Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!
Chương 102 : Cái kết đắng lòng
Đứng trước phòng cấp cứu đúng lời bà ta nói ông ta nó rất nặng, cho dù bà ta biết đó chỉ là bà ta sợ mất hết tài sản còn ông ta bà ta không cần quan tâm, thật nực cười vậy bây giờ nó đang đứng đây làm gì chứ. Nhưng trong lúc này cô y tá chạy ra chạy vào làm nó càng khó chịu hơn.
- Không sau đâu.-hắn nắm chặt tay nó hơn nhưng đủ lực không làm nó phải đâu.
- Em biết...mạng ông ta lớn lắm.-mắt nó vẫn chăm chú nhìn nơi đó, một nơi nó nghét cay nghét đắng.
- Biết vậy tốt rồi đừng suy nghĩ nhiều.-càng thấy nó đau lòng tim hắn như thắt lại.
- Ông ta sẽ không sau phải không.-tự nhiên cảm giác bất an lại ùa về, mắt của nó giật liên hồi.
- Không sau nhất định.-hắn vẫn lại trấn an nó.
Điện thoại hắn chợt rung, hắn đi ra ngoài thì ra là Gin, hắn bắt máy bây giờ dù chuyện gì xãy ra hắn cũng phải ở đây bên cạnh nó.
- Gì.-giọng trầm hẳn.
- Dạ ở bang có chuyện gấp em vừa điều tra được hôm nay chuyện xãy ra nhà cô Lâm là có người nhúng tay vào, nhưng em không biết là ai, bây giờ làm sau, có cần giúp không.-Bin biết tụi hắn rất quan tâm mấy người này nên hỏi hắn trước đã.
- Thông báo ngay cho Nam với Kiệt, hiện tại tôi có việc quan trọng, anh cũng qua đó hổ trợ đi, có gì quan trọng phải báo cho tôi.-hắn tắt máy đi vào trong.
Lúc này bà Nguyễn với ả Kim mới tới nhưng trên mặt không có chút gì là lo lắng, nó chẳng quan tâm với loại người này nhìn hướng khác nhưng nào ngờ ai đó lại kiếm chuyện với nó.
- Chà chà xem kìa tiểu thư Lâm Gia sau nhanh như vậy đã đến đây rồi.-bà ta giễu cợt nó.
- Còn không phải tài sản ông ta sau, mẹ đừng xem thường loại người này.-ả Kim rất chán nghét bản mặt của nó.
Hứ cô ta nghĩ ai cũng như mẹ con cô ta sau, thật nực cười chỉ có những người không phải người mới nghĩ người khác như vậy. Trong lòng lửa giận hừng hực rồi nhưng hiện tại chưa phát tát thôi. Còn hắn thì.
- Mầy điếc hả con kia.-bà ta nắm cồ áo nó giật nhăn nhó một phen.
- Mẹ mầy không dạy mầy ak, tao quên mất mẹ mầg chết rồi mà, tội cho mầy từ nhỏ không có mẹ nên bây giờ thảm hại như vậy.-nhỏ Kim ỏng ẹo trước mặt nó.
- Mà con tiện có sống cũng không dạy được nó đâu.-bà ta mạnh miệng mắng mẹ nó.
- Tôi không cho phép hai người đụng đến mẹ tôi.-nó kìm lòng không đặng xô mạnh nhỏ Kim ngả xuống chân vì thế đỏ lên.
Bà ta thấy con mình bị ngã định xử nó một trận, hắn vừa đi tới thấy ngay cảnh này.
- Xãy ra chuyện gì.-nó đứng với vẻ mặt tức giận có phần khó chịu, nhỏ Kim thì nằm dưới sàn bệnh viện, còn bà ta đang định đánh nó sau. Thấy hắn bà hạ tay, đỡ con bé đứng lên.
- "Cậu ta chủ tịch Trịnh Gia là Trịnh Phong, đừng đụng cậu ta hậu quả gánh không nổi đâu".-nhỏ Kim kịp lúc nhắc nhở mẹ mình.
Mặt bà ta không ổn định, không ngờ người còn trẻ như vậy mà là chủ tịch một tập đoàn nhất nhì không thua kém ai, xém chút đụng ổ kiến lửa rồi.
- Thì ra là Trịnh Phong đây cậu cậu rất tài giỏi, nhưng nói cậu cái này cậu trên tránh xa cô ta, tâm địa độc ác đang định phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta, còn đẩy ngã cả con tôi ghen ăn tức ở àk, phải không cô Lâm.-bà ta nghĩ chỉ cần dặm thêm vào hắn trở mặt với nó mà về phía bà.
