Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 43 : anh em nhận ra nhau

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa ( Nhanh lên! Đừng ép tao… Cố Kiệt Đại.) Tim cô căng như dây đàn, cô không do dự nữa, vội vàng bỏ thẻ nhớ vào điện thoại rồi bấm nút gửi tài liệu đi… Cố Kiệt Đại vừa lấy được tài liệu Cố Hạnh Nguyên gửi đến liền nở nụ cười thỏa mãn, đúng lúc này Vũ Xuân hoảng hốt chạy vào… “Không xong rồi, Kiệt Đại! Ông mau chạy đi… Có mấy cảnh sát nói có người bắt cóc trẻ con nên đang chạy tới đây bắt người…” Cố Kiệt Đại nghe thấy vậy liền hoảng sợ! Ông ta nhét điện thoại vào túi, vội vàng xông ra cửa, trước khi đi bỗng nhiên nghĩ ra: “Vũ Xuân, hay là bà đi chung với tôi đi, để người ta khỏi nghi ngờ.” Vũ Xuân không do dự liền gật đầu: “Ừ.” Sau đó cùng Cố Kiệt Đại đi ra qua cửa sau… Trong phòng chỉ còn lại một mình Trình Trình, bị trói chặt trên ghế. Cậu bình tĩnh liếc nhìn những đồ đạc được bài trí bên trong căn phòng thì thấy trong rổ trái cây có một con dao gọt hoa quả. Cậu liền cẩn thận dịch chuyển cái ghế, nhích từng chút từng chút một đến rổ trái cây. Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng trẻ con cất lên… “Cần tớ giúp không?” Trình Trình nhướn mắt lên nhìn thì thấy một cậu bé có khuôn mặt giống mình y như đúc, ngạc nhiên trợn tròn mắt lên nhưng liền sau đó đã khôi phục lại sự bình tĩnh. “…” Trình Trình bị nhét vải vào miệng nên không thể nói chuyện. Không cần đoán cũng biết đứa bé đang mang cặp sách trên vai đó chính là Dương Dương mà mẹ nhắc đến. Dương Dương bĩu môi, thong thả bước vào nhà: “Chẳng thú vị gì cả, còn tưởng rằng cậu nhìn thấy tớ sẽ cứng đơ cả người và khóc chứ!” Trình Trình nhếch mép cười rồi tiếp tục di chuyển cái ghế nhỏ. Dương Dương bước nhanh tới trước mặt cậu rồi tháo miếng vải trắng xuống: “Tuy tớ đã cứu cậu nhưng cậu cũng không cần phải quá sùng bái tớ đâu.” Trình Trình đảo qua đảo lại cái hàm để hết bị tê cứng rồi liếc nhìn Dương Dương: “Nhìn phản ứng của cậu thì hình như cậu đã biết tớ là ai?” “Uh…huh.” Dương Dương nhún nhún vai, đặt cặp sách xuống rồi lấy con dao gọt hoa quả trong cái rổ lên giúp Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Bắc Minh Tư Trình của nhà Bắc Minh chứ ai nữa.” Cậu thở hổn hển một lát thì dây thừng cũng bị cắt đứt. Trình Trình giãy giụa thoát khỏi sợi dây, suy nghĩ trong đầu rất linh hoạt: “Mấy ngày này, cậu ở nhà tớ hả?” Dương Dương quan sát Trình Trình cẩn thận, trong ánh mắt lanh lẹ của cậu lóe lên một tia tán thưởng: “Không tệ nha, đoán ra nhanh như vậy, xem ra mấy ngày nay, cậu đóng giả tớ cũng nhàn nhã nhỉ.” Thảo nào, cậu đi mất nhiều ngày như vậy mà không thấy mẹ đi tìm mình. Bà ngoại cũng tưởng Bắc Minh Tư Trình là Dương Dương. Trình Trình vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh: “Còn cậu thì sao? Nhà Bắc Minh gì cũng có sao cậu còn về lại đây?” Dương Dương cười cười: “Nhà Bắc Minh cái gì cũng có thì tại sao cậu lại trốn đến nhà tớ?” Trình Trình cau mày, không nói. Dương Dương lại