Mùi xào nấu thơm tho bay qua cửa sổ đánh thức tôi dậy. Nắng đã lên chói sáng, tấm màn cửa phât lay, trời trong xanh và gió nhẹ nhàng báo hiệu một ngày đẹp. Tôi nhanh nhẹn xếp chăn màn, đánh răng rửa mặt xong chạy ngay vào bếp. Ồ, thức ăn đâu mà nhiều thế, nào thịt, nào cá, nào cua, và hai rổ rau đậu đủ màu xanh đỏ bày la liệt trên chiếc bàn men trắng cạnh cửa bếp. Mẹ đang bằm thịt còn dì Phượng xếp những miếng bánh tráng trên chiếc khay nhôm. Tôi đến ngồi bên: - -Nhà mình có tiệc hả mẹ? - -Ờ, chiều nay có chú Vinh ăn cơm. - -Mẹ đang làm món gì vậy? - -Mẹ cuốn chả giò. - -Sao mẹ không mua chả giò Cầu Tre có khỏe hơn không? Dì Phượng ngẩng lên: - -Chả giò Cầu Tre đâu có ngon bằng chả giò mình làm ở nhà, ở nhà mình làm có thịt, có cua, bún tàu và cả nấm mèo nữa. Tôi vỗ tay: - -Dì Phượng hết ý, cho cháu làm bếp với nhé. - -Ờ, cháu đi ngâm bún tàu và nấm mèo cho dì. Mẹ đã băm thịt xong, đứng lên: - -Bột ngọt đâu rồi Phượng? - -Chết cha, em quên mua rồi, để nhờ Ái Mịn. Tôi nhanh nhẩu: - -Con đi mua cho mẹ. Tôi vào phòng thay áo rồi dắt xe đạp ra, mẹ bảo tôi: - -Mua cho mẹ một gói thứ hột lớn của Nhật đó nghe. Nắng thật nhạt và cũng rất đẹp khi xuyên qua kẽ lá vẽ lên tà áo lụa của tôi những đóa hoa màu vàng mơ. Con đường tôi đi có hai hàng phượng, những tán lá xanh ngời lác đác vài nụ hồng rực lửa lao xao trong gió. Sao bỗng nhiên tôi thèm nghe một tiếng nhạc ve. Khúc ca mùa hè đó tôi chỉ bất chợt nhận ra khi không gian chung quanh thật yên tĩnh, khi nhịp sống xô bồ náo nhiệt bỗng lắng xuống cho tâm hồn ta trong một phút giây nghiêng về phía trái tim. Những anh chàng ve nhạc sĩ ơi, hãy đàn lên đi! Phượng non vừa hé nhụy Lời ve đã rộn ràng Nâng phím gọi hè sang Áo lục mềm tung gió Em đi giữa nắng vàng Hàng cây nghiêng lá nhỏ Ngả bóng đường thênh thang _________________