Nghe giọng nó kể mà hai ông bà muốn rơi nước mắt, cảm thương cho số phận của cô bé. Lúc này ông Lâm mới lên tiếng: - Đúng lúc vợ chồng ta không có con cái. - Nên ta sẽ nhận con làm con gái nuôi.-bà Lâm - Con sẽ là con của vợ chồng ta, là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị. Ta sẽ đổi tên con là Lâm Thị Ánh My, sẽ công bố cho mọi người biết. Và sau này con sẽ là chủ nhân tương lai của tập đoàn Lâm Thị. Ta sẽ giúp con hoàn thành di nguyện của mẹ. - Con có đồng ý không.-bà Lâm tiếp lời. Sau một lúc đấu tranh với suy nghĩ, không biết làm thế nào. Bây giờ cũng không có là để về và cũng muốn hoành thành di nguyện của mẹ nó đành phải nguyện ý ông bà: - Con đồng ý làm con của ba...mẹ...!-tiếng ba mẹ nó cố tình nói lớn, làm hai ông bà Lâm Thị cảm thấy rất hạnh phúc, từ nay họ sẽ có con, một đứa con gái vừa xinh đẹp, vừa ngoan hiền họ rất vui sướng vô cùng hạnh phúc. Ông bà đón nó về nhà tận tình chăm sóc, khi sức khoẻ nó hồi phục, trong nhà ai cũng iu thương nó. Ông bà Lâm dẫn có đi học, nó học rất giỏi ông bà rất tự hào. Nhưng từ khi về nhà tới giờ nó trở nên ít nói, ít chơi đùa, khuông mặt lúc nào vân giữ nguyên một trạng thái "mặt lạnh", cả khi vui lẫn lúc buồn và những lúc giận thì cũng không co chút gì gọi là cảm xúc. Lúc nào cũng chỉ đeo headphone nghe nhạc, đọc sách và ngủ. Rất ít giao lưu với thế giới bên ngoài. Vào một buổi sáng nó đang ngủ thì chiếc đồng hồ báo thứ reo, nó không cảm xúc, cầm lấy đông hồ "Rầm" nó đã áp đất an toàn nhưng cũng không còn nguyên vẹn. Tự nhiên nó nghe một tiếng hét muốn rung chuyển cả đất trời. - My....! - Dạ con nghe.-nó vội vã ngồi dậy như biết trước được nguy hiểm lập tức chạy đi VSCN ngay và luôn. Vì tối qua suy nghĩ vớ vẫn nên nó ngủ rất trể nên sáng ra hậu quả mới như vậy. Thì ra tiếng hét lúc nãy không ai khác chính là mẹ của nó. Mẹ nó vừa lên tới cửa phòng thì nó đã ngồi yên lặng trên giường, lật đại quyển sánh nào đó mà đọc dù không biết mình là đang đọc cái gì. Mẹ nó gõ cửa. - Con dậy chưa. Nó trả lời với giọng nói rất bình thản - Dạ con dậy rồi mẹ ạ!-chỉ khi với mẹ và người thân với nó, nó mới nói nhiều như vậy còn nếu là người khác thì chỉ 2-3 tiếng là cùng. - Vậy con hãy thay đồ đi với mẹ đến nhà một người bạn, nhanh nhe con.-mẹ nó nói. - Dạ con đi ngay.- mẹ nói xong liền đi xuống ngay mà không có vào phòng làm nó giả vờ đọc sách, sợ hết cả hồn ( tyty:chị mà cũng biết sợ, ai biểu giả vờ chi.// My:rồi sao // tyty:hihi! không có chi// My:nhớ! coi chừng em với chị đó//tyty: dạ em biết) Vì đi cùng với ba mẹ nên nó diện một chiếc váy màu hồng nhạc, tay ngắn, cổ ren, thiết kế khá đơn giản do chính tay nó thiết kế ra, không cầu kì lắm vì nó không thích nhưng đem lại cảm giác tinh tế và rất sang trọng. Nhưng đối với nó thì nó không thích mặt váy tí nào. Vừa bước xuống xe có hay người cũng tuổi cỡ ba mẹ nó đó chính là chủ nhân của tập đoàn họ Nguyễn. Họ có một người con gái tên là Nguyễn Ngọc Thuý Kiều (nhỏ) đón họ vào nhà. Và hai người cảm thấy như mình rất hợp ý nhau và nó đã kết bạn với nhỏ tuy tính tình của nhỏ khác xa với nó nhưng họ rất thích chơi chung với nhau. Và đến một ngày nó xin mẹ rời Việt Nam sang Mỹ du học năm 12 tuổi để tìm hiểu thêm kiến thức. Tuy ba mẹ nó và ba mẹ nhỏ không muốn cho con đi nhưng vì thương con nên đã cho phép dù trong lòng không muốn. Lúc ra sân bay mẹ nó và nhỏ tranh nhau dặn dò con mình nào là giữ gìn sức khoẻ, ăn uống đúng giờ,.....! dù nó không muốn nghe nhưng vẫn phải nghe. Nó và nhỏ đã học rất nhiều dành được những tấm bằng đại học tại các trường danh giá nổi tiếng nhất nước Mĩ rất có giá trị. Nó và nhỏ cũng đi tập huấn, huấn luyện làm sát thủ, sau một thời gian nó và nhỏ đã đạt được đai đen karate và cả teakwondo,...Vượt qua được những thử thách rất đâu khổ để trở thành một sát thủ chuyên nghiệp và sử dụng được nhiều loại vũ khí. Nhỏ thì biết sát thương người khác bằng mùi hương tự chế cực kì độc. Còn riêng nó thì sử dụng và hiểu biết tất cả loại ám khí có tính xác thương nhẹ và nặng. Nó tự thành lập banh black girl để thuận lợi cho việc trả thù do nó làm banh chủ biệt danh Anna còn nhỏ là nhị bang chủ biệt danh rendy một bang rất lớn mạnh mà ai nghe thấy tên black girl cũng phải rùng mình sợ hãi. ~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~ Xin lỗi tất cả mọi người tại xãy ra một số chuyện nên đã bỏ truyện một thời gia. Về sau sẽ không vậy nữa nên mọi người đừng bơ truyện nha, tiếp tục ủng hộ truyện. Iu iu...!