Nhỏ Cùng Bàn!!! Em Yêu Chị FULL
Chương 3
Hôm sau nó cũng đến trường bình thường như mọi hôm.Đang ngồi một bên chơi game bên kia Hi Chi đang trò chuyện tươi cười với Tiểu Bạch thì đột nhiên Giảng viên bước vào.
- Cô có một thông báo với lớp.Trong môn này của chúng ta có 1 bài tập nhóm.
Nên cô đã chọn lọc và sắp xếp 1 nhóm 2 bạn phù hợp rồi.Danh sách cô sẽ gửi lớp trưởng vì thế các em liên hệ với bạn để biết nha.Giờ thì chúng ta học thôi. giảng viên môn Kinh tế bước vào lớp cầm trên tay một cặp giấy nhìn tổng thể cả lớp mà nói.Nói được một lúc liền đi xuống đưa tờ giấy cho lớp trưởng rồi mới vào tiết học.
- Gì chuk??? Tôi phải chung cặp với "người không não" đó sao?...có thể nào đổi không?
Vừa hết tiết Hi Chi chạy lên tìm lớp trưởng để xem mình chung nhóm với ai.Ngay khi cặp mắt cô dừng lại trước một cái tên thì liền la toán lên quay lại chỉ ngón trỏ về phía Hạ Vi.Hạ Vi nghe cô nói đến mình mà còn kêu cái danh xưng không giống ai do cô tự đặt ra cho mình nên nhìn cô chằm chằm mà nheo mày.Bắt gặp ánh mắt của Hạ Vi, Hi Chi liền hơi sợ quay lại nhìn lớp trưởng nói tiếp.
- không nha.đây là danh sách của cô rồi.Nếu không, cậu thương lượng với Hạ Vi đi.Rồi lên báo với cô.
- Hạ Vi...cậu chung nhóm với Hi Chi...có thể nào đổi cho tôi không?
Trong khi Hi Chi đang mãi miết trò chuyện về vấn đề chung nhóm với Hạ Vi với lớp trưởng phía trên.
Thì phía bên dưới đột nhiên có 1 nam nhân cùng lớp đi đến trước bàn Hạ Vi, tay bỏ vào túi quần nhìn nó mà lên tiếng.
- cậu không nghe lớp trưởng nói,đó là danh sách của cô sao?
Hạ Vi không quan tâm sự xuất hiện của anh ta chỉ cấm đầu ngồi bấm điện thoại lên tiếng chứ không nhìn tới mặt hắn.
- nhưng nếu cậu không đồng ý thì có thể đổi.Cậu đổi không?
Anh ta vẫn chưa chịu lại tiếp tục lên tiếng.
- Không
- sao chuk.tôi rất thích Hi Chi rất muốn chung cặp với cô ấy.Cô làm sao mà cứ muốn làm kì đà thế hả?
Hắn ta bực tức vì thái độ của nó khi nói chuyện lại chẳng nhìn tới mặt hắn còn trả lời cộc lốc.Nên nhịn không được dùng từ cũng không còn nhẹ nhàng nữa.
- vậy thì...tôi càng không đổi.Xem cậu làm gì tôi
Thái độ bất lịch sử của hắn làm cho nó bực rồi.Hạ Vi buông điện thoại xuống đứng dậy nhìn thẳng mắt hắn lạnh lùng kênh mặt nói.
- Cô...
- Sao vậy?
- không gì?
Hi Chi đi từ trên xuống thấy hai người nhìn nhau căn thẳng mọi người xung quanh cũng nhìn họ mà căn theo.Nên tò mò cô lên tiếng.Sự lên tiếng của cô đã phần nào giải tán được căn thẳng.tên kia cũng vì vậy mà bỏ về chỗ.Hạ Vi thì chỉ ngồi xuống bình thường tiếp tục cầm điện thoại chơi tiếp như không có gì.
- Cậu không muốn chung cặp với tôi?
Đang ngồi im nó đột nhiên lên tiếng.Mặc dù lên tiếng nhưng mắt nó vẫn dán chặc vào điện thoại.
- Phải...cậu đổi cho tôi đi.
Hi Chi nghe nó nói vậy liền mừng rỡ quay sang nhìn nó thỉnh cầu nói.
- ...hi.Không..bao...giờ
Nó biết ngay cô sẽ như vậy liền quay sang kê sát mặt mình với mặt cô cách nhau chỉ có khoảng 5 cm.Rồi nở nụ cười nham hiểm cho cô một câu trả lời không như mong muốn
- Đi chết đi... (Sao tim mình đập nhanh vậy chứ, mặt lại rất nóng nữa.Bị cô ta dọa cho chết mà)
Cô hoảng hồn đẩy mạnh nó ra để thoát khỏi cảnh ám mụi khi nãy.Cô đưa tay mình lên ngực trái rờ nghe nhịp đập tim mình đang đập liên hồi bên trong.Rồi đưa tay sờ má mình.Mặt cô cư ngơ ngơ suy nghĩ, không biết là Hạ Vi cũng đang nhìn cô làm những hành động ngây ngô đó mà khó hiểu.
Trong lúc cả hai đang chơi trò thả thính nhau thì bên dưới có 1 cô gái tay nắm chặc thành nấm đấm.Mắt giận dữ nhìn chằm chằm Hi Chi mà nói trong đầu ( Khúc Hi Chi!!! không cho cô bài học thì cô không biết sợ mà).Đó là Lý Ôn Nhị là con gái cưng của Lý gia, một gia đình giàu có.Sau đó Ôn Nhị lấy điện thoại bấm nhắn tin cho ai đó với nụ cười nham hiểm.
