một nhà ba người chúng ta hiện tại rất tốt.
Tôi sửng sốt nhìn bố, rồi nghĩ lại có lẽ bố nói đúng. Nếu đưa ra một sự lựa chọn, bố và tôi sẽ chọn mẹ. Còn đứa em trong tương lai kia như một ảo ảnh mơ hồ. Tôi cũng đồng ý với bố:
- Ngày mai con với bố bàn bạc với mẹ thử xem. Con mong mẹ sẽ đồng ý.
Bố đăm chiêu, nhìn về hướng vô định:
- Cảm ơn con, bây giờ chúng ta đi ngủ thôi. Mai còn phải đưa mẹ vào bệnh viện tái khám.
Nói rồi, tôi và bố cùng về phòng ngủ với nhiều tâm trạng lo lắng, mâu thuẫn, áy náy với đứa trẻ kia. Cho dù giọt máu ấy là huyết thống nhưng hiện tại dù chưa ra đời nó đã không có được sự hân hoan của bố và chị gái.
Và thật sự số phận đã an bài, bố và tôi đã khuyên mẹ hết mực đứa bé chỉ mang lại sự nguy hiểm sống chết cho mẹ, nếu để nó ra đi có lẽ sinh mệnh mẹ sẽ được an toàn hơn. Nhưng mẹ cứ nhất quyết không chịu, điều dũng cảm nhất của một bà mẹ chính là bảo vệ đứa con của mình được an toàn. Chỉ cần 0,01 % sống sót thì đó cũng chính là động lực để tạo hi vọng kỳ tích sẽ xảy ra. Nhưng thì sao chứ, cố chấp vẫn mãi là cố chấp.
Mẹ đã qua đời trong lúc sinh và đứa bé cũng không giữ được. Bố quá kích động, không thể chịu nổi cú sốc tinh thần cũng qua đời trong một tai nạn giao thông. Trong một lúc tôi mất đi ba người thân. Tôi hận họ, có lẽ họ đã được đoàn tụ với nhau ở thế giới bên kia. Bỏ mặc tôi đối diện với thế giới cô đơn này.
Nhiều lúc tôi có nghĩ đến tình yêu.
Trở thành thợ làm bánh nổi tiếng chính là động lực tồn tại mỗi ngày trong cuộc sống của tôi. Nhiều đêm nhìn hình bố mẹ, tôi nghĩ nếu mình chết đi cũng sẽ được đoàn tụ bên họ, sẽ không còn cảm thấy tôi trơ trọi giữa thế giới này.
Nhưng giống cái vốn là loài động vật yếu đuối, đa sầu và nhạy cảm. Dù cho đam mê bánh ngọt đến mấy cũng cần phải đến tình yêu. Mỗi ngày sau khi từ tiệm bánh trở về đối diện với căn phòng vắng vẻ, ngay cả hơi thở của hoa trong ly bàn phòng khách cũng cảm thấy yếu ớt. Những lúc ấy tôi muốn yêu và được yêu.
Thời niên thiếu, tôi cũng như bao thiếu nữ khác, tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết tình yêu đến nỗi trong giờ học trên lớp mặc kệ thầy cô giảng bài, tôi lén lút lật giở từng trang dưới bàn để thỏa cơn nghiện. Và đương nhiên hậu quả là thầy cô phát hiện và sẽ có những buổi giáo huấn cuối giờ học và phiền nhất là mời phụ huynh.
Nếu việc này để bố biết được sẽ cấm tiệt con đường lãng mạn này của tôi mất nên tôi sẽ nhờ mẹ giải quyết. Vì mẹ cũng là một fan trung thành của tiểu thuyết mà.
