Nhỏ Cùng Bàn!!! Em Yêu Chị FULL
Chương 47
Hôm sau đi học Ôn Nhị đang thông dông đi ra nhà vệ sinh thì gặp Hạ Vi đi vào.
Nó cũng không để ý nhưng khi thấy Gia Linh đang đứng một góc dụi mắt thì liền nhanh đi lại.
- Gia Linh..chị khóc sao?....Trương Hạ Vi..đồ chết tiệt.
Ôn Nhị tới trước mặt Gia Linh thì thấy hai mắt Gia Linh đang đỏ ngầu.
Nó như phát tiết chẳng đợi Gia Linh nói lời nào liền bực tức đi trở lại lớp.
Nó trở lại lớp thấy Hạ Vi đang ngồi bình thản ngồi chơi điện thoại thì liền đi nhanh lại.
Bốp
- Trương Hạ Vi...chị làm Gia Linh tổn thương mà còn có thể ngồi đây chơi game được sao? Chị đối xử với người yêu mình như vậy sao hả?
Ôn Nhị tới trước mặt Hạ Vi lôi sốc nó dậy đấm cho một cái trời gián.
Cả lớp không ai hiểu dụ gì hết cả Hạ Vi cũng không rõ chuyện gì.
Hi Chi đứng thấy Hạ Vi bị đánh liền xót xa bước tới.
Nhưng ngay lúc này Thiên Nhân đã vội nắm tay cô ngăn lại.
Hạ Vi không hiểu gì hết, nhưng khi nghe Ôn Nhị nói thì nó dám chắc là cô đang hiểu lầm.
Nhưng có hiểu lầm mà đánh nó thì nó không bỏ qua đâu.
Nó bình tỉnh lại tán cho Ôn Nhị một cái trời gián.
- CÔ NGHĨ CÔ LÀ AI MÀ DÁM ĐÁNH TÔI HẢ?
Hạ Vi nhìn trừng trừng Ôn Nhị mà hét ra lữa.
Cả lớp bắt đầu lo lắng hơn vì không khéo 1 lúc nữa sẽ có hỗn chiến xảy ra.
Lúc này Gia Linh cũng chạy vào can ngăn.
- Ôn Nhị...em hiểu lầm rồi..tôi bị bụi bay vào mắt chứ Hạ Vi có làm gì tôi đâu.
Gia Linh nhìn Ôn Nhị lo lắng giải thích.
Ôn Nhị nghe xong bắt đầu tái mét mặt mài vì hiểu là mình đã quá hấp tấp hành động không suy nghĩ.
- Hạ Vi...Cậu có sao không..để tớ xem.
Gia Linh thấy mặt Hạ Vi hằn lên 5 ngón tay rồi liền chạy tới ôn nhu lo lắng hỏi rồi đưa tay lên sờ má nó.
Nó bực tức lữa giận vẫn đang cháy nó gạt phắt tay Gia Linh ra rồi nhì Ôn Nhị
- Có điên thì đi khám đi.
Đừng cứ hở chút là cắn người.
Hạ Vi xuống lụm chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên sàn lớp rồi rời khỏi.
Cả lớp 1 phen hoàn hồn khi đây là lần đầu thấy 1 đại mỹ nhân nổi điên như vậy.
Hi Chi thấy nó bỏ đi cũng bất giác rời khỏi lớp.
Một lúc chạy tìm nó khắp ngóc ngách thì cô mới tìm được nó ở sân thượng trường.
Cô đứng ngay cửa nhìn bóng lưng nó đang ngồi nhìn xa xăm liền cầm bịt đá đi lại.
Hi Chi đi lại ngồi xuống cạnh nó khiến nó giật mình lùi lại.
- Sao cô lên đây?
Hạ Vi trố mắt nhìn Hi Chi hỏi nhưng đáp lại nó là sự im lặng.
Hi Chi nhẹ nhàng lấy bịt đá để lại sát má nó mà xoa xoa nhẹ nhẹ. hành động này khiến Hạ Vi vừa vui lại vừa đau, nó không hiểu tại sao cô lại làm như vậy sau khi nó và cô đã chia tay rồi.
Hạ Vi hỏi mà Hi Chi vẫn bình thản như không gì chườm đá cho nó càng khiến nó bực tức hơn.