cười toe toét quan sát Trình Trình từ đầu đến chân một lần nữa rồi khoái chí nói: “Chậc, bảo sao ba cậu không thích cậu, trông bộ dạng cậu là một người khó gần đâu có đáng yêu, thân thiện khiến người ta yêu mến như tớ đâu?” Con ngươi của Trình Trình co lại, như là bị Dương Dương uy hiếp vậy. Cậu hung hăng trừng mắt với Dương Dương rồi quay lại phòng ngủ. Giờ thì, Trình Trình cũng hiểu được tại sao mấy ngày này, nhà Bắc Minh không phái người đi tìm cậu rồi. Dương Dương đi theo phía sau Trình Trình, quan sát căn phòng ngủ đã mấy ngày không thấy: “Ôi trời, cậu mắc chứng rối loạn cưỡng bức à? Sao phòng của tớ lại sạch sẽ thơm tho như phòng con gái vậy!” “Cố Dương Dương, cậu mới là thứ ở dơ như ăn mày thì có.” Trình Trình cười khẩy một cái rồi lạnh lùng nói: “Nhà Bắc Minh mà không tìm được cậu thì sẽ lục tung cả thành phố này lên cho mà xem.” “Khịt khịt.” Dương Dương hừ mũi hai tiếng: “Đừng quên, người mà nhà Bắc Minh tìm không ra là cậu!” Sắc mặt Trình Trình liền cứng đờ. Còn Dương Dương thì phóng lên giường lăn lông lốc một vòng, cười rất thỏa mãn: “Vẫn là cái giường ở nhà thoải mái hơn, uhm, còn có mùi của mẹ nữa…” Trình Trình thấy bộ dạng lười nhác của cậu thì chỉ cau mày chứ không nói gì. Dương Dương gối đầu lên cánh tay nhỏ bé của mình rồi liếc nhìn Trình Trình, hỏi tiếp: “Bắc Minh Tư Trình, cậu nói xem tại sao chúng ta lại giống nhau?” Trình Trình lạnh lùng nhíu mày, vẻ mặt này cực kỳ giống Bắc Minh Thiện. Cậu trề môi, tỏ vẻ khinh thường nhìn Dương Dương: “Trên thế giới này mà có hai người giống nhau như đúc thì chỉ có một khả năng thôi, hai người họ chính là anh em sinh đôi.” “Sinh đôi?” Dương Dương tròn xoe hai mắt, kể từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu nghe đến mấy chữ này nên rất kinh ngạc: “Sinh đôi là gì?” Trình Trình hết biết nói gì với sự ngu dốt một cách vô cùng không còn gì để nói của Dương Dương. “Đơn giản mà nói thì, sinh đôi tức là động vật chỉ mang thai một lần nhưng khi sinh nở thì sinh ra tới hai cá thể, cặp sinh đôi giống nhau hoàn toàn là do trứng sau khi được thụ tinh đã phân chia ra thành hai phôi giống hệt nhau trước khi được cấy vào tử cung, mỗi một phôi lại phát triển thành hai cá thể người. Và hiển nhiên là chúng ta rơi vào tình huống này.” Trình Trình giảng giải chi tiết rõ ràng khiến Dương Dương sửng sốt khi nghe thấy. Một lát sau, Dương Dương bỗng nhiên vỗ đầu một cái: “Ý của cậu là tớ với cậu là anh em sinh đôi, tức là chúng ta cùng một mẹ sinh ra? Trình Trình nhún vai, nếu những tài liệu mà cậu xem không lừa gạt người ta thì đúng là như vậy. “Trời ơi…” Dương Dương sững sờ, sau đó cậu đứng bật dậy giữ hai vai Trình Trình lắc lia lịa: “Chúng ta là cùng một mẹ sinh ra? Còn ba thì sao? Ba của cậu có phải là ba của tôi không?” Trình Trình nhíu mày: “Cố Dương Dương, cậu dừng tay lại cho tớ, tớ bị cậu lắc chóng cả mặt rồi đây này.” “Ha ha.” Dương Dương bật người cười tươi như hoa nở buông hai cánh tay nhỏ bé ra: “Cậu mau trả lời tớ đi…” Trình Trình xoa