Nhớ hôm đó, ma nữ chủ nhiệm phạt tôi chép 50 lần công thức toán sau cuối giờ, còn dặn chưa chép xong thì không được về nhà. Tôi cũng nhớ bàn học của tôi ngồi gần cửa sổ, buổi chiều ánh nắng hoàng hôn thường hay tỏa vào và chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ là thấy ngay mấy gốc cây phượng. Vào mùa hè, hoa phượng nở rất đẹp, đỏ cả đầy một vùng trời. Khung cảnh lãng mạn như thế, đọc tiểu thuyết nữa thì không còn gì lãng mạn hơn thì cớ làm sao tôi lại ngồi chép những thứ vớ vẩn thế này.
Nghĩ thế, tôi liền lôi ra cuốn truyện đang đọc dở Hóa ra anh vẫn ở đây của Tân Di Ổ mà chẳng cần biết hậu quả sẽ như thế nào. Đó không phải là những thứ vớ vẩn mà là những kiến thức thi đại học để vào được trường Tôn Đức Thắng.
Nhưng mặc kệ, tôi không quan tâm. Tôi đọc trong sự say mê và chìm vào trong thế giới tình yêu mà chẳng hay khi đọc đến dòng cuối cùng khép quyển truyện lại và ngẩng đầu lên thấy bóng dáng quen thuộc, tim tôi dường như có chút ngừng đập rồi ngước mắt từ từ lên đối diện với ánh mắt có thể giết người của ma nữ chủ nhiệm. Tôi thầm than “xong đời rồi”.
Ma nữ chủ nhiệm cất giọng với vẻ đầy giận dữ, giống như thần chết đến triệu hồn bạn trở về cõi âm:
- Tôi bảo em ở đây sám hối chứ không phải là để em sai lầm nối tiếp sai lầm. Nếu em cảm thấy hình phạt này chưa đủ, ngày mai mời bố mẹ em đến đây. Nhưng tôi nói cho em biết, với thái độ học tập hiện giờ của em có muốn đậu vào một trường bình thường cũng không được huống chi ra đời ngoài xã hội kia. Cuộc đời của em nếu không có gia thế kia chống đỡ, dựa dẫm vào người bố của em thì em chỉ là một con số không. Tôi cảm thấy bố mẹ em thật xấu hổ khi có người con như em.
- Cảm ơn cô giáo đã dạy dỗ con gái tôi nhưng tôi chẳng cảmthấy có gì xấu hổ về con gái tôi cả. Nếu còn giáo huấn con gái tôi với những lời lẽ như thế, tôi không chắc sẽ để yên như bây giờ.
Khi ma nữ nói xong, bố từ cửa xuất hiện như một vị thần giọng điệu chẳng mấy hài lòng. Tôi cũng rất bất ngờ với sự xuất hiện của bố. Bố nhìn ma nữ ánh mắt đã lạnh lùng nay càng lạnh lùng hơn. Kể cũng phải, dù Sao tôi cũng là con gái cưng của bố, từ khi sinh ra đã được bố nâng niu yêu thương. Nếu có mắng nặng lời thì cũng là người bố này, không đến lượt ma nữ. Sau đó bố đón tôi về bỏ mặc lại ma nữ không biết tâm trạng thế nào.
Mặc dù bố bảo vệ tôi, yêu thương tôi, không muốn tôi chịu áp lực trước học hành nhưng những điều mà ma nữ nói là đúng. Không có bố tôi chẳng làm nên trò trống gì cả, không có gia thế của bố thì tôi có vô lo vô nghĩ như bây giờ không, đến nỗi có vào được trường đại học hay không không quan trọng.
Từ đó trở đi, tôi có ý thức với việc học tập hơn. Tôi học hành chăm chỉ hơn. Nhưng tôi vốn chẳng giỏi chuyện học hành, thế nên chỉ có thể làm tốt nhất có thể còn những thời gian rảnh rỗi, tôi tận dụng tối đa để thỏa mãn sở thích cá nhân.
