Nhiệm vụ sinh đẻ
Chương 353 : âm thanh mà cô ta không muốn nghe thấy nhất
Nhưng cô ta lại do dự, bởi vì phòng làm việc là nơi Bắc Minh Thiện không cho phép ai ra vào.
Nhưng bây giờ cô ta rất muốn biết USB chứa thứ gì bên trong, cô ta cắn răng, quyết định mạo hiểm một lần.
Sau khi ra quyết định như thế, cô ta lặng lẽ mở he hé cửa phòng rồi nhìn ra hành lang xem có người nào hay không.
Phỉ Nhi lặng lẽ bước ra khỏi phòng, chạy đến phòng của Bắc Minh Thiện với tốc độ nhanh nhất.
Cô ta đến trước cửa, giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhìn quanh quất xung quanh chẳng thấy bóng người nào mới đặt tay lên nắm đấm, nhẹ nhàng vặn một vòng.
“Răng rắc…” Tiếng động vang lên lanh lảnh khiến cho trái tim cô ta suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Làm len lén sau lưng người khác, nhất là làm chuyện không thể nói cho người ta nghe thấy này cần phải có trái tim vững vàng mới được.
Cửa không khóa, cô nhanh chóng mở cửa lách vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vào lúc này, Phỉ Nhi nhẹ nhàng thở phào một hơi. Bây giờ một tầng mồ hôi mỏng đã giăng trên trán cô ta.
Cô ta vội vàng đến trước phòng làm việc của Bắc Minh Thiện, máy tính của anh để ở trên bàn.
Cô di chuột, không ngờ màn hình máy tính của anh lại sáng lên, xem ra anh không hề tắt máy trước khi đi.
Đúng là trời giúp cô ta.
Phỉ Nhi vội vàng cắm USB vào máy rồi click chuột vào biểu tượng USB.
Chỉ nhìn thấy một video lặng lẽ nằm bên trong, nhưng tên của file ấy rất kỳ quặc, chỉ có ký hiệu mà thôi.
Cô ta vội vàng mở nó ra, trình phát video lập tức hiện lên.
Phỉ Nhi trừng mắt nhìn nội dung của video, cô ta kinh ngạc đến mức mồ hôi túa ra đầy trán.
…
Cô ta vội vàng gập laptop lại, rút USB ra. Bây giờ cô ta cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Cô ta vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, thận trọng quay trở về phòng mình
Cô ta đóng sầm của phòng lại rồi tựa người vào cửa, cố gắng điều hòa hơi thở gấp gáp của mình.
Rồi sau đó, cô ta đi đến ngồi xuống bên cạnh giường, cầm điện thoại lên run rẩy gọi lại vào số điện thoại vừa nhận ban nãy.
Người đàn ông đội nón bóng chày cười lạnh khi nhìn thấy điện thoại đổ chuông.
Anh ta thong thả bắt máy: “Alo…có phải video đó rõ lắm không. Tay nghề quay phim không tệ chứ, cảnh gần cảnh xa đều ghi lại đầy đủ hết.”
“Nếu như Bắc Minh Thiện nhìn thấy…” Người đàn ông đội nón bóng chày nhướn mày, anh ta nói tiếp: “Có thể thử xem sao.”
“Đừng, đừng để cho Thiện biết. Rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào, anh mau nói đi.” Bây giờ sắc mặt Phỉ Nhi xám xịt, cô ta đã mất đi khí thế ban nãy, giọng nói mang vẻ cầu xin.
Người đàn ông đội nón bóng chày mỉm cười: “Thật ra chuyện mà tôi kêu cô làm cũng đơn giản thôi, chỉ cần…, đến lúc đó tôi sẽ cử người đưa đồ cho cô, cô nhớ lý nhận đấy, nếu như có gì không thỏa đáng thì cô đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”
Sau khi nghe người đàn ông đội nón bóng chày nói thế, mồ hôi túa ra trên người Phỉ Nhi: “Tôi không thể làm như thế được, anh có biết làm như thế thì tôi sẽ chết hay không!”
Người đàn ông đội nón bóng chạy cười lạnh: “Nếu như cô không làm như thế thì cô cũng sẽ chết thôi, nếu như cô làm tốt, cô cũng không chết nổi, hơn nữa còn có thể hoàn thành tâm nguyện của cô và giúp cô gạt bỏ hòn đá cản chân. Thế chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao. Không cần cảm ơn tôi, đây là món quà cưới tôi dành cho cô đấy. Cuối cùng thì chúc cô may mắn, ha ha…”
Bây giờ Phỉ Nhi tức giận vô cùng, cô ta trừng mắt nhìn điện thoại rồi cắn ra mà nói: “Anh là cái đồ ma quỷ…”
Nhưng người đàn ông đội nón bóng chày máy đã cúp máy rồi, cô chỉ nghe thấy tiếng báo bận dài mà thôi.
Phỉ Nhi ném điện thoại sang một bên.
