Như Là Cố Nhân
Chương 27
Từ Ấu An và Phan Dao Dao vốn là đôi vợ chồng ngọt ngào, ai cũng nhìn thấy được rõ ràng bọn họ còn yêu nhau nhưng có lẽ cách yêu khác biệt nên mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay
Vậy khác biệt này xuất hiện từ khi nào?
Chu Tước suy nghĩ mông lung, nhớ Từ Ấu An có nói qua, Phan Dao Dao bắt đầu rời phủ từ một năm trước, cũng mở Túy tiên lâu đối diện Lưu Tiên cư, nói như vậy, sự việc xảy ra chắc khoảng từ một năm trước.
Chỉ là chuyện xảy ra từ một năm trước, sao nàng có thể biết được đây?
Nàng không biết sao có thể giúp được vợ chồng bọn họ?
“Bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi ăn chút gì đã.” Thẩm Qua thấy nàng nhíu mày, buồn bã vạn phần, vì vậy muốn lấy đồ ăn làm dời lực chú ý của nàng.
Chu Tước ảo não lắc đầu: “Ta không ăn, ta còn phải nghĩ biện pháp giúp vợ chồng bọn họ.”
Thẩm Qua bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Nàng muốn quan tâm bọn họ cũng phải ăn no mới giúp được chứ.”
Chu Tước trên mặt viết chữ “Chàng không biết” to đùng, “Ta từng phạm sai lầm với Phan Dao Dao mới khiến hiện tại nàng đau khổ như vậy. Ta phải chuộc lỗi cho nên chuộc lỗi vẫn quan trọng hơn ăn cơm.”
“Sai lầm rất lớn sao?” Thẩm Qua nắm được trọng điểm, “Là sai lầm gì mà nàng nhất định phải đền bù?”
Thật sự không biết giải thích như thế nào mới tốt a? Tại sao nàng thường một là sẽ lộ sự thật, hai là nói dối cũng gây nghi ngờ vậy a.
“Công tử à, ta thật sự muốn kể cho chàng nghe, nhưng ta chỉ sợ chàng không hiểu nổi.”
“Nàng không nói sao khẳng định ta không hiểu.”
Chu Tước nghẹn: “Ai nha.”
Thẩm Qua nói: “Góc đường phía trước có một quán trà, không bằng chúng ta đến đó ngồi, nàng chậm rãi kể cho ta nghe được không?”
Gương mặt hắn rất thành khẩn, Chu Tước cũng không có cách nào từ chối sự chân thành của hắn, nhận ra điều này càng làm nàng buồn rầu, công tử, tại sao chàng nhất định phải nghe?
Trong lòng nghĩ mông lung, chân cũng không tự chủ đi theo công tử.
Nếu không nói, có phải sẽ làm công tử giận? Công tử giận nhất định không để ý đến nàng. Nhưng ở cùng công tử thật sự khiến nàng rất hạnh phúc. Nếu công tử không để ý nàng, như vậy toàn bộ hạnh phúc bây giờ sẽ mất đi. Tại sao ngày cả hạnh phúc cũng làm người ta lo lắng a?
“Ôi!” Một tiếng, Thẩm Qua bỗng nhiên dừng bước, Chu Tước đi phía sau đang miên man suy nghĩ cũng không để ý, cứ tiếp tục đi thẳng trực tiếp đụng vào người hắn.
Thẩm Qua xoay người đỡ nàng đứng lên: “Nàng ngay cả đi đường cũng không để ý gì hết.”
Chu Tước hơi dẩu môi: “Tại chàng bỗng nhiên dừng bước mà, còn trách ta sao?”
“Đã đến quán trà rồi.” Thẩm Qua chỉ lá cờ treo trước cửa quá: “Ta không dừng lại chẳng lẽ phải đi thẳng làm thêm một vòng nữa à?”
Chu Tước cũng không nói nữa, Thẩm Qua một mình đi kiếm bàn ngồi xuống, nàng cũng đành theo sau. Nhưng đi nửa đường bỗng gặp một vật cản, ngăn đường đi của nàng.
Nàng qua trái, hắn cũng qua trái, nàng nhích phải, hắn cũng nhích phải, mấy lần như vậy nàng cũng hết kiên nhẫn.
Ngẩng đầu, giận dữ nói: “Đi đường không có mắt hả?”
Người nọ bị người ta quát như vậy cũng không tức giận mà kinh hỉ kêu lên: “Chu Tước tiểu cô nương, thì ra là ngươi!”
Sao người này biết nàng a?
Chu Tước tập trung nhìn người nọ, tóc mai đen trắng hai màu, vẻ mặt tang thương, chỉ duy ánh mắt là tỏa sáng khác thường.
Người này, không phải người đàm đạo cờ vây trong khu miếu đổ nát, sau lại bại một trận dưới tay nàng, Trữ lão tiền bối sao?