- Mẹ con không sau mà...ây da đau quá.-mẹ nói con phụ hoạ, nhỏ Kim định đứng lên nhìn sang nó lại ngã xuống như té rất đau vậy.
- My là em làm.-hắn nhìn nó nếu nó nói không hắn đuổi cổ họ đi. Còn nếu là có không sau bồi thường là được chứ gì.
- Đúng.-nó xoay mặt tại sau chứ, tại sau khó chịu đến vậy khi hắn quan tâm người khác.
- Cô có sau không.-hắn chỉ đứng nhìn chứ chưa hề đụng vào chỗ đau của nhỏ Kim
Nhưng đối với nhỏ Kim thái độ này đang chán nghét nó sau, xem ra vẫn chưa đến mức khó khăn đã làm hai người trở mặt nhau rồi.
- Không nhưng hơi đau.-nhỏ Kim bày mặt khổ sở nhìn hắn chỉ mong một chút ân uệ.
- Vậy cứ cho bác sĩ xem thử tôi bồi hoàn tiền My chỉ tức giận thôi.-hắn không chút thay đổi dửng dưng đi đến ngồi xuống bên cạnh nó ý nói nó có giết cô ta cũng không gì xãy ra.
Không quan tâm đến nhỏ Kim chỉ một chút, hắn choàng tay vai nó xem như không gì xãy ra bình tĩnh. Còn nó hơi ngơ ngác nó cứ tưởng hắn bỏ rơi nó đi chăm sóc người khác chứ.
Định chia rẽ duyên của bà ak, xin lỗi con chưa đủ trình, nó vẫn im lặng vì bây giờ chưa đến lúc phải gây rối, ông ta mà có chuyện gì thì hai người cũng phải đi theo, để xem hai người có thể sống
Nhỏ Kim đơ người ngay cả bà ta không biết nói gì, cứ tưởng tại sau thành ra như vậy. Nhỏ Kim muốn giết nó, ngay lúc này mọi thứ huy hoàng sau lúc nào bao quanh nó là sau.
- Đây là khoa cấp cứu mong mọi người giữ im lặng giùm.-một cô y tá nhắc nhở.
- Được.-chỉ một từ của hắn cô y tá hiểu ý đi ngay.
Một bầu không khí im lặng, hắn cũng không nói chuyện đó cho nó nghe mất công nó lo lắng, mọi chuyện cứ để hắn lo là được rồi.
Một đêm trôi qua nó không chợp mắt tí nào, hắn cũng vậy để nó dựa vào người, hắn bảo nó ngủ có tin gì hắn sẽ gọi nhưng nói mãi nó mới chịu nhắm mắt. Bà ta và ả chờ đợi một lát cũng về nhà ngủ ngon lành, không mấy quan tâm. Sáng sớm nó tĩnh dậy đã thấy hắn vẫn ngồi đó, nhìn đủ biết cả đêm hắn không ngủ còn làm điểm tựa cho nó ngủ nữa chứ.
- Anh.-nó đưa tay sờ mặt hắn quá nhệt nhạt.
Hắn không nói gì biết nó tĩnh hắn chỉ dụi mắt cái sờ đầu nó ý nói không gì đừng lo. Ngay lúc nó bắt đầu lo lắng, đêm qua tuy nó ngủ nhưng nó đã mơ thấy điều gì nó hình như ba mẹ nắm tay nhau rất hạnh phúc thì phải. Không biết có gì không đã lâu lắm rồi không thấy ai ra cả. Ánh đèn cấp cứu chợt tắt, cánh cửa bật mở, vị bác sĩ cao cao thượng thượng bước ra, nó và hắn đứng dậy tim nó bấn loạn phần nào.
- Xin hỏi ai là Lâm Thị Ánh My.-ông bác sĩ nói.
- Tôi ông ta sau rồi.-nó bước tới.
- Xin lỗi chúng tôi cố gắng hết sức, đã hết cách chỉ còn chút hơi thở cuối cùng ông ta muốn gặp cô.-ông vỗ vai nó cũng bước đi.
Nó đứng chết trân, chân nhất không được, không phải chỉ là mơ thôi, đúng rồi tất cả chỉ là mơ thôi. Nhưng không đúng tất cả đều là thật mà, My ak tại sau mầy lại khóc chứ không phải mầy hận ông ta lắm sau, nước mắt nó đã rơi vì ông ta là thật sự. Hắn vội ôm nó vào lòng, lúc này hắn biết nó cần điểm tựa người đó không ai khác chính là hắn.
