“Một ly cà phê lại thêm hai cái bánh đậu đỏ.” Hứa Nhất ngáp một cái, liền quay đầu hỏi: “Bác sĩ Lâm muốn cái gì?”
“Giống như cậu là tốt rồi.” Lâm Nhuệ cúi đầu đưa tay ra giúp Hứa Nhất đè một chòm tóc nhếch lên.
“Vậy thì hai ly cà phê, bốn cái bánh đậu đỏ.”
Hứa Nhất quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Thời gian này không phải anh nên ở nhà ngủ sao? Làm gì dậy sớm như thế đến bệnh viện đi làm? Tính điểm chuyên cần à?”
Lâm Nhuệ liếc mắt nhìn Hứa Nhất: “Ai, đừng nói nữa, đêm hôm qua đến khám cấp cứu, tôi đây còn chưa có tan ca đây.”
“Tiên sinh cà phê của ngài còn có bánh nữa.”
“Cảm ơn.”
Hứa Nhất đem cà phê và bánh đưa cho Lâm Nhuệ: “Tôi tới tìm anh lấy thuốc, thuốc kia cũng sắp hết rồi.”
Lâm Nhuệ dừng bước, phía sau lưng không tự chủ cứng lại một chút. Hứa Nhất đi phía sau y, nhất thời không quan sát đụng vào lưng Lâm Nhuệ.
“Bác sĩ Lâm, mộng du à? Đừng cản người vào cửa McDonald” Cậu kéo áo bluse của Lâm Nhuệ lôi y ra khỏi cửa McDonald đi về phía bệnh viện.
Lâm Nhuệ đi rất chậm, rập khuôn từng bước đi theo sau Hứa Nhất, tay y bỏ vào trong túi áo blues. Dáng người y như ngọc, đôi mắt đen yên tĩnh cứ như vậy nhìn cậu, ánh mắt của y rất kỳ quái, nhìn kỹ trong mắt còn có chút ưu thương.
“Hứa Nhất, thuốc kia… Nếu có thể kiêng được thì kiêng, đã uống nhiều năm…”
Hứa Nhất đá một cục đá bên chân bay qua đường.
Hứa Nhất quay đầu lại, nhìn mặt trời bắt đầu lên cao quét qua tối tăm giữa chân mày, cười xán lạn.
“Không được. Có lúc quên uống thuốc tôi sẽ gặp ác mộng rất đáng sợ.” Cậu chỉ chỉ đầu mình: “Nếu ngưng thuốc, sẽ rất đau đầu, đầu như muốn nổ tung.”
“Nhưng nói đi nói lại thuốc này có tác dụng phụ sao?” Vẻ mặt của cậu thoạt nhìn có một chút lo lắng.
“Không, không có.” Lâm Nhuệ tự dưng nói chuyện có chút nói lắp: “Nhưng, nếu có thể uống ít, vẫn nên uống ít một chút.”
Trong tay Lâm Nhuệ không có loại thuốc kia, nên y để Hứa Nhất ở văn phòng chờ, y đi xuống lầu lĩnh thuốc.
Hứa Nhất buồn bực ngán ngẩm ngồi trong phòng làm việc của Lâm Nhuệ, giúp bác sĩ Lâm tưới hoa, rồi sắp xếp lại ghi chép danh sách bệnh nhân ở trên bàn.
Sau khi sắp xếp xong danh sách để trên bàn làm việc, trong đó có một ca bệnh làm cho Hứa Nhất chú ý.
Hứa Nhất lấy tờ giấy kia ra xem.
Giang Yến, ung thư máu, kiến nghị làm cấy ghép tế bào dị thể.
Trước mắt của cậu bỗng nhiên hiện lên gương mặt lạnh lùng của Tần Việt, cùng với câu nói: “A Yến bị ung thư máu, Hứa Nhất cậu mau cứu em ấy.” Trên gương mặt kiêu ngạo hiện lên vành mắt đỏ ửng.
Tâm tư hơi động, cậu nhìn lướt qua số phòng bệnh của Giang Yến.
“Bác sĩ Lâm, tôi có chút ngột ngạt đi ra ngoài dạo một chút, muộn chút sẽ đến văn phòng tìm anh.” Tắt điện thoại di động, Hứa Nhất đóng cửa lại.
Cậu thật sự không biết Tần Việt ở trong phòng bệnh của em trai mình.
Phòng bệnh có cửa sổ rất lớn, rèm cửa sổ màu trắng bị gió nhẹ nhàng thổi qua, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chim bồ câu kêu ở bên ngoài. Tần Việt đứng ở cửa nói điện thoại xong rồi mới vào phòng bệnh, lại quên đóng cửa lại.
Giang Yến nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghe được động tĩnh, chậm rãi nghiêng đầu. Thời gian tựa hồ dừng lại hai, ba giây, trong không gian yên tĩnh chỉ còn nghe âm thanh của dụng cụ chữa bệnh.
Giang Yến nhìn Tần Việt cố cười một cái, nhưng khi thấy Hứa Nhất đứng ở trước cửa phòng bệnh thì bỗng nhiên không cười được, thậm chí thân thể không tự chủ co rúm một chút.
Đó là lần đầu tiên Hứa Nhất nhìn thấy Giang Yến, tái nhợt, vô lực, gầy yếu bất kham mà mặt mày như trước thanh lệ tuấn tú.
Hứa Nhất không biết Giang Yến nhìn thấy mình đứng ở ngoài phòng bệnh.
Cậu né tránh đi qua một bên cửa, cả người biến mất ở trong bóng tối.