Bây giờ, con đường trước mặt cô ta trải đầy cánh hoa hồng mang sắc máu ‘hạnh phúc’.
Nhưng dường như cô ta chỉ có thể bước tiếp chứ không còn sự lựa chọn nào nữa.
Một lúc sâu, tiếng gõ cửa phòng vang lên, Phỉ Nhi nhanh chóng ép mình bình tĩnh trở lại, cô ta biết món đồ ấy đã bị giao đến đây rồi.
Mình bắt buộc phải ký nhận như người đàn ông đội nón bóng chày ấy nói.
Ở bên ngoài biệt thự của Bắc Minh Thiện, một người đàn ông ngồi ở ghế lái trong chiếc xe van đen.
Phỉ Nhi không quen anh ta.
Người đàn ông ấy nhai sing gum, anh ta nghiêng đầu nhìn Phỉ Nhi: “Ông chủ kêu tôi đưa cái này cho cô, nhớ lấy, cầm đi!”
Sau khi nói dứt lời, anh ta bấm nút ở kế bên tay, cốp xe chậm rãi nâng lên.
Phỉ Nhi mím môi, ráng gật đầu với anh ta.
Rồi sau đó cô ta đi ra cốp sau xe, nhìn chiếc rương nâu nằm bên trong, có bốn chiếc hộp bằng hộp đựng giày.
Bên trên chiếc rương còn được thắt nơ con bướm đỏ.
Trông giống như chiếc rương quà rồi.
Nhìn thấy ‘món quà’ này, Phỉ Nhi hơn chần chừ.
…
Phỉ Nhi đi ra sau cốp xe, cô ta hơi chần chừ khi nhìn thấy ‘món quà’ được thắt nơ con bướm màu đỏ.
‘Lấy’ hay là ‘không lấy’ đây, cô ta đang đấu tranh tâm lý dữ dội.
Rồi cứ thế, vài phút trôi qua.
Người đàn ông ngồi trong xe nhìn gương mặt do dự của Phỉ Nhi thông qua kính chiếu hậu.
Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay, bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, bèn quay đầu trừng mắt nhìn Phỉ Nhi, anh ta cũng chẳng buồn quan tâm xem người phụ nữ ở đằng sau ấy là ai nữa.
Rồi lớn giọng gọi: “Ê, cô ngơ người ra đấy làm gì, lấy có món đồ thôi mà cũng lề mà lề mề. Cô có thể nhanh lên một chút được hay không hả. Tôi còn có việc khác phải làm nữa đấy.”
Phỉ Nhi vội vàng gật đầu, cô ta xốc hết dũng khí lên để lấy chiếc hộp xuống xe, rồi đóng cốp xe lại.
Chiếc xe khởi động rồi nhanh chóng biến mất ở nơi xa.
Phỉ Nhi ôm chiếc hộp đi vào trong biệt thự nhà họ Bắc Minh rồi trêu cô ta: “Cô Phỉ Nhi, người đó là ai thế, tặng quà to quá chừng.”
Phỉ Nhi gật đầu một cách lúng túng: “Bạn tôi tặng đấy.”
Sau khi nói dứt lời, cô ta nhanh chóng ôm chiếc hộp vào phòng.
…
Trong phòng ăn trưa chỉ có Giang Tuệ Tâm và Dương Dương ngồi đối diện với nhau.
Trước kia Bắc Minh Thiện vội vàng trở về, dường như lại bỏ đi một cách tức giận, Giang Tuệ Tâm cũng chẳng biết vì sao.
Cho đến khi cô hỏi người hầu trong nhà ăn mới biết.
Còn Phỉ Nhi thì sao, cô ta mượn cớ không khỏe để không xuống lầu ăn cơm, Giang Tuệ Tâm bèn dặn người hầu mang thức ăn lên phòng cho cô ta.
Bàn tay nhỏ nhắn của Dương Dương cầm chén cơm, cậu bé ăn từng miếng một, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Giang Tuệ Tâm.
Dường như việc mình len lén bỏ chạy không hề bị tiết lộ, cậu bé mới cảm thấy yên tâm.
Giang Tuệ Tâm cúi đầu chậm rãi dùng cơm, một lúc sau mới đanh giọng mà nói: “Dương Dương, sáng nay cháu đi đâu đó?”
Dương Dương vừa mới bình tĩnh mà bây giờ lại thấy căng thẳng, may mà cậu bé phản ứng nhanh nhẹn: “Bà nội, sáng nay cháu ra ngoài chạy bộ ạ.”
“Chạy bộ?” Sau khi nói dứt lời, Giang Tuệ Tâm đặt chén đũa xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Dương Dương: “Bình thường cháu đều ngủ nướng, sao hôm nay đột nhiên lại đi chạy bộ.”
Dương Dương gắp miếng thịt bỏ vào miệng: “Không phải bà nội dạy cháu phải ngủ sớm dậy sớm sao, cháu cũng đã đăng ký tham gia hội thể thao trong trường rồi, bởi thế cũng cần phải bắt đầu tìm hiểu thử.”