- Em bình tĩnh em có thể tựa vào.-hắn nhìn nó đau lòng
Hắn lau nhẹ những giọt nước mắt của nó, nó cứ như vậy hắn biết phải làm sau.
Gật đầu nó mở cửa bước vào, ông ta càng ngày càng không ổn, nhìn thấy cảnh này nó cứ khóc đứng đằng xa nhìn lấy, cho dù như thế nào nó vẫn giữ khoảnh cách chưa sẵn sàng chấp nhận, nhìn kĩ mặt ông ta vài vết sẹo, tay chân bần tím, chân không hoạt động, có lẽ đây di chứng sau vụ tay nạn.
- My con, con lại đây.-ông đưa bàn tay chay sần tím ngắt về phía nó.
- Ông phải khoẻ lại, ông chưa trả hết nợ cho tôi nên tôi không cho ông chết.-nó trầm mặt nhìn hắn.
- Ba xin lỗi nhưng ba không thể bên con, có có nhiều điều muốn nói.-Ba nắm chặt tay nó.
- Bây giờ còn chuyện gì quan trọng hơn mạng sống sống của ông hả.-nó trách ông.
- Ba để tất cả những điều muốn nói trong cái hộp màu đen để dưới gầm giường, con tự đến mà lấy, mã khoá là sinh nhật của con.-ông ta vẫn cố gắng nói ra từng chữ một.
- Không chính ông phải tự tay lấy cho tôi ông nghe không.-nó không cam tâm ông ta lại bỏ nó.
- Ba yêu con, con gái cưng của ba.-đến cuối cùng vẫn một tiếng con gái trìu mến của ông đã lâu lắm rồi ông không dũng cảm nói ra nữa. Nói dứt lời ông ta nhắm mắt hơi thở ngưng hẵn.
- Baaaaaaa....-nó thấy cử chỉ của ông nó lay người ông gọi một tiếng ba mà từ lâu nó không cho phép mình gọi như vậy.
- Ba dậy đi con không muốn ba bỏ con đâu...ba...ba...-nó đã khóc như đứa trẻ đòi kẹo mà phải nói không bao giờ có kẹo nữa, mãi mãi mất kẹo rồi.
Nó không cầm được nước mắt, ôm chầm lấy ông, những giọt nước mắt cứ rơi cứ rơi. Tuy ông không thể an ủi và đông viên nó. Nhưng linh hồn của ông và mẹ sẽ luôn bên nó bảo vệ nó. Ông cười mãn nguyện vì cuối cùng nó vẫn xem ông là ba. Hắn đẩy nhẹ cửa ông chạy tới ôm chầm lấy nó, lòng hắn rất khó chịu như bị ai bóp chặt khi thấy nước mắt tuôn như mưa của nó.
- Không sau có anh đây, ba chỉ đi để gặp mẹ em thôi, họ vẫn luôn bên em không phải sau, em vẫn còn có anh còn có anh đây mà.-hắn luôn miệng an ủi nó, nhưng nó chẳng hề nghe thấy cứ lay người ông Nguyễn
- Không phải như vậy ba em không bỏ em, ba chỉ ngủ thôi, ba ơi con tha thứ con sẽ tha thứ cho ba mà, ba dậy đi ba... ba ơi ba.-nó chấp nhận tha thứ cho ba nó về mọi thứ, tuy nó hận ông nhưng nó vẫn rất yêu thương ông. Bây giờ nó mới hiểu tại sau mọi chuyện nó làm đến lúc kết phải hại ông ta, thì nó lại không nỡ ra tay còn nhiều lần cứu ông ta thoát chết nữa.
- My ak em nghe anh nói không được như vậy, em nghe anh nói đi.-hắn như van xin nó rồi nhưng tất cả chỉ vô dụng, nó vẫn không nghe cứ mãi lay người ông.
Nó khóc hết nước mắt, cảm giác giống như lúc mẹ nó mất vậy, mọi thứ hiện về một lần nữa, ba nó lại rời bỏ nó không ai ở bên cạnh nó, không ai.
- Không...-nó hét lớn ngất xỉu nó không chấp nhận được chuyện này.
- My em sau vậy, có nghe anh nói không tĩnh lại, tĩnh lại ngay cho anh, bác sĩ bác sĩ đâu.-hắn như gào thét bên tai nó, ôm nó chạy ra ngoài.
Nó chỉ thấy vẻ mặt hốt hoảng của hắn nhưng mọi thứ mờ dần, và rồi chỉ toàn màu đen không ánh sáng, không lối ra.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
11 chương
238 chương