Sáng chủ nhật yên tĩnh ở khu trọ, ánh mặt trời yếu ớt vươn mình sau ngọn cây, chiếu tia sáng mượt mà vào ô cửa kính. Hạ Vy lười nhác kéo tấm chăn bông qua đầu cho đỡ chói mắt. Còn nhớ kĩ tối qua cô đã đóng cửa sổ cẩn thận, sao giờ vẫn có nắng chiếu vào? Ngày nắng ấm hiếm hoi như thế này, cô phải tranh thủ ngủ nướng, ko ăn bữa sáng cũng chẳng sao. Tiếng cánh cửa mở ra, Hạ Vy hé mắt qua kẽ chăn. Ngoài cô ra, chỉ có Ngọc Châu mới có chìa khóa phòng, chẳng lẽ là cô bạn sao? Mọi chủ nhật Ngọc Châu đều đi chơi với bạn hoặc ra ngoài làm gì đó, miễn là ko ở nhà. Sao giờ này cô bạn còn ở đây? -8 giờ hơn rồi! Cậu định mọc rễ trên dường ak? -Ngọc Châu tay xách bịch đồ ăn lớn đặt lên bàn. Hạ Vy kéo chăn khỏi mặt, đôi mắt ngái ngủ nheo lại. - Cậu ko đi đâu ak? - Đi đâu? Hôm nay mình ở nhà. Cô gái nhỏ cười vui sướng, có vẻ như cô bạn đã trở lại như trước rồi. Bước xuống khỏi dường và đi vào phòng tắm, mái tóc dài bù xù đứng trước gương, tự ngắm mình với đủ các kiểu cười kì quái. Hôm nay có vẻ là một ngày may mắn của cô khi mới 5 giờ sáng đã nhận được điện thoại của bố. -Con gái yêu vẫn khỏe chứ? -Dĩ nhiên rồi bố! Chỉ cần bố khỏe là con khỏe. -Bố có bất ngờ cho con đây! Hạ Vy háo hức ngồi bật dậy, từng hơi thở khe khẽ để có thể nghe rõ hơn. Tiếng ông Thiên ấm áp qua điện thoại, ko giấu nổi niềm vui. -Con gái muốn gặp mẹ chứ? Hạ Vy nghẹn ứng ở cổ họng, ko biết có nên tin vào thực tại hay ko. Là ông Lâm Thiên, bố của cô đang nhắc đến người mẹ bấy lâu cô vẫn mong ngày gặp mặt sao? -Có thể hả bố? -Con ko tin ta? Cô gái nhỏ ko thể xác định nổi mình đang thuộc loại cảm xúc gì, vừa vui, hồi hộp nhưng cũng có phần tủi thân. Chẳng biết quá khứ đã xảy ra những gì, nhưng từ khi Hạ Vy chào đời đã ko được ở cạnh mẹ. Mỗi lần đôi mắt trong veo nhìn ông Thiên chỉ hỏi một câu duy nhất : -Bố ơi! Mẹ có yêu Vy ko? Những lúc như vậy, lòng ông lại quặn thắt, nụ cười gượng gạo trên môi, khẽ xoa đầu con gái. -Mẹ đương nhiên là yêu Vy nhất rồi! Đợi khi nào mẹ hết bận, mẹ sẽ về với Vy thôi. Cô gái nhỏ vẫn luôn tin tưởng rằng mẹ sẽ về. Đã 16 năm trôi qua, chưa bao giờ cô thôi chờ đợi ngày đó, và cuối cùng nó cũng đến... trong sự hồ nghi của chính cô. Ông Thiên trầm giọng. -Chủ nhật tuần sau, nhớ nhé. Giờ thì bố phải đi làm rồi, tạm biệt con. Suốt cả bữa sáng, Hạ Vy chẳng nói gì, chỉ ăn rồi lại tủm tỉm cười. Nhận thấy sự bất ổn, Ngọc Châu huơ huơ ray trước mặt cô. -Này, cậu sao vậy? Cô gái nhỏ giật mình, lại tiếp tục cười. -Tớ có chuyện vui! -Chuyện vui? Ngọc Châu chợt nghĩ đến Minh Dương, chẳng phải chuyện vui đó là Minh Dương sao? Khi Hạ Vy đã trở lại bình thường thì đến lượt cô bạn, tiếp tục thẫn thờ. Hạ Vy hỏi lại : -Này! Cậu sao thế? Đôi mắt híp khẽ nheo lại gượng gạo cười. -Chuyện vui gì vậy? Cô gái nhỏ làm bộ dạng bí mật, thì thầm : -Tớ sắp được gặp mẹ rồi! Chính xác là chủ nhật tuần sau Ngọc Châu từ ủ rũ chuyển sang khá bất ngờ, hét lớn. -Mẹ cậu? Hạ Vy vội đưa tay bịt miệng cô bạn. -Nhỏ thôi! Là mẹ tớ đấy! Cậu ko biết tớ vui thế nào đâu! Cô bạn gật gật đầu hiểu ý, tiếp tục ăn và ko nói thêm gì nữa. Bữa ăn kết thúc, cô bạn nổi hứng đi dạo với lí do tức bụng, để lại cho Hạ Vy bãi chiến trường và có nhiệm vụ phải làm sạch chúng. Dưới hàng cây xanh cạnh bờ hồ, đôi mắt híp khẽ nheo lại cùng cái cười bí hiểm... -Chủ nhật tuần sau, cô ta sẽ đi gặp mẹ. Tiếng người đàn ông uy quyền ko giấu nổi vẻ sốt sắng qua điện thoại. -Thật chứ? -Là thật! Tôi cũng nên được thưởng xứng đáng cho thông tin quý báu này chứ nhỉ?