Hạ Vi chụp nhanh lấy tay Hi Chi
- Cô có biết cô đang làm gì không vậy?
Hạ Vi lạnh lùng trừng mắt nhìn Hi Chi mà gằng giọng tay thì nắm chặc cổ tay của Hi Chi đến mức Hi Chi nhíu mày vì đau.
- (Làm sao em có thể nói là em đang lo lắng cho chị mới lên đây) Tôi chỉ muốn thay bạn mình xin lỗi chị thôi.
Hi Chi không biết phải viện cái cớ gì vào lúc này nữa nên đành nói đại ra. nhưng cô đâu biết cái cớ mà cô nghĩ là hợp tình thì lại khiến cho Hạ Vi như phát tiết lên.
Hạ Vi liếc sang tay Hi Chi đang cầm bịt nước đá mà vung mạnh cho bịt đá rơi xuống đất.
- Nên nhớ...Chúng ta chia tay rồi.
Nó buông tay cô ra rồi nhanh bước bỏ đi.
Hi Chi thấy nó cự tuyệt lạnh lùng như vậy nước mắt cũng tuôn rơi.
- ( Bây giờ quan tâm chị như người bạn lại khó khăn vậy sao?)
Hi Chi ngồi 1 chỗ nhìn bóng lưng nó đi khuất dần mà tim nhói.
***
TRƯƠNG GIA
- Vi nhi...Ôn Nhị đợi em dưới nhà nảy giờ rất lâu rồi đó.
Em cũng lịch sự xuống tiếp chuyện với người ta đi.
Trương Thức đi vào phòng nhìn thấy nó đang soạn một số giấy tờ gì đó rồi cũng ôn nhu mở lời.
Nó đang làm cũng ngưng lại nghe anh mình nói xong chỉ gật đầu một cái rồi rời đi.
- Ra ngoài nói chuyện.
Hạ Vi đi xuống chỉ thấy Ôn Nhị mặt hối lỗi ngồi cạnh Gia Linh cùng người nhà đợi nó.
Nó vẫn mặt lạnh đi xuống nhìn Ôn Nhị nói một câu rồi đi ra ngoài.
Ôn Nhị thấy vậy cũng lót tót theo sau.thế là cả hai người lái xe đi đâu đó.
Một lúc sau cũng dừng trước một quán ăn.
Họ bước vào chọn món với vài chay bia xong mới nói chuyện.
- Chị Hạ Vi...em xin lỗi.lúc đó em lo lắng cho Gia Linh nên mới hành động không suy nghĩ như vậy. chị đừng giận em nha
Ôn Nhị ngồi rót cho nó một li bia mặt hối lỗi xin lỗi nó rồi giải thích.
Hạ Vi không phải người hẹp hòi nghĩ tới tại đứa nhóc này thích Gia Linh nên mới như vậy cũng nhẹ lòng bỏ qua.
- Không sao?...mơi mốt có làm gì thì suy nghĩ trước khi làm.
Hạ Vi giọng lạnh mà cầm chay bia ực một phát.
Ôn Nhị nghe nó tha thứ liền mừng húm lên cũng cười cười.
- Ôn Nhị...em thích Gia Linh???
Hạ Vi nhìn vẽ mặt hớn hở của Ôn Nhị nên liền nghiêm túc nói luôn 1 chuyện.
Nghe Hạ Vi hỏi thẳng Ôn Nhị cũng lo lắng nhưng có lẽ tình cảm khiến nó dũng cảm hơn.
- Dạ...Em biết Gia Linh là người yêu của chị.
Em thích là không đúng.
Nhưng em muốn công bằng khiêu chiến với chị.
Ôn Nhị nhìn trực diện Hạ Vi vẻ mặt cứng đờ nghiêm túc.
Hạ Vi nhìn biểu cảm như đánh trận của Ôn Nhị mà không khỏi nhịn cười.
- hi...Tên ngốc này...thật ra tôi và Gia Linh không có gì với nhau hết.
Chỉ là tôi xem cô ấy như người nhà nên rất thương yêu và cưng chìu thôi.
Hạ Vi cười nói rồi cầm ly bia uống 1 ngụm.
Ôn Nhị nghe tới đây mừng như lụm được vàng, vẻ mặt tươi rối nắm tay Hạ Vi hỏi lại:
- chị nói thật sao?....nhưng mà...
