Ánh nắng dịu dàng len lỏi qua từng kẽ lá. Tiết trời đã trở nên ấm áp hơn, đó là giấu hiệu của mùa xuân. Nam sinh nhẹ rảo bước trên sân trường vắng, đôi mắt sâu thẳm nhìn lên bầu trời xanh. Chẳng phải làm mây cũng thích lắm sao, được dạo chơi đây đó, ko mệt óc cho những suy nghĩ vớ vẩn. Cậu vốn muốn gì được nấy, nhưng sao muốn làm mây lại ko được nhỉ. Đôi môi nhếch lên nhạt nhẽo : -Minh Dương ơi là Minh Dương! Sao mày ngốc thế? Sao mày ngốc thế? Chân cứ bước, mặc cho đến đâu thì đến. Giờ này Minh Dương chẳng còn muốn nghĩ ngợi gì nữa. Đã hơn một tuần, kể từ khi ở thư viện, Hạ Vy luôn tìm cách tránh mặt cậu. Bất kể nơi đâu có cậu, cô đều nhanh chóng dời khỏi. Có hôm Minh Dương thấy cô đang cười đùa cùng đám nữ sinh trong lớp, thấy cậu đi qua liền cố né ánh nhìn, vờ như ko biết đến sự có mặt của cậu. Khuôn viên trường là nơi Hạ Vy hay đến, điều cậu đoán quả ko sai khi cô gái nhỏ đang ngồi ở ghế đá đọc sách. Minh Dương ngồi cạnh cô, hỏi vu vơ : -Chăm nhỉ? Hạ Vy toan đứng dậy, định rời khỏi thì bàn tay ai đó kịp nắm chặt lấy tay cô... -Cậu trốn tôi được cả đời? -Đâu có! Tôi trốn cậu làm gì? Chỉ là chợt nhớ có chút việc. - Cô gái cười gượng, bàn tay nhỏ cựa quậy trong bàn tay rắn rỏi như cố muốn thoát ra. Minh Dương hừ lạnh nhìn trực diện vào đôi mắt bồ câu : -Cậu nghĩ cậu giấu được tôi? Cậu nghĩ bên tôi là một cái tội? -Tôi.... -Im lặng! Tôi sẽ ko làm phiền cậu nữa! Minh Dương lạnh lùng bỏ đi. Hạ Vy ngồi thụp xuống ghế, mắt mờ đi và sống mũi cay xè. Ko hiểu tại sao khi Minh Dương rời đi, tim cô lại khẽ nhói lên, mọi thứ xung quanh như mờ nhạt dần, chỉ còn trơ lại mỗi mình cô. Cô thở dài : -Con nên làm sao hả mẹ? Kể từ sau hôm ở thư viện, Hạ Vy luôn cảm thấy có lỗi với mẹ mặc dù cô đã gọi điện cho ông Thiên. Ông vẫn chỉ cười an ủi cô. : -Ko sao đâu con. Còn nhiều cơ hội mà! Nhưng cô biết rằng bố cũng có chút buồn nhưng lại cố giấu kĩ. Mỗi khi thấy Minh Dương, hình ảnh người mẹ trong tưởng tượng hôm đó lại trở về khiến cô cảm thấy mình thật đáng chết. Cô ko giám đối diện với cậu chỉ vì nỗi ám ảnh hôm đó, rằng mình đã bỏ quên mẹ mà ở cạnh một đứa con trai, thật đáng xấu hổ. Đó là lí do vì sao mà cô luôn tránh né Minh Dương. Nhưng có lẽ đó ko phải là cánh hay, làm vậy chỉ tổn gây mệt mỏi cho cả hai người, cô ko hề muốn vậy. Thôi thì cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Quyết định vậy! Quả bóng lao tới nhưng lần này ko phải trúng vào đầu cô gái nhỏ. Hạ Vy quay mình lại, mắt lườm lườm : -Cậu có vẻ thích đập bóng vào đầu người khác nhỉ? Nhật Quang tròn mắt tỏ vẻ oan ức : -Chưa làm cậu bị thương mà đã vu oan cho người khác rồi. Nhật Quang ngồi kế bên cô gái nhỏ, tay nghịch quả bóng.... -Sao cậu thích ra đây thế? Hạ Vy nhìn lên trời xanh, cười đùa : -Ở đây rất tốt, lại yên tĩnh. Tôi ko nghĩ mình hợp với những người trong lớp. -Khiêm tốn quá đấy! -Thật mà! Chỗ này mới là dành cho tôi. Còn cậu, ở đây ko sợ bị mấy bạn nữ phát hiện sao? Nhật Quang nhếch môi gian xảo. : -Sợ gì chứ? Bảo họ rằng cậu là bạn gái của tôi. Chẳng ai giám lại gần tôi đâu. -Cậu lợi dụng tôi sao? Tôi giết cậu đấy! -Giết đi! Cậu mà giết tôi là bị kết tội hủy hoại cái đẹp đấy. -Ọe! Tưởng tôi ko giám chắc. Hạ Vy đuổi theo nam sinh chạy quanh khuôn viên hệt như mèo vờn chuột vậy. Nhưng hình như tâm trạng cô đã khá hơn. Nhật Quang đang chạy, đôi lúc lại quay lại nhìn cô giễu cợt, nhưng thực chất là để ngắm nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ đã vui vẻ trở lại. Bấy nhiêu đó cũng đủ làm cậu ấm áp.