xoa cái đầu choáng váng của mình rồi liếc Dương Dương bằng nửa con mắt: “Học dốt thật là đáng sợ. Y học đã chỉ rõ rồi, trường hợp của chúng ta chỉ có thể là cùng cha cùng mẹ.” “A…” Dương Dương đột nhiên hét ầm lêm. Trình Trình kịp thời nhét ngón tay vào hai lỗ tai. “Woa ha ha ha… Thì ra ba tớ không phải là người chim, ba của cậu chính là ba tớ, ya hoo, Dương Dương có ba rồi, woa ha ha…” Dương Dương hưng phấn nhảy tưng tưng trên giường, quậy tung đống chăn mền mà Trình Trình đã xếp gọn gàng ngay ngắn. Cậu vui vẻ hét to: “Bắc Minh Tư Trình, có phải mẹ của tớ cũng là mẹ của cậu không?” “Ừ.” Trình Trình bình thản đáp lời, từ khi cậu biết trên đời còn có một người như Dương Dương thì cậu đã lén tìm tài liệu để nghiên cứu, đến khi cậu tra ra được thông tin về các cặp sinh đôi thì cậu mới biết hóa ra người giống mình như đúc chính là anh em song sinh của mình. Điều đó khiến cậu thầm hạnh phúc rất lâu, đặc biệt là khi biết mẹ của Dương Dương chính là mẹ của mình thì lại càng xúc động vô vàn. Chẳng qua, từ xưa đến nay, cậu luôn là một người bình tĩnh lạnh lùng chứ không bộc lộ cảm xúc vui vẻ thoải mái như Dương Dương. “Tuyệt quá! Vậy em chính là em trai của anh rồi!” Dương Dương nghĩ hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất, không chỉ biết được sự tồn tại của ba mà còn có thêm một đứa em trai, cậu cảm thấy vui đến mức có đang ngủ cũng phải bật dậy mà cười. Trình Trình bĩu môi: “Là anh trai.” “Em trai.” Dương Dương khăng khăng. Trình Trình nhíu mày không thèm để ý tới Dương Dương nữa, cậu đi tới bàn học, mở ngăn kéo, rút ra một xấp giấy, ném tới trước mặt Dương Dương: “Ai thành tích kém, thì người đó chính là em.” Có lẽ là vì ở cạnh Bắc Minh Thiện nên Trình Trình đã quen với việc dùng thực lực để chứng minh. Dương Dương cầm xấp giấy trong tay, những thành tích thê thảm không nỡ nhìn trước kia khiến cái miệng nhỏ nhắn của cậu trề ra: “Đáng ghét…” Sau đó, Dương Dương liền lật giở những bài kiểm tra khiến người ta sửng sốt mà Bắc Minh Tư Trình đã làm khi giả mạo cậu, sau khi nhìn thấy cậu liền giật mình: “Một trăm điểm, một trăm điểm, một trăm điểm… Lại một trăm điểm! Bắc Minh Tư Trình, cậu có phải là người không vậy?” “Uhm.” Trình Trình khẽ nhếch miệng để lộ nụ cười khoái trá khó nhận ra. Cậu không hề biết, cậu làm bài thi càng tốt lại càng chính là kiếp nạn của Dương Dương. “Ai ui… Không thể xem tiếp được nữa…” Dương Dương làm ra vẻ ông cụ non, lấy tay che mắt lại. Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn không nổi, đau khổ hét lớn với Trình Trình: “Bắc Minh Tư Trình, cậu đúng là đồ mọt sách, cuồng thi cử, sau này cậu có để cho tui tiếp tục sống nữa không hả hả hả hả hả…” Trình Trình liếc nhìn Dương Dương đang ăn vạ, rồi nhếch mép: “Chấp nhận đi, em trai!” “Không muốn… anh mới là anh…” Dương Dương kêu gào trong bất lực. Trình Trình mặc kệ cậu rồi cầm lấy cặp sách của Dương Dương lên, vỗ bụi theo thói quan: “Về đi kẻo ông bà lo đấy.” “Tại sao lại là tớ về?” Dương Dương không nghe