Nhỏ taekwondo!!! tớ thích cậu

Chương 5 : Tiểu nam nam

-Có chuyện gì thế?-lũ học viên CLB hỏi-tụi này nghe thấy Hòa Nam hét nên sang xem có chuyện gì không ấy mà-Thiên nói. À mà quên, các cô chiêu của trường không tham gia CLB Taekwondo được vì lí do rất củ chuối là sợ đau nên CLB chỉ có toàn nam sinh thôi.Khi biết Nam là nữ sinh mà cũng dám tham gia CLB thì chúng nó quí Nam lắm lắm,coi nó như đứa em trong gia đình vậy.Vừa tan khỏi CLB cả bọn đã kéo nhau đi thăm nó rồi. Lúc bấy giờ thì Nam đã bình tĩnh hơn, nó trở lại làm một Hòa Nam ít nói kiệm lời: -Không sao,mọi người về đi -Nam không sao thật chứ?Đừng giấu tụi này.-cả đám lên tiếng. -Không sao hết-nó nói qua kẽ răng mà gằn giọng. -Ơ....không sao là tốt rồi,vậy bọn anh về đây..-một anh lớn biết điều đẩy từng người ra khỏi bệnh thất. Việt thì còn đang đơ ra,hắn bái phục nhỏ thật,vừa mới còn khóc thế mà giờ đã lạnh tanh...chẳng thấy ai kì cục như nhỏ.Hắn nhếch mép cười thích thú.Bây giờ cả bọn đang đưa chân nhau ra khỏi bệnh thất,một vài người còn lo lắng ngoái đầu lại.Chờ cả CLB giải tán hết,Việt cũng đứng dậy: -Vậy tôi cũng về đây -Cậu lại đây-Nam lên tiếng. Hắn đứng lại,bước giật lùi tới chỗ Nam,quay đầu sang: -Tôi á?-hắn chỉ vào mũi mình. -Hỏi ngu, không cậu thì ai?-nó gắt-lại đây. -Chuyện gì ?-hắn tò mò ghé sát đầu lại. Nam thừa cơ túm ngay lấy cổ hắn mà kéo.Việt giật mình la oai oái: -Óa!Nam,đau!-Hắn bắt đầu giãy. -Im,để tôi đứng lên. Việt biết điều đứng yên cho nó túm.Còn nó thì đứng dậy được rồi bước nhanh ra khỏi phòng.Việt đơ ra vẫn chẳng biết gì nhưng chạy theo nó.Nhỏ vào phòng tập của CLB,lấy balo của mình, mặc thêm áo khoác ngoài rồi không hiểu sao nhỏ đứng lặng tại chỗ lẩm bẩm một mình.Nam đang thẫn thờ thì Việt hỏi: -Cậu nói gì cơ?-hắn lại ghé sát đầu gần nó. Nam giật mình theo phản xạ nó tung cho hắn một cước.Việt thấy thế bèn vội tránh rồi đưa tay ra giả bộ nhỏ đá trúng mình. -Hòa Nam,cậu đá trúng tôi rồi-hắn vờ ôm bụng nhăn nhó-Cậu lấy gì đền bù đây? Nam nhìn hắn một cách ngờ vực,thôi, dù sao nó cũng chẳng muốn về nhà.Mà nơi ấy có còn là nhà nữa không nếu chẳng có mẹ? Nó ngao ngán đáp: -Muốn gì? -Cậu khao tôi một bữa đi, ngay bây giờ-nhỏ than đói thì giờ đi ăn hihi. -Không mang tiền-nó buông ra một câu phũ phàng. -Vậy bữa này tôi khao cậu coi như chào lính mới.OK?-thật tình,lúc nào nhỏ cũng từ chối mình hết. -Ừ-nó trả lời gọn lẹ. -Vậy đợi tôi nhé,lát quay lại-Việt hơi bất ngờ vì câu trả lời của nó nhưng thôi.Hắn đi ra khỏi trường,vào quán ăn vặt gần đấy dắt con xe điện yêu quí của mình lại gần Nam.