***
- Ôi!!! SAO THẾ NÀY...chiếc xe của tớ.
Sau khi kết thúc ca 2 trời cũng đã 11 giờ trưa rồi.Chiều không có ca học nên Hi Chi cùng Tiểu Bạch ra lấy xe về.Nhưng ngay vừa đến nhà xe thì 1 cảnh tưởng kinh thiên động địa xảy ra, chiếc xe đạp yêu quý của Hi Chi đã bị ai đó đập đếp nổi khung xe thì gãy, bánh xe thì cong hết lên, vỏ xe cũng bị cắt ra.Nhìn rất đáng sợ.
Hi Chi đau khổ ngồi bệch xuống nhìn chiếc xe của mình mà mắt rưng rưng.
- Cậu nhìn xem...
Tiểu Bạch vội cằm tờ giấy dán trên yên xe bị rạch nát nằm dưới dất lên xem, liền thấy một dòng chữ to đùng "ĐÂY CHỈ LÀ CẢNH CÁO".Liền đưa cho Hi Chi xem.
- Có chuyện gì vậy nhỉ?
Hạ Vi cũng ra lấy xe về.Bởi vì khoảng cách giữa bãi xe hơi và xe thường rất gần. Nên khi vừa mở cửa xe Hạ Vi đột nhiên thấy Hi Chi từ xa ngồi bệt xuồng đường.Không biết là bị gì nên liền lo lắng đóng cửa lại đi nhanh tới chỗ cô.
- Khốn khiếp..ai dám làm như thế chứ.
Vừa tới nơi trước mắt nó là cảnh chiếc xe Hi Chi bị đập tan nát.
Nó vội dựt tờ giấy trên tay Tiểu Bạch xem.Đọc xong mặt nó đầy giận dữ mà vò nát tờ giấy trong tay mình.
- Tớ không biết nữa.
Vừa ra đã thấy như vậy rồi.
- Hi Chi...Không sao??? Đứng lên nào.Tớ đưa cậu về....Tiểu Bạch...tớ đưa Hi Chi về, chỗ này giao cho cậu.
Nó ngồi xuống ôm Hi Chi vào lòng xoa lưng cô trấn an, rồi dìu cô đứng dậy.Nó quay qua nhìn Tiểu Bạch nói vài câu rồi dìu Hi Chi đi.
- Được.Hi Chi giao cho cậu.
***
- Khốn khiếp lại tạo cơ hội cho nó tiếp cận Hạ Vi rồi.Mày đừng vội mừng, lần này tao chỉ cảnh cáo mày thôi.Ngày nào mày còn bám theo Hạ Vi, thì ngày đó mày đừng hòng yên với tao.Cứ Đợi đó..
Đằng xa Ôn nhị dậm chân đấm ngực tức tối nhìn cảnh Hạ Vi ôn nhu với Hi Chi mà lòng dâng lên lữa giận.
Ôn Nhu nhìn Hi Chi với ánh mắt đầy giận dữ và đố kị.
***
- Cẩn thận...
Về phía Hạ Vi sau khi rời nhà xe thường liền đưa Hi Chi tới chổ xe mình.Mở cửa xe cho cô tay thì che trên đầu cô để cô không trúng thành xe bị đau.Sau đó nó cũng lên xe gài dây an toàn, nhưng quay sang vẫn thấy Hi Chi thất thần chưa gài dây an toàn nữa.Nên liền choàng qua người cô gài dây vào cho cô, sau đó lái đi.
- Nhà cậu ở đâu vậy?
Chạy được một lúc thấy cô có vẻ ổn hơn, lúc này nó mới lên tiếng hỏi địa chỉ nhà của cô để đưa cô về.
- Đường Y số 156
Cô ổn định tâm tình nhưng mặt buồn rười rượi trả lời không mấy có hơi sức.
- Tới rồi...
Một lúc sau theo địa chỉ cô đưa nó cũng chạy tới đúng địa chỉ.Nhìn tới thì nó giống như một chỗ ở trọ cho sinh viên theo kiểu nhà gia đình.Nó quan sát xung quanh rồi mới nhìn cô lên tiếng.
- Cám ơn...
HI Chi vừa tháo dây an toàn ra liền cám ơn nó xong nhanh chân bước ra khỏi xe tiếng về phía nhà trọ mình mà đi.
- Cô ây ổn chứ???..Không được....mình không an tâm xíu nào.....Này....Tớ chở cậu về cũng phải mời tớ uống miếng nước chứ.
Nó ngồi lại nhìn theo bóng lưng Hi chi mà suy nghĩ.
Nhưng thế nào nó cũng không yên tâm nên liền tung cửa chạy ra theo cô mà kêu.
-( Cậu ta giờ này còn muốn kiếm chuyện nữa sao?)...
Cô mệt mỏi vì tưởng là thấy cô như vậy mà nó còn hả hê chọc ghẹo nên mặc kệ nó cứ để nó đi theo mình lên nhà.Thật ra nó nói vậy chỉ là ngoài thì giả bộ không quan tâm đối nghịch với cô.Nhưng bên trong thật ra là rất lo lắng nên mới đi theo cô..
Truyện khác cùng thể loại
88 chương