Trưa, trời nắng gắt. Cả đám kéo nhau về khách sạn [đã đặt trước]nghỉ ngơi lấy sức. Sau khi ăn cơm no nê nó rút về phòng trước, nó ngả người xuống giường nghĩ ngợi “Hình như mình cư xử hơi lạ..”-Nó nheo mắt, có vẻ như mọi người rất e dè với nó dạo sáng.. Nhất là hắn và Kiệt. “Chuyện gì vậy ta?”-Nó lanh chanh chạy qua phòng hắn. Mở cửa ra là một gian phòng tối, nó chỉ thấy có ánh sáng chập chờn từ chiếc mp3 của hắn,Thiên đang ngồi trên ghế nghe nhạc, mắt nhắm hờ, hai tay khoanh lại, người hơi ngả về sau. Nó bước tới chỗ hắn lay lay cánh tay: -Thiên ah~.. Thiên ah~..-Giọng nó sợ sệt -Huh?- Hắn mở to đôi mắt sâu nhìn nó -Thiên bật cái đèn lên dùm Phương được không? Híc híc..-Có tiếng nấc nhè nhẹ, hắn vội bật đèn lên nhìn nó -Em.. sợ? -Ưm..-Nó gật đầu lia lịa, nước mắt chỉ chực trào Hắn nhìn nó khó hiểu, nhưng cũng cười, vuốt lại mái tóc mềm -Sao mọi người cứ lánh xa Phương hoài vậy?-Nó đưa đôi mắt long lanh to tròn nhìn hắn, Thiên khi đó tim đã đập lệch một nhịp.. -Không sao. Phương cứ về ngủ đi. -Không..! Phương sợ..-Nó cứ nắm chặt lấy tay hắn, lắc đầu -Ở đây.. nhé!? Hắn bế nó lên giường xong đắp chăn tươm tất, [lại] vuốt khẽ mái tóc, hắn biết nó đang sợ.. Nhưng biết làm gì hơn!? -Ngủ đi. Nó nhắm mắt lại.. Nhưng không sao ngủ được, trong đầu nó chỉ chực chờ hiện lại hình ảnh bà kẹ cầm cái kéo sắc nhọn, ma nữ tóc dài.. Mồ hôi nó túa ra dù trong phòng rất lạnh. Thỉnh thoảng nó thét lên khe khẽ làm hắn giật mình. -Sao vậy? -Sợ..sợ..-Nó bám níu lấy những gì nó có thể chạm vào, giọng nó run run làm hắn nhói từng hồi.. Nó.. sao vậy? -Phương ah~.. Tỉnh lại đi..-Hắn chạm vào mặt nó, rụt tay lại vì sao thấy mồ hôi rất nhiều. Hắn bèn lay mạnh nó dậy, nó òa khóc rồi rúc vào vai hắn cố cằn chặt răng cho không phát ra tiếng khóc.. Nhưng nước mắt cứ thế trào ra thấm đẫm vai áo hắn. -Thiên.. em sợ.. có người chết.. máu nữa.. nhiều lắm!!-Nó thì thầm với hắn trong tiếng khóc ngậm ngùi. Hắn ôm nó chặt, muốn khóc bao nhiêu hắn cũng sẽ gánh hết trên vai, chỉ cần ngày mai sẽ không còn một giọt nướcmắt nào trên khóe mi kia.. Sẽ không còn nỗi buồn nào trên khuôn mặt kia.. Sẽ không còn âu lo đè nặng trên trái tim yếu đuối ấy! Hắn cũng sẽ chấp nhận!