Ôn Nhị câu đầu còn vui vẻ nhưng nhớ ra gì đó thì liền xụ mặt không vui.
Hạ Vi nhìn thấy vậy cũng tò mò lên tiếng hỏi.
- Nhưng mà sao?
- Nhưng mà...chị ấy yêu chị
Ôn Nhị mặt buồn bã nói ra.
Câu nói vừa tới tai Hạ Vi thì khiến tai nó lùng bùng cả người cứng đơ lên.
Trong lòng dâng lên 1 cảm giác khó tả nó run tay cầm ly bia lên mà ực 1 hơi lấy tinh thần lại.
- Cô ấy...cô ấy nói với em vậy sao?
Hạ Vi lo lắng nhìn Ôn nhị tra hỏi.
Nó thật mong Ôn Nhị sẽ nói là đó chỉ là Ôn Nhị đang đùa thôi nhưng mà không ngờ.
- Phải.
Ôn Nhị thật ra cũng dựa vào suy đoán mà nói bừa thôi.
Nhưng một từ này thôi như một cái búa bửa vào đầu nó.
Nó không tin chuyện đó có thể xảy ra được.
Gia Linh cùng nó bên cạnh nhau bao nhiêu lâu nay cứ xem nhau như chị em tốt mà giờ Gia Linh nảy sinh tình cảm đúng là trời biết đùa người mà.
- hi...Gia Linh đùa em thôi.không có đâu.Thôi tôi buồn ngủ rồi.Tôi về trước đây.
Hạ Vi không biết nói với Ôn Nhị như thế nào nữa nên đành tìm cách cáo lui về.
Ôn nhị thấy cả hai uống cũng nhiều rồi, chuyện khúc mắt cũng hòa giải xong rồi nên cũng không giữ nó lại.
Hạ Vy còn sóc vớ chuyện Ôn Nhị vừa nói. nó rời khỏi quán ăn liền bắt 1 chiếc taxi về nhà.
Trong suốt đoạn đường lòng nó rối như tơ giòn.Nó ngồi ngước mắt nhìn những cảnh vật ngoài đường mà nhớ tới những chuyện trước đây của nó và Gia Linh khi còn ở Mỹ.
Nó ngồi hồi tưởng lại mọi thứ cho tới khi xe dừng trước nhà.
Vừa mệt mỏi đi vào nhà thì đập ngay vào mặt nó là Gia Linh đang ngồi trước bậc thềm ngồi đợi nó.
Tim nó đột nhiên giựt thót lên.Gia Linh thấy ó về liền đứng dậy ôn nhu nhìn nó với ánh mắt biết cười.
Khung cảnh cứ như 1 cô vợ đang ngồi đợi chồng mình đi làm về trễ vậy.
Hạ Vi cũng trấn tinh lại đi vào hướng tới chỗ Gia Linh.
- Sao chưa đi ngủ...ngoài này lạnh lắm, cậu muốn bị cảm à.
Hạ Vi dù lòng mâu thuẫn nhưng vẫn ôn nhu với Gia Linh như không có chuyện gì.
- Tớ lo cho cậu...nên muốn đợi cậu về.
Gia Linh ánh mắt chất chứa tình cảm nhìn nó.
Bây giờ Hạ Vi mới có dịp nhìn rõ ánh mắt đó một lần.
Và bây giờ nó nhìn trong mắt Gia Linh mới thấy ánh mắt đó tràng đầy tình cảm dành cho nó như thế nào.
- hi...đồ ngốc..tớ không sao..vào nhà thôi.
Hạ Vi cố bình thường với người trước mặt rồi cùng cô vào trong nhà.
Vào trong cả hai cũng tách nhau ra, ai nấy về phòng mình ngủ.
Hạ Vi mệt mỏi liền đi tắm cho tỉnh táo.
- Sao có thể vậy chứ? ông trời đang muốn trêu đùa mình sao?
Hạ Vi đứng dưới vòi sen mặc nước lạnh đang tuông tràng mà những suy nghĩ cứ mãi thi nhau nảy ra trong đầu mình.Nhưng một lúc nó liền nhớ ra điều gì đó nó liền bình tỉnh lại quấn khăn đi ra phòng lại bàn học của mình..
Truyện khác cùng thể loại
88 chương