My Là con gái của tập đoàn Nguyễn Thị, tên lúc trước Nguyễn Thị Tố Trinh, chỉ mới 6 tuổi. Là một cô bé thông minh, vui tươi, năng động, mẹ thường gọi nó nhà nhóc My. Sáng đó nó dậy sớm, cùng mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng với mẹ, mẹ dạy cho nó nấu rất nhiều món ăn, tuy nó còn nhỏ nhưng cũng nấu được vài món đơn giản. Nhìn cảnh sinh hoạt của hai mẹ con rất vui thì...! Người ba bước vô nhà với một vẻ mặt tối sầm lại (tyty: như sắp có bão lớn ak!). Ba nói gì đó với mẹ không hiểu tại sau mẹ lại khóc, khóc rất thảm thiết, mẹ còn van xin ông ấy nuôi dưỡng nó, chăm sóc cho nó. Một lúc sau nó mới hiểu thì ra ba nói với mẹ là đuổi mẹ con nó ra khỏi nhà để dẫn mẹ kế và em kế về (tyty:đúng là chị My Chậm hiểu thật mà//My:em nói gì?//tyty:dạ không có em nói chị hiểu vấn đề nhanh lắm//My:vậy còn được). Ông không nghe mà thẳng tay đuổi hai mẹ con nó ra ngoài không một chút thương xót. Hai mẹ con dắt tay nhau đi trên con đường nhìn rất quen, nhưng đối với nó vô cùng lạ, không biết nên đi đâu, về đâu, đường dài quá đi mõi cả chân mà không biết chỗ dừng. Còn mẹ nó thì vừa đi vừa khóc, lúc này nó thấy đói chắt mẹ nó cũng vậy, vì lúc sáng đã ăn gì đâu. Thì bổng nhiên nó thấy ai bên đường đó là ba và mẹ, em kế của nó, họ đang chuẩn bị chuyển về nhà mới, vẻ mặt rất vui. Lúc đó nó lao thẳng qua đường, định nói với ba nó tại sau lại đuổi mẹ con nó đi, không ngờ vừa chạy ra thì có một lực đẩy rất mạnh làm nó ngã thẳng ra xa. Nó quay lại thì thấy mẹ nó nằm vật vã trên đường, máu chảy ra khắp cơ thể. Thì ta lúc nó lao qua đường có một chiếc xe chạy tới, mẹ nó thấy thế vọi lao ra đẩy con mình ra mà thay con mình nằm nó, đó là bản năng của người mẹ khi thấy con mình gặp nguy hiểm. Không suy nghĩ nó chạy lại quỳ xuống nắm lấy chân ba nó, van xin ba nó đưa mẹ vào bệnh viện. Ba nó không nghe mà còn hất nó ra làm tay nó đày vết thương. Họ bỏ đi,đi mãi cũng không ngoảnh mặt lại, còn mẹ kế và em kế mà cười hả hê. Nó không tin, người mà nó gọi là ba trong suốt thời gian qua lại đối sử với nó như vậy. Mẹ nó dùng chút hơi thở yếu ớt mà gọi nó lại, chạy vội lại nắm lấy thân hình mẹ nó. Mẹ nó nói rất nhỏ, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ý nghĩa tin tưởng và lẫn trách nhiệm phải hoàn thành. - Con phải dùng hết sức lực của mình, nhất định phải lấy lại được công ty do ông nội để lại vì ông nội rất thương mẹ và con...! -chút sức lực cuối cùng bà cũng không thể nói hết câu, hình như bà còn muốn nói điều gì rất quan trọng nhưng mẹ nó đã ngủ một giấc ngủ thiên thu. - Con hứa...hức hức! Con hứa với mẹ...hức hức! Chuyện gì con cũng hứa...hức hức! Con sẽ ngoan, sẽ nghe lời mẹ... hức hức! Đừng bỏ con, đừng bỏ con...hức hức! Mẹ ơi....! - nước mắt nó bắt đầu rơi, rơi rất nhiều, mưa bắt đầu rơi. Nó tự hứa với lòng "Sẽ có một ngày ba nó phải quỳ xuốn chân nó cầu xin nó". Không gian thật im lặng, u ám, chỉ còn tiếng mưa và tiếng khóc và tiếng hét gọi mẹ thảm thiết của nó. Nó sợ quá ôm chầm lấy mẹ mà khóc, khóc hết nước mắt, hết sức lực và nó ngất xỉu đi vì quá sốc, nằm ngay trên người đinh đầy máu của mẹ nó. Dưới cơn mưa không bao giờ muốn tạnh, giống như những giọt nước mắt của nó lúc bấy giờ. Rồi có một chiếc xe chạy qua, khi thấy hai mẹ con nó năm trên đường, ông bà vội vã đưa hai mẹ con nó vào bệnh viện (tyty:tốt bụng gê, trên thế giới này vẫn còn người tốt mà). Khi cánh cửa mở, bác sĩ đi ra nói nó đã được chuyển qua phòng hồi sức, nhưng bị hôn mê nếu con bé có ý chí sẽ tỉnh lại được. Còn mẹ nó thì......! Hằng ngày vẫn vào thăm nó xem nó tỉnh chưa, đã ba ngày trôi qua nó vẫn không tỉnh, vẻ mặt không có sức sống, mắt thăm tím đen sặm lại vì khóc quá nhiều. Trong lúc đang mơ màng như không lối thoát, nó nghe thấy tiếng mẹ nó dặn dò nó trước lúc đó. Nó giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra ánh đèm sáng làm cho nó nhắm lại, rồi lại mở ra, nó thấy hai người đang chăm chú nhìn nó, vẻ mặt rất vui mừng đó là ông Lâm với bà Lâm. Là ông bà chủ của tập đoàn Lâm Thị lớn nhất thế giới, ai nghe tới tên ông bà cũng phải sợ. Là nhà kinh doanh nổi tiếng trên thế giới. - Nhà con ở đâu, tại sau con lại nằm đó như vậy..? -bà Lâm. -...! -im lặng. - Con và mẹ con đã xãy ra chuyện gì? -bà Lâm vẫn tiếp tục hỏi nó! -...! -vẫn im lặng! Một lúc suy nghĩ nó thấy trong ánh mắt ông bà có vẻ lương thiện, là người phúc hậu, hiền lành không giống người xấu, nó cũng chịu lên tiếng. - Con không có nhà! -rồi nó kể lại mọi chuyện xãy ra với nó và mẹ cho ông bà nghe. Ông bà Lâm thấy nó lên tiếng cũng rất vui, im lặng mà nghe nó kể. ~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~ Tyty mới viết truyện không biết có hay không. Nếu có gì sai sót đừng trách tyty nha.