Hắn trở mình.. Lại một đêm hắn không ngủ.. Đây hẳn là đêm thứ 3 hắn lại thức trắng..Vì sao? Hắn còn ko giải thích nổi [?] Đã hai ngày nay nó và hắn cách xa nhau mà nỗi nhớ càng nhiều.. ức chế đến không chịu nổi.. Hắn nhớ nó.. thật nhiều.. Nó nhớ hắn.. thật nhiều.. Hắn lại trở mình.. Một suy nghĩ khác lại ghé thăm.. Nhã quá giống nó.. Tuy giống nhưng Nhã mang một vẻ đẹp quyến rũ và lộng lẫy, nó lại quá ngây thơ, khuôn mặt tiềm ẩn sự thông minh và nhạy bén.. hắn đã sớm nhận ra nhưng tại sao hắn vẫn không kìm đc cảm xúc mà ôm Nhã!? Tại sao ư? Vì hắn nhớ nó..Nhớ rất nhiều..! -Không ổn rồi!-Hắn nhăn mặt.. Khuôn mặt của nó ngày một lớn dần và lớn dần.. Hắn càng nhớ nó nhiều hơn.. Những cái ôm.. Những lời tâm sự.. Hắn đạp mạnh cánh cửa phòng nó.. Nhã đang ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái.. Hắn lôi Nhã dậy: -Rốtcuộc thì Phương đâu rồi!? HẢ!!!!!????-Hắn hét lớn làm cô giật mình ngã xuống đất -Ui da…!!-Nhã ôm lấy cánh tay.. trên trán hằn rõ cái nhăn mặt -Nói đi! Phương đâu rồi!?-Hắn kéo áo Nhã dậy.. Đôi mắt mờ đục xuất hiện tình yêu mãnh liệt trong hắn.. -Anh à.. Em.. sao em biết đc!? -Nóidối!! Cô biết Phương đang ở đâu.. Nói ngay!!!-Hắn bóp mạnh cổ Nhã.. Chân Nhã từ từ cách mặt đất.. 2 cm..5 cm…7 cm…. -Em….Em….-Nhã nắm chặt lấy tay hắn nhưng có quá nhiều sự chênh lệch về sức khỏe giữa cô và hắn.. -NÓI!!-Đôi mắt hắn long lên những tia lửa đang ngùn ngụt cháy.. Tựa như thoát khỏi đôi mắt là căn phòng này sẽ cháy bùng vậy.. -Ặc…Em…-Đôi chân Nhã quẫy đạp trong không trung.. Các cơ mặt Nhã co lại.. Đôi má đỏ lên.. -Anh…anh làm em đau…-Giống như chỉ cần một chút nữa thôi là Nhã sẽ trào nước mắt ra..Đôi mắt long lanh nước đang cầu xin hắn.. Hắn bỗng chốc đứng yên đó.. Tay hắn thả lỏng ra.. Nhã ngã phịch xuống đất.. Cô ôm lấy cái cổ đáng thương hằn 5 vết ngón tay đỏ.. Nhã gập người ho.. Hắn vội cúi xuống đỡ Nhã dậy hối lỗi: -Xin lỗi.. Anh ko cố ý!-Hắn cúi đầu xin lỗi rồi về phòng.. Để Nhã lại với nỗi trống vắng tột cùng..