Giang Tuệ Tâm gật gật đầu rồi mới cầm đũa gắp một miếng thịt kho cho Dương Dương: “Vận động cần phải ăn nhiều một chút, có biết không.”
Dương Dương gật đầu: “Cảm ơn bà nội.”
“À phải rồi, chiều này giáo viên sẽ đến dạy bù, nhất định cháu phải theo học cho đàng hoàng đó. Cháu bằng tuổi với Trình Trình mà bây giờ Trình Trình đã lên lớp thiếu niên thiên tài rồi mà cháu vẫn còn học lớp một. Đều tại mẹ cháu làm lỡ làng…” Nói đến đây, Giang Tuệ Tâm thở dài một hơi.
Dương Dương không thích nghe người khác so sánh mình và Trình Trình. Vốn dĩ cậu bé và Trình Trình chẳng có chỗ nào so bì được với nhau.
Ban đầu Trình Trình là cậu chủ nhà giàu, được ông ba chết bằm dạy dỗ từ lúc còn nhỏ, còn cậu bé thì sao, cậu bé đi theo mẹ, chẳng qua chỉ là đồ vô dụng bình thường mà thôi.
Mấy thứ này thì không nói, việc cậu bé ghét nhất là người khác nói xấu mẹ sau lưng cậu bé, trong lòng Dương Dương, mẹ mới là người tốt nhất.
Dương Dương nhanh chóng ăn hai muỗng cơm rồi nói: “Cháu ăn xong rồi.”
Cậu bé nhảy xuống ghế, đanh mặt đi về phòng.
Giang Tuệ Tâm nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của Dương Dương mà không khỏi lắc đầu: “Thằng nhóc này bị mẹ nó chiều hư rồi.”
…
Ăn xong bữa cơm trưa.
Vân Chi Lâm có việc phải đi trước.
Cửu Cửu hài lòng vỗ tay vào bụng: “Cơm mẹ nấu ngon ghê.”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười xoa đầu Cửu Cửu: “Cục cưng ngoan, con thích ăn thì ngày nào mẹ cũng sẽ làm cho con ăn.”
Trình Trình cũng cười cười kéo tay Cửu Cửu: “Mẹ nấu cơm có con cũng không được ăn nhiều, chứ bằng không sẽ giống với Dương Dương.”
Cửu Cửu cắn ngón tay, nhìn lên trần nhà với đôi mắt long lanh nước rồi nhỏ giọng nỉ non: “Anh…Dương Dương…Anh mập…”
Nói đến đây, cô bé quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, nước mắt rơm rớm: “Mẹ ơi, Cửu Cửu không muốn thành anh mập…”
Cố Hạnh Nguyên cười cười ôm Cửu Cửu một hồi lâu, cô hôn lên trán con mình: “Được rồi, sau này mẹ sẽ không làm món ngon nữa, con gái cưng của mẹ sẽ không thành anh mập, được không con.”
“Dạ…” Cửu Cửu nhíu mày lại, rồi lại liếm môi nhớ lại hương vị món ăn ban nãy.
Bây giờ cô bé Cửu Cửu cảm thấy rất lưu luyến…
Anni thu dọn chén đũa rồi mỉm cười đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Cô ấy cong ngón tay, nhẹ nhàng véo mũi Cửu Cửu: “Nhìn bộ dạng của cháu là biết ngay cháu không biết phải làm thế nào rồi, đúng không.”
Cửu Cửu gật đầu một cách nghiêm túc.
“Sau này chỉ cần mẹ làm ít lại thì em cũng sẽ không giống như con mèo thèm thuồng nữa.” Trình Trình đề nghị.
“Ừ, cách của cục cưng là hay nhất.” Cố Hạnh Nguyên không khỏi gật đầu.
“Ha ha, Hạnh Nguyên à, sau này hai cục cưng của cô sẽ dày vò cô thảm lắm đó.” Anni vừa cười vừa nói.
Cố Hạnh Nguyên lại mỉm cười hạnh phúc: “Tôi không sợ bị làm khổ, vì hai đứa con của mình, có khổ một chút thì tôi cũng không sợ.
Trình Trình lại giống như ông cụ non, cậu bé khoanh tay trước ngực: “Con biết làm rất nhiều chuyện, sẽ không để cho mẹ mệt đâu.”
“Ừ…cho dù ở nhà hay ở ngoài thì cục cưng Trình Trình của nhà ta đều rất ưu tú. Là tấm gương tốt cho em trai và em gái.” Không chỉ đơn giản là khen ngợi Trình Trình, Cố Hạnh Nguyên còn cảm thấy kiêu ngạo vì cậu bé.
Anni mỉm cười nhìn Cố Hạnh Nguyên, cô ấy có một đứa con gái đáng yêu và một đứa con trai khiến bản thân kiêu ngạo, còn được một người đàn ông xuất sắc theo đuổi.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
80 chương
62 chương
40 chương
18 chương
151 chương
16 chương
33 chương