Bại tướng dưới tay, cũng không đáng nhớ. chu Tước bĩu môi: “Đã lâu không gặp! Sao lão lại ở đây? Không phải lão nên ra đường ăn xin rồi sao?”
Trữ lão thổi râu phù phù: “Tiểu cô nương, ngươi không đúng rồi, ngươi nói như vậy là đả kích nghề nghiệp của ta nha.”
Chu Tước cười nói: “Được rồi, đều quên đi lời nói vừa rồi của ta đi.” Thanh thanh giọng, mỉm cười vui vẻ: “Đã lâu không tái ngộ, sao lão lại ở đây? Hẳn giờ này lão phải ở đâu đó trên đường cái tìm một chỗ ngồi chồm hỗm cầm chén bể làm việc rồi mà?”
Trữ lão: “…” Lời này còn đả kích nghề nghiệp hơn gấp vạn lần nha!
Nhìn thấy Trữ lão nghiêm mặt, Chu Tước xua tay: “Ta đã cố hết sức, lão còn muốn sao nữa?”
Trữ lão khoát tay: “Quên đi, lão nhân gia ta sống hơn nửa đời người rồi, đã không cần bàn lễ tiết nữa.”
“Thật tốt quá.” Chu Tước vỗ tay, “Hoàn hảo là lão không cần, bằng không ta chẳng biết làm sao. Cung thỉnh không bằng ngẫu ngộ, nếu hôm nay không chạm mặt ở đây, cũng không bằng mời lão chén trà nha. Gần đây ta buôn bán lời không ít tiền đâu.”
Trữ lão nói: “Ở Lưu Tiên cư ngươi thách đấu cờ vây, mấy ngày nay đều náo động cả thành, làm sao ta không biết đươc? Bất quá. lão phu vẫn khuyên tiểu cô nương, cờ vây là thần thánh, ngay cả khi ngươi là kỳ tài cũng không nên dùng nó kiếm tiền? Đây là không đúng, ngươi nên …”
Chu Tước chắp hai tay thành chữ thập: “Ta xin lão, nếu lão còn nói nữa, ta sẽ không mời trà lão đâu.”
Trữ lão nhìn quanh bốn phía, như đang tìm ai đó, đại khái không tìm thấy, hắn gật gật đầu ngồi xuống.
Chu Tước nhanh tay rót cho Trữ lão chén trà: “Lão có thể đừng giáo huấn ta được không? Bình sinh ta hận nhất bị người khác dạy dỗ. Kỳ thật nếu là muốn kiếm tiền, cũng chẳng phân biệt sang thấp cao hèn? Hơn nữa ta cũng chẳng phóng hỏa giết người, cũng không làm chuyện gì bại hoại thanh danh.”
Trữ lão lại nói: “Lời ấy sai rồi, cô nương làm như vậy sẽ làm cho đám hậu sinh sau này noi theo, trong lòng sẽ nghĩ cờ vây và bài bạc giống nhau, chẳng phải đi trái đạo lý hắc bạch phân minh của cờ vây rồi sao?”
Thừa dịp hắn chưa xổ một tràng dài giáo huấn, Chu Tước vội vàng nói: “Uống trà, uống trà. Ta chỉ làm lần này thôi, tuyệt không có lần sau nha.” Dù sao cũng đã kiếm đủ tiền, cùng lắm là không ở thành nam kiếm tiền nữa, lúc tới kinh thành, trời cao hoàng đế xa, Trữ lão lại không có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ, lão biết mới lạ a.
Trữ lão vừa lòng gật đầu, vẻ mặt hiện rõ chữ “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng cắt được bài thuyết giáo của “Tiên sinh”
“Vị này là ….” Trữ lão rốt cuộc phát hiện Thẩm Qua đang ngồi đối diện.
Chu Tước vội nói: “Thật là, ta quên giới thiệu mọi người với nhau.” Chỉ vào Trữ lão nói với Thẩm Qua: “Vị này chính là tiền bối Trữ Như Phong danh tiếng vang dội Cái bang.”
Thẩm Qua gật đầu: “Tại hạ là Thẩm Qua.”
Trữ lão nói: “Nghe khẩu âm của công tử giống như nhân sĩ từ kinh thành tới.”
Chu Tước tán thưởng: “Đúng vậy, chàng từ kinh thành tới.”
Trữ lão khen: “Quả nhiên là nhân tài chốn kinh thành.”
Mặc kệ có phải Trữ lão có khách sao hay không, nhưng lời khen công tử khiến Chu Tước rất hưởng thụ nha.
Chu Tước cười nói: “Trữ lão tiền bối cũng không tệ nha, ít nhất kỳ nghệ của lão cũng rất tốt, chỉ là kém ta mà thôi.”
