Nhóc Con... Tôi Thích Cô!
Chương 30
Nó ko hiểu vì sao hắn lại như thế. Ko lẽ rằng nó ko xứng với hắn. Nghe hắn giới thiệu Ngọc là " bạn gái " mình mà nó như nghẹt thở. Nó ghét cái cảm giác này lắm. Cái cảm giác ngột ngạt, khó chịu khi phải chịu đựng một thú gì đó. Ko lẽ nào nó lại ko bằng Ngọc, ko bằng cả cái con người thủ đoạn đó. Nó ko thể chịu đựng như thế nữa. Nó muốn ngay khi gặp hắn trong lớp nó sẽ phải nói hết rõ mọi chuyện với hắn. Nhưng:
- Các em trật tự nào, hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn mới, bạn chuyển từ lớp 11a2 sang.- cô Hân bước vào thông báo với cả lớp.
- Ai vậy cô ơi???
- Cô ơi là bạn nào vậy.
- Cô ơi trai hay gái vậy ạ.
Cả lớp nhao nhao lên như cái chợ.
- Các em trật tự nào.
- Ngọc em vào lớp đi- cô Hân quay ra phía ngoài cửa nói.
- Vâng ạ.
- Giới thiệu với cả lớp đây là bạn Ngọc. Chắc mọi người cũng đã biết bạn ấy trước rồi. Ngọc h em định ngồi chỗ nào?- cô Hân quay ra hỏi Ngọc.
- Dạ em ngồi chỗ bạn Hoàng được k ạ.
- Hoàng à. Ừm...em thử hỏi xem bạn ấy có đồng ý ko?
- Cứ cho bạn ấy ngồi đi cô.
- Ồhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!- cả lớp ngạc nhiên vì chưa ai được phép ngồi ở chỗ hắn cả. Chính bản thân nó cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại nó cũng thất bình thường vì dù sao thì 2 người đó cũng là một cặp mà. Nghĩ đến đây nó lại cười nhạt.
- Cả lớp trật tự đi, Ngọc em xuống ngồi cùng Hoàng nhé.
- Vâng ạ- Ngọc hớn hở nói.
Ngồi trong h nó ko thể nào tập trung được. Hết những lời xì xào bàn tán xung quanh nó lại đến những lời nói âu yếm của hắn và Ngọc nó thật chịu hết nổi:
- Anh Ken chiều em qua nhà anh nhé.
- Okie tuỳ em thôi.
- Iu Ken nhất ( thấy gớm ).
H thì nó đã hiểu đối với hắn nó ko là gì hết. Nó cũng chỉ là người dưng nước lã ko hơn ko kém:
- Chi em lên giúp cả lớp vẽ hình bài 59 giùm cô- thấy nó ko chú ý cô Hân gọi nó.
- Vâng.
Mọi ngày môn hình là môn yêu thích của nó. Những hình vẽ bài làm phức tạp nó đều giải được. Nhưng hôm nay vai nó đang bị thương nên một hình ko mấy khó khăn để vẽ được cũng khiến nó khổ sở. Nó ko thể đưa tay mình lên cao để nối và kẻ. Và:
- Xoảng... tiếng rơi thước vang lên.
- Chi em ko sao chứ- cô Hân lo lắng hỏi.
- Em...k sao...đâu ạ-nó lấy tay ôm vai, nói.
- Ai có thể đưa Chi xuống phòng y tế giùm cô- cô Hân quay xuống nói với cả lớp.
- Để em-hắn lên tiếng. Nãy h hắn vẫn luôn để ý mọi cử chỉ của nó.
Ngoài hành lang:
- Bỏ ra tôi tự đi được.
- Cô đừng bướng nữa.
- Ko việc gì đến anh hết. Bỏ ra đi- nó vùng tay hắn ra.
- Sao cô bướng thế nhỉ.-nói rồi hắn bế xốc người nó lên và vác nó trên vai.
- Anh bỏ tôi ra, bỏ ra- nó giãy giụa.
-....................................................
- Bỏ ra, bỏ ra mau.- nó hét lên.
Và rồi hắn vác nó lên sân thượng. Hắn biết nó bị gì và phải làm sao nên hơn nữa hắn cũng muốn tự tay mình chăm sóc nó để bù đắp lại những gì mà hắn đã gây ra nên hắn ko mang nó vào phòng y tế. Dẫu sao cũng chỉ là việc băng bó hắn dư sức làm được:
- Ngồi im đây, để tôi băng cho cô- đặt nó ngồi xuống ghế hắn nói.
- Tôi tự làm được.-nó lạnh lùng đáp trả.
- Ngồi im đi.
- Ko. Để kệ tôi đi, tôi có chết cũng ko mượn đến anh dính tay vào đâu. Anh lên lớp đi, tôi tự lo được.-nó bực tức nói.
- Tôi nói cô ngồi im- hắn gằn giọng.
Nghe hắn nói vậy nó cũng ko cãi cọ gì thêm nữa.
- Anh đang làm gì thế- thấy hắn cởi cúc áo của mình, nó hất tay hắn ra nói.
- Ko cởi áo sao tôi thay băng. Chỉ cần cởi vài nút đầu là được mà tôi cũng ko thèm nhìn đâu nên cô ko phải lo.
- Anh...
Gỡ chiếc băng gạc cũ trên vai nó ra, nhìn thấy vết dao cứa sâu vào vai mà hắn đau lòng. Hắn làm như này cũng chỉ vì bất dắc dĩ. Nếu hắn cứ giữ nó bên cạnh hắn thì sớm muộn gì những chuyện tương tụ như này cũng xảy đến với nó lần nữa. Hắn ko thể suốt ngày ở bên nó để bảo vệ cho nó được. Nên dù ko muốn thì bắt buộc hắn vẫn phải làm như thế này. Dù biết là có lỗi với nó nhiều nhưng hắn cũng đâu còn cách nào khác tốt hơn.
- Anh làm gì mà lâu vậy, xong chưa, tôi cảm lạnh mất.- thấy hắn ko động tĩnh gì nó gọi.
- Ư...ừm-hắn giật mình.
- A...- nó khẽ kêu lên vì đau khi hắn rắc thuốc vào vai nó.
- Chịu khó đi.
10p sau:
- Xong rồi đấy. Thuốc đây nhớ thay băng thường xuyên đấy. Tôi đi đây- để bịch thuốc xuống ghế, hắn nói.
- Tôi biết rồi.
- Nhớ đừng ăn những đồ tanh nếu ko vết thương sẽ bị loang ra đấy.
- Tôi biết rồi.
- À cố giữ đừng để cho vết thương bị nhiễm trùng, như vậy sẽ nguy hiểm đấy.
- TÔI BIẾT RỒI. KO MƯỢN ANH PHẢI QUAN TÂM. ANH ĐI ĐI- nó hét lên. Nó ko thể chịu nổi kiểu quan tâm giả đò này của hắn.
- Ừm.
Hắn vừa rời khỏi cũng là lúc những giọt nước mắt của nó rơi xuống. Đối với nó thì hắn quả là một con người tàn nhẫn. là kẻ hai mặt. Nó ghét hắn. Nhưng nó cũng đâu biết rằng ở một góc nào đó cũng có người đang phải chịu những đau khổ như nó.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
93 chương
46 chương
10 chương
75 chương