Trời tối, ánh đèn càng trở nên rực rỡ, Hứa Nhất vì tránh mặt Tần Việt nên mới trốn ra quán uống rượu. Sắp vào thu, trời đầy mưa phùn, làm cho đường phố toàn bộ bao phủ bởi một tầng hơi nước mơ hồ. Cậu phải đi đón Tiểu Hạ về nhà, bằng không đầu hẻm quá tối, để Tiểu Hạ đi một mình, cậu không yên lòng. Ý thức của cậu coi như cũng tỉnh táo, đi vài bước đến sau bức tường của nhà hàng, lấy tay chà xát hai má, dựa lưng vào đâu đó lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tiểu Hạ: “Anh ở bên phải sau bờ tường chờ em, nhanh lên đi ra về nhà.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Thay quần áo đừng để người khác làm phiền.” Nơi này nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, đầu tường lại là nơi đầu gió, chỗ tốt duy nhất là phía trên có thể che mưa. Hứa Nhất bị gió thổi rùng mình một cái, cậu uống rượu không ít, thực sự lười động, bó lấy quần áo, tiếp tục dựa vào tường mơ màng, hơi hí mắt nhìn ra màn mưa mông lung, bên tai tất cả đều là tiếng mưa rơi. “Anh ơi.” Cậu nghe thấy có người gọi mình. “Anh ơi, về nhà.” “Ồ.” Cậu dựa vào tường hơi lâu, lúc đứng lên lảo đảo một chút, Tiểu Hạ nhanh chóng đỡ lấy. Tiểu Hạ đứng gần Hứa Nhất bị mùi rượu trên người cậu xộc tới phải lui về phía sau một chút. Mặc dù góc độ không lớn, nhưng Hứa Nhất vẫn cảm giác được. “Sau này anh không uống nữa.” Cậu vuốt tóc Tiểu Hạ, từ trong túi tiền lấy ra một hộp kẹo bạc hà đổ ra hai viên, nhét vào trong miệng của mình. “Há mồm.” Cậu đổ ra hai viên kẹo khác, ném vào cái miệng nhỏ của Tiểu Hạ. Ngoài ý muốn, ngày đó Tiểu Hạ không có hỏi gì cả, chỉ một đường trầm mặc cùng cậu đi về nhà. Trên thế giới nào có chuyện gió thổi không lọt tường, mấy người phục vụ không có chuyện làm thích nhất là tụ tập nhiều chuyện với nhau. Tần Việt tới tìm cậu phỏng chừng truyền khắp toàn bộ nhà hàng. Hứa Nhất không giống những người khác, biết ai có tiền có thế thì dùng cái này làm lí do khắp nơi tán gẫu hay là tuyên dương. Tương phản cậu đối với chuyện này căn bản cũng không cảm thấy hứng thú. Giang Bách Xuyên trước đây còn nói: “Hứa Nhất, cậu so với mấy tên tiểu phú nhị đại còn giống phú nhị đại hơn.” Cậu cũng chỉ cười cười, chưa bao giờ để bụng. Ngày ấy Tần Việt ở đầu hẻm chận cậu, cậu vẫn chưa biết Tần Việt là ai, ngày thứ hai rời giường thân phận Tần Việt bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu cậu, như từng cái đã được đánh dấu chợt lóe lên. Trong vòng tròn quyền quý ở thủ đô này, Tần gia đứng số một số hai, đặc biệt là Tần Việt, là thiên tử con cưng cũng không quá đáng. “Đã mấy ngày rồi mà đèn hành lang cũng không có người đến sửa, nếu có người té ngã phải làm sao bây giờ?” Hứa Nhất cười nhẹ: “Em kéo áo anh lôi lại là được rồi.” “Anh không uống say để mùi rượu làm cho em té là tốt rồi.” Đến cửa, Tiểu Hạ lấy chìa khóa mở cửa: “Ngày hôm nay tâm tình của anh không tốt.” Hứa Nhất sửng sốt một chút, gật gật đầu. Tiểu Hạ đi về phía trước hai bước, ôm eo Hứa Nhất, từ trong túi Hứa Nhất trong lấy ra một chai thuốc. “Đừng quên thuốc uống.” “Anh về nhà sẽ uống, không vội.” Tiểu Hạ không cho: “Anh ở nơi này uống, em đi lấy nước cho anh. Uống sớm một chút buổi tối sẽ không bị đau đầu.” Hứa Nhất lấy viên thuốc mà Tiểu Hạ cầm trên tay nhét vào trong miệng. “Lúc này được chưa.” Tiểu Hạ gật gật đầu, lúc này Hứa Nhất mới bước chân lên lầu. Thuốc viên sắp hết nên khi đi lên lầu làm cho những viên thuốc va chạm vào bình nhựa, phát ra một chút tiếng vang. “Ai, lại phải đi đến chỗ Lâm bác sĩ lấy thuốc rồi.” Hứa Nhất đã uống thuốc này được mấy năm, cậu nhớ vào năm năm trước khi cậu bị phát sốt đến hồ đồ Lâm Nhuệ cho cậu uống thuốc này, cậu lúc nhớ lúc quên, Tiểu Hạ lại thường xuyên nhắc nhở cậu. Ngược lại bác sĩ cũng sẽ không lừa cậu, nên Hứa Nhất uống cho tới bây giờ.