Trữ lão chắp tay nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn.”
Chu Tước cười tươi rói: “Không biết Trữ lão tới đây là vì …”
Trữ lão đáp: “Lão phu có hẹn.”
Chu Tước đang uống trà, nghe lão nói vậy, “Vèo” một tiếng, nước trà trong miệng cũng văng hết mặt bàn.
“Thật sự xin lỗi, chỉ vì ta nghe lão nói như vậy, thì cảm thấy rất buồn cười.”
Trữ lão bị người khác nói như vậy, vẻ mặt không được tự nhiên, lại nghe Thẩm Qua hỏi: “Trữ lão tiền bối cũng không nói sai. sao nàng lại cảm thấy buồn cười?”
Đối với điểm này , Trữ lão cũng thấy hiếu kỳ.
Chu Tước cười cười: “Ta rất ít khi thấy có người hẹn gặp mặt hành khất ở quán trà, có người cố tình làm như vậy nên khiến ta buồn cười.”
Trữ lão trợn tròn hai mắt.
Chu Tước lại nói: “Lão tiền a, ta thật sự không có ý hạ thấp lão, chỉ là lão không cảm thấy đến quán trà rất kỳ quái sao? Người muốn gặp lão ở quán trà cũng rất kỳ quái.” Bỗng nhiên linh quan chợt lóe: “Chậm đã, người tới không phải là ý trung nhân của lão chứ?”
Trữ lão hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng.
Thẩm Qua đối với tư tưởng kỳ diệu của Chu Tước cũng cảm thấy buồn cười, nhìn thấy phản ứng của Trữ lão, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Lại nghe Chu Tước nói: “Nhìn quần áo lão rách bươm, không giống như đến gặp tình nhân. Không xong rồi nha, tiền bối, lão không biết gặp tình nhân phải ăn mặt đàng hoàng sao?”
Trữ lão thổi râu phù phù: “Lão phu không phải tới gặp tình nhân.”
Lão đã thẹn quá hóa giận, Chu Tước lại nghĩ đến lão bị chọc tới nỗi đau nên mới cố tình phủ nhận chuyện này. Lập tức thay đổi thái độ, chớp chớp mắt: “Nha … người tới không phải là tình nhân, ta hiểu rồi.”
Tuy nàng nói vậy, nhưng rõ ràng vẫn không tin. Trữ lão đang chịu đựng e mình thân phận là bậc tiền bối nên mới không phát tác. Chỉ là nhịn như vậy cũng khiến lão chịu khổ không ít.
Lão lại sốt ruột nhìn quanh, người nọ sao còn chưa tới a?
Chu Tước và Thẩm Qua kề tai nói nhỏ, thỉnh thoảng còn liếc nhìn lão vụng trộm che miệng cười.
Không cần nói cũng biết nàng và Thẩm Qua đang “nói bậy”
“Tiền bối, thì ra lão ngồi ở đây, hại ta tìm một hồi.” Trong lòng Trữ lão đang nổi một trận sóng gió thì một giọng nữ ôn nhu lại truyền đến.
Trữ lão nhìn lại đúng là người mình đang đợi, bật người dậy hớn hở cười, ánh mắt nhìn Chu Tước chỉ vào người tới: Thấy chưa. ta thật sự không phải đi gặp tình nhân. Hiểu lầm của ngươi đã được khai thông rồi nha.
Không đợi Trữ lão thở phào một hơi, Chu Tước đã kinh hô: “A! Dao Dao! Tại sao lại là ngươi.”
Người tới đúng là chủ nhân của Lưu Tiên cư Phan Dao Dao, đại khái là vừa mới khóc, ánh mắt có hơi hồng.
Phan Dao Dao nói: “Tại sao không thể là ta?”
Chu Tước la lên: “Dao Dao, tuy rằng ngươi và ông chủ Từ một dao đoạn tình, nhưng ngươi cũng không thể cam chịu như vậy?”
Phan Dao Dao không hiểu chuyện gì: “Sao ta phải cam chịu?”
Chu tước nói: “Ngươi đến cùng Trữ lão bàn chuyện hôn nhân phải không?”
Lời này nói được làm cho Phan Dao Dao nhũn chân, còn Trữ lão giận đến mức gân xanh nổi đầy mặt.
Phan dao dao lấy tay vịn trán: “Sao ngươi biết được ta đến đây là vì hôn ước?”
Chu tước cười nói: “Trực giác của nữ nhân.”
Phan dao dao tức giận mắng: “Trực giác của ngươi thật sự là làm cho ta bội phục sát đất.”
Nói như vậy, Dao Dao thật sự không phải đến bàn chuyện hôn nhân. Vậy mọi ý tưởng của nàng lúc nãy đều là đoán mò sao . Nhưng Dao Dao vừa mới cãi nhau ầm ĩ với Từ Ấu An, không phải đã trốn đi chữa thương rồi sao? Tại sao lại chạy tới nơi này, hơn nữa lại gặp Trữ lão.
