Nhỏ taekwondo!!! tớ thích cậu
Chương 6 : Công tác chuyển nhà
-Tôi chẳng đói,mà nhìn cậu ăn vậy tôi no rồi.
-Thể?
-Ăn nhé?
-Ừ. Ăn đi.
Cứ thế,nó xơi phở còn hắn thì nhìn nó ăn. Chợt Việt đưa tay lên sờ má nó.Thấy nhỏ đăm đăm nhìn mình ngây ngốc, Việt mới phát hiện ra là hắn vô thức giơ tay lên bèn biện hộ ngay:
-Nước dùng bắn lên mặt cậu đấy, đói đến thế à?
-Từ lúc ra về cậu nói điêu tôi nhiều đấy-Nam ngao ngán.
-Ớ? Cậu biết rồi à?-thế là hết, tay ơi mày hại chủ mày rồi....
-À, theo cảm tình thôi- nó húp chỗ nước dùng trong bát ,rút tờ giấy ăn lau miệng rồi ngồi ôm cái bụng no căng của mình. Phù may quá nhỏ không biết..
-Ngon không?
-Ừ
-Tôi xin chủ quán rồi tự làm đấy hihi.-hắn cười tít mắt.
-Có năng khiếu.Cứ thế mà phát huy.
Rồi cứ thế, hai đứa chúng nó ra về, lúc này là 8h24 phút, tối rồi,vi vu về nhà trên con xe của Việt, gió lạnh lùa vào cổ nó lạnh giá.Nhớ ngày ấy ,cứ mỗi mùa đông về, mẹ nó lại chăm chút cho nó từng thứ một từ cái áo cái khăn ,đôi găng tay...giờ mẹ nó bỏ lại nó mà đi,chẳng lấy ai là người chăm nom nó nên nó mới thành ra thế này.Chợt buồn.Giờ nó phải ở với bố, từ mẹ đi,bố trở thành một con sâu sướt ngày rượu chè be bét.Thành ra nó cũng chẳng muốn về nhà nữa.Nó chỉ cho Việt rẽ trái,đến nhà nó rồi.
-Về nhé .Bye bye Tiểu Nam Nam.Ngủ ngon mơ ngọt nhé!-việt cười vẫy tay nó.
-Về nhé.
Tạm biệt Việt xong,như mọi khi nó lại bật tường vào nhà,vừa bước vào,nó đã cau có vì mùi rượu quá ư là nồng-nàn-yêu-thương. Ngôi nhà vẫn như xưa,chỉ có con người ta là thay đổi thôi.Nó nghe thấy tiếng đổ vỡ trên tầng hai,chẳng lẽ nhà có trộm?Không thể nào, nhà này còn có gì để mà trộm nữa đâu.Nó chạy nhanh lên tầng,không phải trộm mà là bố nó đang kéo túi đồ to tướng.
-Bố!Bố làm gì thế?-nó hốt hoảng.
-Tao bảo mày từ tuần trước rồi còn gì?Mày sẽ sang nhà khác ở,nhanh,xách đồ theo tao.
-Không,con không đi
-Mày thấy tao giờ còn đủ sức nuôi mày không?Đi,tao chở mày đi.-nói rồi bố nó kéo nó cùng đống đồ đi.
-Con sẽ cố gắng làm thêm kiếm tiền.
-Không là không.
-Không phải chứ?
Cùng lúc ấy,ở nhà Việt,hắn đã thấy cả nhà ăn mặc chỉn chu,bó mẹ hắn nói hôm nay con gái bạn thân bố sẽ đến đây ở và cu cậu cũng đang thốt lên ba chữ"không-phải-chứ".Mười phút sau,chuông cửa vang lên,mẹ sai hắn ra mở cửa đón khách. Đảm bảo sẽ khá bất ngờ.Hắn ngao ngán ra mở cửa.Vâng,các bạn biết rồi đấy,sau cánh cửa là Hòa Nam và bố của nó.Việt mở cửa,đập vào mặt hắn ;là khôn mặt đằng đằng sát khí của chú Thọ.A,chú Thọ ở đay có nghĩa là....
-Tiểu Nam Nam!-hắn hét to.
Đang cố gỡ tay mình ra khỏi tay bố,nó bị giật mình suýt cắn phải lưỡi khi nghe thấy"Tiểu-Nam-Nam"?Nó ho sặc sụa, giọng cha kẹo kéo?Ngôi nhà rộng lớn này là nhà hắn?Từ nay nó phải ở đây sao?Suốt ngày bị tra tấn màng nhĩ?Ôi đến ngất mất thôi!Cha Việt rắc rối!