Cậu nhìn thấy Giang Yến nâng cánh tay nhỏ gầy tái nhợt hướng về Tần Việt. Tần Việt liền đi tới, ngồi ở bên giường Giang Yến. Lòng bàn tay của Tần Việt ấm áp ôn nhu bao lấy bàn tay Giang Yến.
“A Yến, còn đau không?” Tần Việt nhìn cánh tay Giang Yến đầy lỗ kim, trên mặt không che giấu được đau lòng, chắc tay Giang Yến quá lạnh nên Tần Việt thổi vài hơi vào lòng bàn tay Giang Yến, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên gò má của mình.
Tần Việt nhất định là rất yêu thương em trai của mình, bởi vì anh ta ở trước mặt cậu trai này thu hồi dáng vẻ lễ phép và xa cách, thoạt nhìn như là một người bình thường.
Hứa Nhất nghe Tần Việt gọi: “A Yến”, tự dưng trong lòng dâng lên một chút khổ sở.
Là bởi vì đố kị sao? Đố kị người tên Giang Yến có một người anh thương yêu mình như vậy.
Chính là đố kị, cậu đố kỵ muốn chết, cho nên Hứa Nhất dự định lặng lẽ rời đi.
Cậu quay người, lại không cẩn thận đụng ngã thùng rác tạo ra âm thanh rất lớn, Hứa Nhất có chút hoảng sợ.
Quay đầu lại vội vã liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên trong phòng Giang Yến và Tần Việt đang quay đầu nhìn cậu. Hứa Nhất muốn chửi má nó, cậu ảo não đem thùng rác dựng lên, lại quay đầu nhìn về phía Tần Việt và Giang Yến, nhanh chóng thay đổi một khuôn mặt nịnh nọt tươi cười.
“À…. Tôi chỉ đi ngang qua.”
Tần Việt nhíu mày: “Không phải cậu đã ở bên ngoài đứng một hồi lâu sao? Đi ngang qua?”
Hứa Nhất bị vạch trần cũng không thèm để ý, ngược lại bình tĩnh đi vào phòng bệnh. Lôi cái ghế để bên cạnh giường Giang Yến ra, đặt mông ngồi xuống.
“Tôi đến khảo sát.” Cậu cà lơ phất phơ nhìn về phía Giang Yến nhấc cằm: “Tôi muốn tới xem người cùng nhóm máu với mình như thế nào, rốt cuộc có đáng giá để tôi cứu hay không.”
“Tần Việt, trước tiên dìu em nằm xuống.”
Hứa Nhất lúc thường hầu hạ Trương Lan Chi quen rồi, theo bản năng liền giúp Giang Yến đem gối thả ở phía sau hắn cho hắn dựa vào.
Trong nháy mắt Hứa Nhất muốn chặt hết bàn tay của mình, bởi vì cậu không chỉ lấy gối cho hắn dựa, còn tiện tay kéo chăn đắp cho Giang Yến.
Cậu không cẩn thận đụng phải bàn tay lạnh lẽo của Giang Yến.
Giang Yến rất nhanh liền rút tay lại.
Hứa Nhất ngượng ngùng: “Xin lỗi, có phải tôi đụng tới miệng vết thương của cậu?”
“Không, cám ơn cậu đã đến thăm.” Rõ ràng Giang Yến nói cảm ơn, Hứa Nhất lại cảm giác trong lời nói của hắn không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Hứa Nhất không biết nên nói cái gì, cúi đầu nhìn ống quần Tần Việt. Chân Tần Việt dài hơn cậu rất nhiều, quần tây màu khói xám lộ ra mắt cá chân. Hứa Nhất không biết nên nói cái gì, liên tục nhìn chằm chằm vào li quần được ủi thẳng tắp của Tần Việt.
Trong phòng bệnh rơi vào cục diện lúng túng. Dù sao ba người đều không quen thuộc, Hứa Nhất lại là người không mời mà tới.
Tần Việt trêu ghẹo cậu: “Hứa Nhất, không phải cậu nói tới khảo sát sao? Cảm thấy thế nào?”
“A?” Hứa Nhất hiểu rõ Tần Việt ở trên người mình tìm thú vui đây, vì vậy tức giận nhìn về phía Tần Việt nhe răng: “Bây giờ là anh cầu tôi, thái độ của anh như vậy là sao?”
Tần Việt thu hồi tươi cười trên mặt: “Hứa Nhất, lần này chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?”
Hứa Nhất cảm thấy nếu có thể rời khỏi cái phòng bệnh này thì như thế nào cũng được, nhất thời như được đại xá, gật đầu như giã tỏi: “Có thể, có thể, có thể.” Rất có thể.
Tần Việt nhìn Giang Yến gật gật đầu, cầm lấy tay Hứa Nhất dẫn cậu ra phòng bệnh.
“Tần Việt.”
“Làm sao vậy? A Yến.”
Giang Yến chỉ chỉ tay Tần Việt đang nắm tay Hứa Nhất.
Tần Việt nhanh chóng buông ra, lại lần nữa đi vào phòng bệnh, hôn nhẹ lên trán Giang Yến.
“Chút nữa anh sẽ trở lại, A Yến, em nghe lời.”
Có một chút như vậy mà đáy lòng của cậu lại nổi lên đau nhức vô cùng.
Người có thể được Tần Việt để vào trong mắt nhất định rất hạnh phúc, bất kể là em trai hoặc là bạn trai.
“Đi.”
Tần Việt và Hứa Nhất hai người, một trước một sau ra khỏi phòng bệnh, đi vào thang máy.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
33 chương
22 chương
61 chương
17 chương
113 chương
44 chương