Tôi nhớ có một người nói với tôi rằng tiểu thuyết tình yêu chỉ là một loại hình thức hay phương tiện để giải trí, chúng không cung cấp cho bạn nhiều kiến thức như sách được. Tôi thừa nhận điều ấy là đúng. Tiểu thuyết đưa bạn vào thế giới của mộng mơ về tình yêu. Bạn có thể hạnh phúc trong từng dòng chữ hay trong từng phân truyện nhỏ về mối tình của họ, về cách họ làm tình, cách họ yêu đương. Chỉ như thế thôi cảm xúc của bạn đã thăng hoa khi người khi người khác bắt gặp cầu vồng.
Và cũng nhờ đam mê vô bổ ấy mà đầu óc não cá vàng của tôi lại càng thêm mê muội vào thế giới ảo mới có thể đưa thế giới của riêng mình vào trong những tác phẩm bánh và tăng thêm nhiều cảm hứng để sáng tạo.
Vì thế khách hàng cửa tiệm hiện tại chủ yếu là các cặp tình nhân.
Thực ra tôi nói dài dòng như vậy chính là hiện tại tôi muốn có người yêu rồi để trải nghiệm những cảm giác như trong truyền thuyết đã nói. Yêu chính là cung bậc cảm xúc thiêng liêng nhất của con người mà.
Đôi khi tôi cũng nghĩ đến thiên trường địa cửu có tồn tại không, tôi không biết và cũng chẳng ai biết mãi mãi là bao xa. Tôi chỉ mong vào một ngày nào đó một nửa còn lại của cuộc đời xuất hiện.
Anh ấy có thể không là một người hoàn hảo, tôi chỉ mong anh ấy là một người có lý tưởng và trân trọng tôi từng giây từng phút. Không cần phải hứa hẹn xa xôi chỉ cần mỗi ngày nhớ về nhau và cất giữ đối phương trong tim. Mỗi một hành động đều suy nghĩ cho đối phương.
Tôi cũng đã được nhiều người tỏ tình. Mặc dù không có nhiều xao xuyến, rung động của thuở ban đầu nhưng tôi cũng đồng ý quen nhau bởi vì tình yêu cần sự bồi đắp và vun trồng, lâu ngày sẽ dần nảy sinh tình cảm.
Nhưng tôi đã nhầm, tôi không yêu họ. Và cũng có thể tình yêu của họ không phải là thứ tôi mong muốn. Nó không làm cho tôi hạnh phúc như mỗi lần tôi nghiền ngẫm một quyển truyện, tôi dần trở nên lảng tránh về tình yêu. Và khi tôi đề nghị chia tay, đối với họ như là một lời đề nghị giải thoát, sẽ không còn mỗi ngày đối diện với một khúc gỗ như tôi.
Nhiều lúc tôi nghĩ mình là lọ lem, và bắt đầu công cuộc tìm kiếm tình yêu không muốn đợi hoàng tử xuất hiện nữa. Tôi tìm kiếm giữa dòng người vội vã nhưng thực sự rất khó. Đâu là người yêu thật sự.
Tôi không tìm kiếm nữa, thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn. Nếu như cuộc đời này cái gọi là chân mệnh thiên tử không xuất hiện chắc là tôi không có duyên với tình yêu nên sẽ sống nốt quãng đời còn lại với những thú vui giản dị.
Có người nói rằng đến một tuổi nhất định nào đó, nếu tình yêu chưa xuất hiện bạn cũng phải lựa chọn một người phù hợp để kết hôn bởi vì bởi vì đoạn tuổi đó đã không còn cháy bỏng , nhiệt huyết của yêu nữa. Chỉ mong có thể dựa dẫm vào nhau mà sống hết cuộc đời bình an này.
Tôi thật sự rất sợ điều ấy sẽ xảy ra trên chính mình. Tôi tự hứa với lòng mình rằng đừng tự trói buộc mình bởi trách nhiệm và con cái.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
108 chương
114 chương
36 chương
69 chương
229 chương
100 chương
273 chương