-Bố mẹ có nhà không Việt?-bố nó hỏi Việt.
-Có chú ạ,chú vào nhà đi-hắn cười niềm nở.
-Chương.Lâu không gặp cậu.-bố nó mở lời.
-Ừ,lâu không gặp,cô công chúa nhà cậu đây à?Xinh xẻo quá nhỉ.Chào con.-bố Việt trả lời.
-Ừ,cậu chuyển trường cho nó rồi,học cùng Việt rồi,thế là tôi yên tâm.Cám ơn cậu nhiều.-bố nó nói.
-Ai lại thế?Bạn bè mà.
-Vậy đây là đồ của nó,tôi về nhé-bố nó.
-Bố bỏ con thật à?-nó nóng mắt.
-Ở đây sẽ tốt hơn ở nhà.-nói xong bố nó quay gót đi thẳng.Nó bị Việt giữ chặt không chạy theo được.Cả nhà tiễn bố nó .Cánh cửa từ từ khép lại,từ giờ nó sống sao đây?Chẳng quen tẹo nào.Ngoảnh đầu lại,mẹ Việt là cô Hường đang sai bà giúp việc mang đò lên phòng cho nó.
-Cô ơi,cháu khỏe lắm,cháu tự làm được ạ-nó chạy lại níu đống đồ trên tay bà giúp việc và nói với cô Hường.
-Nhẹ lắm,để tôi tự xách-bà giúp việc nói nhẹ nhàng.
-Thôi để cô giúp việc xách đi,Hòa Nam co có chuyện hỏi con.-mẹ Việt lên tiếng hòa giải.
-Vâng.-nó ngoan ngoãn để bà giúp việt mang đồ của nó đi.
-Con ăn cơm chưa thế?Chưa ăn thì vào ăn cơm trong bếp với thằng Việt.
-Dạ con ăn rồi-nó liếc nhìn Việt đang ngồi ăn trong nhà bếp.Cha này hay thật,bảo nhìn ns ăn là no rồi thế mà về nhà lại ăn cơm.Đúng là...điêu.
-Vậy con ra ngồi ăn hoa quả nhé,đợi Việt nó ăn xong rồi nó dẫn con lên phòng nhé!
-Vâng-nó ngoan ngoãn ra ngồi ở phòng khách ăn hoa quả.
Việt nhìn nó cười cười ,hắn rất có hứng thú với nhỏ.Ăn cơm xong,hắn vỗ vai nó nháy mắt tinh nghịch.
-Tiểu Nam Nam,lên nhận phòng nào,tôi đi trước.
Đi đi cho ta rảnh nợ,đồ lắm lời.Lên đến tầng hai,Việt rút chùm chìa khóa trong túi ra,mở khóa phòng bên phải của cầu thang rồi đưa tay làm động tác cung kính như người Anh nói:
-Đây là phòng của cậu ,công chúa Hòa Nam.Chúc ngủ ngon.
-Đừng gọi tôi là công chúa-nó cau mày.
Ôi,đúng như lời hắn nói,phòng nó chẳng khác gì phong của một công chúa trong hoạt hình cả.Cái phòng này trang trí khá kiểu con gái,giường gỗ hương,màn và rèm hồng,chăn ga gối đệm hình công chúa cũng màu hồng nốt.Nói chung là cái gì trong phòng cũng tươi tắn và vô cùng trẻ...trâu.Nó nhìn căn phòng mà không khỏi thở dài ngao ngán.Yểu điệu quá,nó chẳng thích.Lục lại đống đồ của mình,ớ?Chỗ bảo bối của nó đâu rồi?Không tìm thấy!Oa, không có chúng ,nó chẳng thiết sống nữa,hix. Được,quyết định rồi,mai là Chủ Nhật,nó sẽ té về nhà lấy.Chỉ sợ không có nó ở nhà bố lại xé hay vứt hết đi thì thốn.Mai phải dậy sớm về lấy mới được....Hix.Khổ thân nó thế cơ chứ.Số đồ dùng để mai sắp xếp vậy,giờ ngủ lấy sức để mai chiến đấu.Nó leo lên giường ,buông màn xuống,chui vào trong chăn đánh một giấc.Ở đằng sau cánh cửa đối diện phòng nó,Việt đang tắt máy tính,ngáp một cái,buồn ngủ quá,đi ngủ thôi.Chúc cả nhà ngủ ngon.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
8 chương
40 chương
182 chương
95 chương
12 chương
14 chương