Đầu Chu Tước vòng vo vài vòng, đột nhiên nhớ tới lúc trước Phan Dao Dao có nói với nàng, mười năm trước có một nữ nhân rất giống nàng, viết một phong thư cầu cứu, lúc ấy Dao Dao nghĩ nữ nhân kia là nàng, vì thế không để ý đến. Vì vậy có thể khiến sinh mệnh nữ nhân kia đi đến đường cùng. Dao dao vẫn bởi vậy mà áy náy.
Chẳng lẽ, Dao Dao đã tìm được lá thư? Cho nên mới tìm Trữ lão hỏi thăm tin tức.
Nhất định là như vậy.
Thừa dịp Phan Dao Dao cùng Trữ lão hàn huyên, ChuTước cũng đem ý nghĩ của mình nói cho Trầm Qua.
Nhưng mọi chuyện không như nàng nghĩ, vấn đề Phan Dao Dao và Trữ lão thảo luận lại không giống chuyện nàng cùng Thẩm Qua đang nói, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thẩm Qua nói: “Xem ra Phan Dao Dao căn bản không phải muốn tìm nữ nhân giống nàng.”
Chu Tước nói: “Ta lại đoán sai à, thật thất vọng quá nha.”
Thẩm Qua mỉm cười: “Xem ra nàng thật sự muốn gặp nữ nhân đó.”
Chu Tước thấp giọng nói: “Đương nhiên, ta thật sự rất muốn gặp để xem giống bao nhiêu phần, tại sao có thể khiến Dao Dao hiểu lầm.”
Thẩm Qua hơi trầm ngâm: “Nàng nói như vậy là ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
Chu Tước hỏi: “Chuyện gì?”
“Lúc trước lúc vào tòa bảo tháp trong rừng, ở đó có một bức họa nữ nhân, người trong tranh giống nàng như đúc. Chẳng qua …” Nói đến đây, công tử lại im lặng.
Chu Tước vội hỏi: “Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua, bức họa kia đặt trên bàn thờ, ta nghĩ nàng ta chắc đã mất rồi.”
“Ai! Đã chết!” Chu Tước lắp bắp kinh hãi, thật vất vả mới nghe được chút tin tức, không nghĩ người nàng muốn tìm đã chết. Khi đó, Hắc y nhân trong bảo tháp nhầm nàng với người kia, nếu nữ nhân kia thật sự đã chết, người chết không thể sống lại, hắn không thể nhận lầm mới đúng. Xem ra việc này có điểm kỳ lạ.
Đang miên mang suy nghĩ, Phan Dao Dao và Trữ lão đã cáo từ.
Còn chưa biết dụng ý của nàng tới gặp Trữ lão làm gì, Chu Tước sao có thể để nàng rời nhanh như vậy?
“Từ từ.” Chu Tước ngăn Dao Dao lại: “Ngươi tới gặp Trữ lão làm gì nha? Tốt xấu gì cũng phải cho ta biết một ít chứ.”
Phan Dao Dao liếc Thẩm Qua một cái, cười nói: “Hai người chúng ta nói chuyện cũng không nhỏ, không nghĩ ngươi căn bản cũng không nghe nha.”
Chu Tước giúp nàng ngồi xuống, lấy lòng xoa bóp hai vai: “Ta là người không thích nghe lén người khác nói chuyện nha.”
Phan Dao Dao đương nhiên tận hưởng sự hầu hạ của Chu Tước, khóe miệng nhếch lên: “Nha, phải không ta? Vậy sáng nay ai núp sau xe ngựa nghe lén nha?”
“Ha ha, bị ngươi phát hiện rồi nha.” Chu Tước ngượng ngùng cười. “Ta không phải cố ý nha, chuyện đó hoàn toàn là ngoài ý muốn a. Ngươi sẽ không vì chuyện cỏn con ngoài ý muốn đó mà lạnh nhạt với ta nha.”
Phan Dao Dao gật gật đầu: “Ta không nhỏ mọn như vậy nha.”
Chu Tước cười lấy lòng: “Nếu không phải như vậy, ngươi nói cho ta biết mục đích tới đây nha? Đương nhiên, ngươi không nói cũng không sao, chỉ là ta sẽ cố nghĩ cách đào ra bí mật của ngươi thôi.”
“Bí mật?” Phan Dao Dao cười quyến rũ khóe mắt nhếch lên: “Thẩm công tử chưa nói cho ngươi sao? Hắn đưa tranh của Hoàng công tử cho ta, trước mắt ta đã điều tra được đá phù dung phỉ thúy đang ở nơi nào rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
75 chương
10 chương