Trong tiềm thức mơ hồ nó nhận ra rằng co người đang gọi nó. Nó rất mong răng người đó là hắn. Nhưng: - Chi bạn ko sao chứ? - Ai...vậy- nó thều thào hỏi. - Mình Bảo Như nè, bạn bị thương nặng quá. Cố chịu nha xe cấp cứu sắp tới rồi. - Ừm.- nó cười nhẹ. Thì ra đến phút cuối mà hắn cũng ko xuất hiện. Người nó yêu thì lại luôn làm nó tổn thương, còn người làm đối xử tệ hại với nó đến phút cuối lại là người cứu nó. Thật nực cười mà. Về phần Bảo Như thấy nó bị tai nạn nặng như vậy nhìn cũng ko nỡ bỏ đi. Hơn nữa Như cũng là người có lỗi với nó mà. Coi như chuyện này chỉ là để chuộc lỗi với nó. Mà Như cũng ko hiểu vì sao nó lại bị như thế này nữa. Sau khi đưa nó vào phòng cấp cứu Như ko ngừng gọi cho chị mình: - Chị à. - Ừ có chuyện gì thế. - Chị có cạnh anh Ken ko đưa em nói chuyện với anh ấy mau đi. - Ừk được rồi đợi chút. - Anh Ken có người gặp nè. - Ai thế? - Em em nó kêu có việc gấp. - Ừk được rồi cảm ơn cô. - Ken nghe. - Anh Ken hả anh đến bệnh viện XYZ ngay đi Chi bị tai nạn đang phải cấp cứu trong đó. - Sao...cấp cứu...tai nạn... - Anh đến nhanh đi, Chi bị nặng lắm. - Ưk được rồi. Nói rồi hắn cúp máy lao xuống gara lấy xe phóng như bay trên đường, để lại Ngọc với cái đầu khó hiểu. Thật ra Ngọc chỉ là giả bạn gái của hắn để giúp nó quên hắn thôi. Chứ Ngọc biết mình đâu xứng làm bạn gái hắn. Cùng bất đắc dĩ Ngọc phải làm như thế một phần là để cứu sản nghiệp của ba mình, một phần là để bù đắp những lỗi lầm mà mình đã gây ra với nó. Nói chung trong chuyện này tất cả chỉ là một giao dịch. Về phía nó, nó biết rằng khó có thể nào qua khỏi lần này. Nên khi bác sĩ đưa ống thở vào nó kiên quyết đẩy ra. Nó muốn mình dùng chút sức lực còn lại để nói với hắn điều mà bao lâu nay nó vẫn giữ trong lòng. Nó sợ rằng nó sẽ ko tỉnh lại, sẽ ko được nhìn thấy gương mặt của hắn lần nữa. Nó sợ lắm. Nó cố thoi thóp đợi hắn trong hi vọng: - Cho tôi hỏi bệnh nhân tên Dương Linh Chi đang cấp cứu ở phòng nào- hắn lao hết tốc lực vào hỏi cô bác sĩ đang trực ban: - Phiền anh đợi ột chút. -............................................ - Ở phòng cấp cứu c3 anh lên tầng 3 rẽ phải là thấy. Vừa nghe cô bác sĩ rứt lời hắn lao như bay đi tìm nó: - Tiêm cho cô ấy đi ta phải phẫu thuật ngay bây h. - Dạ được. - Ko...ko...ko.- nó yếu ớt đẩy mũi tiêm ra khỏi tay. Nó ko muốn mình ngủ và rồi ko bao h tỉnh lại nữa. Cái nó sợ lúc này ko phải là cái chết mà là ko được nhìn thấy hắn, nhìn thấy gương mặt nó yêu thương lần cuối. - Chi...Chi...- hắn xông vào phòng cấp cứu tìm gọi nó. - Anh...- nó vui mừng quay ra nhìn hắn. - Phiền anh ra ngoài cho chúng tôi còn phẫu thuật cho bệnh nhân.- các bác y tá đẩy hắn ra. - Chi...cô phải cố lên...nhất định cô sẽ ko sao...sẽ ko sao hết- bất chấp lời của y tá, hắn chạy đến cạnh nó. - Ừm...tôi...sẽ...ko...sao...- nó mỉm cười. - Đúng rồi cô hãy cố lên tôi sẽ chờ cô.- hắn nắm tay nó. - Tôi...y...yêu...anh. - Cô...Chi...em- hắn nhìn thấy lẫn trong vết máu trên khuỷu tay là một vết sẹo nhỏ. Đó chính là vết sẹo này, vết sẹo mà nhỏ Chi bị ngã khi còn nhỏ. Ko lẽ: - Chi Cheo.