theo, bĩu môi nói: “Nơi đó là nhà của cậu đó, biết không hả!” Trình Trình nghiêm túc nhìn Dương Dương, lắc đầu: “Nơi đó không phải là nhà…” Năm năm trời, Trình Trình luôn làm một đứa bé gương mẫu, ngoan ngoãn tại nhà Bắc Minh, thế nhưng dù cậu có cố gắng thế nào, cũng không được ba mình để ý. Ngược lại, khi ở nhà họ Cố, cậu có mẹ yêu thương, nên cậu lại càng hiểu ai mới là người đối xử tốt nhất với cậu. “Bắc Minh Tư Trình, cậu không thể chiếm mẹ được!” Dương Dương nhảy xuống đất một cái: “Tớ muốn cho mẹ biết tớ đã trở về.” Ngay khi Dương Dương chạy ra khỏi phòng thì cũng là lúc Vũ Xuân từ bên ngoài đi vào. “Ôi cha, Dương Dương, cháu…” Bà nhìn đống dây trói rớt trên sàn nhà rồi kéo Dương Dương lại: “Bà ngoại xin lỗi cháu, cháu trai của bà, cháu đừng trách ông ngoại, ông ấy chỉ là vì tình thế nhất thời cấp bách thôi…” Dương Dương đột nhiên được bà ngoại ôm nên bị sốc nói không nên lời. Cậu bất chợt nhìn vào phòng ngủ theo phản xạ, Bắc Minh Tư Trình vẫn còn ở bên trong. Yên tĩnh. “Bà ngoại, Dương Dương không trách bà.” Dương Dương khoát cánh tay nhỏ bé của mình lên vai Vũ Xuân rồi vỗ về an ủi. “Dương Dương…” Vũ Xuân nhất thời nghẹn ngào: “Cháu đúng là một đứa trẻ biết quan tâm người khác…” Buổi đấu thầu cho công trình ‘Ánh’ đã bắt đầu rồi. Hầu như cả buổi chiều, Cố Hạnh Nguyên cứ đi tới đi lui bên ngoài hội trường. Cô vẫn đang chờ tin, còn nhóm của Cố Anh Thư đã vào trong nhiều giờ trước rồi. Cô run rẩy nắm chặt điện thoại di động. Thấp thỏm bất an. Trước đó khi cô gọi điện thoại về nhà xác nhận Dương Dương bình an vô sự thì mới hơi nhẹ nhõm được một chút. Tui nhiên cô vẫn không thể ngăn sự sợ hãi đang ngày một lớn trong lòng cô. Những bản vẽ ấy… Bắc Minh Thiện nhất định sẽ phát hiện ra điều gì đó. Lúc đó cô chỉ lo cho con trai nên dưới tình thế cấp bách, cô đã trộm bản vẽ gửi cho cha mình. Cố Hạnh Nguyên nhắm mắt, hít sâu một hơi và không dám tưởng tượng ra hậu quả. Nhưng đợi cả một buổi chiều, kết quả đấu thầu lại là… Có mười công ty được vào vòng hai! Danh sách sẽ được công bố sau ba ngày nữa. Rốt cuộc Cố thị có lọt vào vòng trong hay không tạm thời chưa biết. Cố Hạnh Nguyên lúc này mới thầm thở dài một hơi, chí ít cũng không nghe được tin tức xấu. Tan việc. Kể từ sau nụ hôn trong phòng làm việc trưa hôm ấy, Cố Hạnh Nguyên vẫn chưa gặp lại Bắc Minh Thiện. Tuy rằng trên đường ông Bắc Minh có gọi điện thoại cho cô hai lần, muốn cô để ý quan sát Bắc Minh Thiện, nhất là sau khi anh xảy ra tai nạn xe. Thế nhưng con người Bắc Minh Thiện cô độc, làm việc một mình đã quen, nếu không có sự chấp thuận của anh thì người khác há có thể dễ dàng nắm được lịch trình của anh sao? Ra khỏi tòa nhà, cô liền muốn đi thăm con trai. Xe của Hình Uy lại vừa khéo chạy ngang qua, anh ta mở cửa xe rồi lịch sự cúi đầu chào cô: “Cô Cố, cậu chủ mời cô đến chỗ cậu ấy một chuyến.” Tay của cô run lên, Bắc Minh Thiện phát hiện rồi sao? Cô mím môi, nhỏ giọng hỏi Hình Uy: “Chuyện đó… Xin hỏi, anh có biết anh ta tìm tôi có chuyện gì không?”