Hạ Vy ngồi ngẩn người bên bậu cửa sổ. Đầu óc cô đang rối tung trong đống suy nghĩ hỗn lộn bởi những điều ban nãy Nhật Quang vừa nói... -Hạ Vy ak! Cô gái nhỏ tròn xoe mắt nhìn cậu : -Gì cơ? -Cậu...biết... Minh Dương thích cậu chứ? -Nhật Quang có phần ấp úng. Cô cười đùa cợt : -Cậu nghĩ tôi tin cậu sao? Đừng đùa với tôi kiểu ấy! -Là thật! Hạ Vy có đôi chút ngỡ ngàng : -Cậu nghĩ một người tài giỏi vĩ đại như cậu ta lại đi thích tôi sao? Nhật Quang bỏ tay vào túi, thong thả bước đi. Bước chân có phần nặng nề. Vài câu nói hời hợt bay lại phía sau : -Tin hay ko, tùy cậu! Trước đây cô cũng từng cảm nhận được chút đặc biệt Minh Dương dành cho cô. Nhưng chỉ là cảm nhận thôi, nó đâu phải khi nào cũng đúng. Cô sợ đó chỉ là do bản thân suy diễn. Ngoài kia còn biết bao người thông minh, tài giỏi hơn, Minh Dương đâu phải loại nhắm mắt chọn bừa, khẳng định rằng cậu ko hề thích cô, có chăng chỉ là do cô tưởng tượng. Ban nãy những điều Nhật Quang nói như vậy, Hạ Vy nên tin hay ko, hay chỉ là một trong những thú vui kì quặc của kẻ cầm quyền và cô gái nhỏ chính là con rối. Nhưng thái độ kia quả là rất nghiêm túc khiến cô gái nhỏ cũng có chút vui, chút lo. Chẳng biết trong bộ óc IQ cao ngất ngưởng của cậu ta còn chỗ trống để nhớ đến cô ko khi đã mấy ngày ko gặp. Hạ Vy là vậy, một khi sự tha thứ cho đi ko được đón nhận thì sẽ im lặng, xem như sự trừng phạt thích đáng để kẻ đó phải quay đầu lại, đi tìm lòng bao dung của cô mà giữ gìn cho cẩn thận. Có vẻ như lần này cô đã gặp phải đối thủ nặng kí. Nếu người ta thích cô, đã sớm đến mà xin lỗi vì ko chịu nổi nỗi nhớ nhung bủa vây khắp tâm trí. Nhưng xem ra cô chẳng là gì để người ta phải nhớ. Vậy nên là Nhật Quang nói sai. Đúng! Sai! ..... Đúng! Sai! Cái vòng luẩn quẩn ko hồi kết cứ đảo lộn trong khối óc Hạ Vy. Một nửa là linh cảm và minh chứng, một nửa là tiên đoán của lí trí. Cái nào cũng đáng tin mà cũng đáng nghi. Nghĩ nhiều chỉ tổn mệt đầu, phương châm sống của cô là vậy. Nếu ko nghĩ được thì nhờ người trợ giúp....! Đúng vậy! Cô phải tìm người trợ giúp cô xác minh lại đáp án, người đã nói ra điều này. Đâu phải Nhật Quang có lòng tốt nghĩ đến việc giúp hai người kia làm lành, nhưng vì một bên là cậu bạn vô cảm thất thần, một bên là cô nàng cậu thích ủ rũ, ai có thể chịu nổi khi nhìn cảnh này? Dù sao thì cô gái nhỏ cũng đã biết, nói ra chỉ để vơi chút ít giận giữ. Ai biết được cô lại ngốc đến vậy? Dù sao Nhật Quang cũng soém biết người cô chọn là ai, có chút buồn nhưng còn hơn là chờ đợi thấp thỏm. Con người là vậy, luôn phớt lờ quá khứ, ích kỉ với tương lai, đánh đổi mọi thứ để có thực tại. Sẽ ko phải đau trong tương lai nếu vừa nãy cậu ko đưa ra một bài toán nhỏ để biết trước kết quả. Cô gái nhỏ chạy nhanh về phía khuôn viên mong gặp Nhật Quang hòng làm rõ những điều khi nãy. Có vẻ như vượt quá sự mong đợi bởi còn có sự góp mặt của vị khách ko chờ mà gặp... Hạ Vy thở hổn hển gọi. : -Nhật Quang! Sau một hồi lấy lại đủ lượng oxi hao hụt, cô mới kịp nhận ra còn một người nữa đang ngồi kế bên : -Minh... Minh Dương? Cậu.... cậu cũng ở đây sao?