Ớ?nhỏ khùng này không đi xe à?Hắn tự hỏi mình.Trong lúc đợi Việt đi lấy xe,Nam móc em điện thoại ra đăm đăm nhìn vào màn hình.Nghĩ lại những ngày ấu thơ...sao tự dưng nó thấy âm ấm nhỉ? -Gia đình cậu đấy à?A.. xin lỗi vì nhòm tư trang bất hợp pháp nhé! Nam lại giật mình lần thứ n trong ngày.Thảo nào cứ thấy ấm ấm hóa ra là hắn đứng bên cạnh.Mà cha này cứ như là ma xó ấy,thoắt ẩn thoắt hiện.hix.nó sẽ bị bệnh tim mà chết mất. -Ớ?Bố cậu là chú Thọ à?Chú ấy thân với bố tôi lắm,hầu như tuần nào chú cũng sang nhà tôi chơi hết đó-Việt cười te tởn. Khổ thân con bé,bị Việt dọa cho bay hết cả vía.Từ sáng tới giờ bị cha này giày vò nhức cả óc luôn. -Vặn nhỏ volum xuống,chết vì bệnh tim mất-nó gắt lên-ọc..ọc....-ôi,chẳng đúng lúc gì cả,chưa chi đã biểu tình rồi sao?Nó che mặt xấu hổ. -Có gì đâu mà phải xấu hổ?biểu hiện tự nhiên mà-hắn cười te tởn.Hay thật,nhỏ mà cũng biết xấu hổ cơ đấy.Đáng yêu ghê. -....... -Cậu không đi xe à? Nó gật gật. -Vậy lên xe tôi chở đi ăn-hắn cười cười. Nó ngồi sau xe Việt,Ngoái lại nhìn.Sân trường tối le lói một vài ánh đèn,hàng cây đung đưa nhè nhẹ ,xào xạc tiếng lá như vẫy chào tạm biệt nó ra về.Ngôi trường dần xa khuất khỏi tầm mắt nó. -Này-Việt gọi. -Ừ?-nó hoàn hồn. -Cậu lạnh không? -Chút chút thôi. -Vậy cho cậu ôm đấy-Việt cười-và tất nhiên là free vì chúng ta là bạn. Nam thấy tên này có vẻ thực sự là có thể tin tưởng được nên cũng gọi là "ôm" hắn nếu không muốn nói là túm áo.Hắn ấm thật đấy chẳng bù cho nó,lúc nào tay nó cũng lạnh mà nó chẳng hiểu được tại sao.Và lúc này,nó thực sự ôm hắn,vì sao ư? vì nó thấy cảm giác ấm áp như mẹ khi ôm Việt.Nó sống thì vô tư thôi nhưng không được coi là quá dễ dãi;nếu Việt đã coi nó là bạn thì nó cũng sẽ coi hắn như một người bạn mà không phân biệt là nam hay nữ gì cả. -Đến nơi rồi nè-Việt nói. Dựng xe,Việt kéo Nam vào một quán phở gần đấy.Đưa Nam ngồi vào một bàn trống rồi nói: -Đây là quán phở mà tôi thích ăn nhất.Ngồi đây nhé,đợi tôi-Việt nháy mắt tinh nghịch rồi đi thẳng vào quầy thức ăn. Lúc sau,Việt đi ra với một bát phở lớn trên tay.Đặt bát phở lên bàn,hắn rút một đôi đũa trong ống ra lau sạch bằng giấy ăn rồi đưa cho Nam. -Đũa nè,Tiểu Nam Nam-hắn cười cười. -Tôi là người Việt Nam,không phải người Trung Quốc mà cậu gọi thế.-Nam cau có trả lời. -Thôi mà,không thích thì sau này cũng chỉ có mình tôi gọi cậu như thế thôi.Coi như là để biết được rằng khi ai đó gọi"Tiểu Nam Nam"thì chính là tôi vậy.Nhé?-Việt lên giọng năn nỉ. -Hết chịu nổi cậu.Giả tạo! -Thôi,Tiểu Nam Nam,ăn đi nhé. -Cậu không ăn à