Nhiệm vụ sinh đẻ
Chương 140 : đêm lãng mạn bên bờ biển
“Woa! Mẹ đưa cả Dương Dương cùng xuất ngoại sao? Tuyệt quá, tuyệt quá đi! Cuối cùng cũng có thể ăn bữa tôm hùm thịnh soạn rồi là lá la…” Dương Dương nhảy nhót múa may, vừa nghĩ tới đồ ăn ngon, bụng liền kêu lên: “Aiya, lại đói rồi…”
Cố Hạnh Nguyên đưa tay ra, vừa tức vừa buồn cười xoa đầu của Dương Dương: “Dương Dương, nói thật đi, lúc nãy rốt cuộc con lén ăn bao nhiêu cơm chó rồi?”
“Cơm chó?” Trình Trình trợn mắt, nhìn Dương Dương giống như nhìn quái vật, xem ra là lúc nãy giành đồ ăn với Bối Lạp rồi. Thằng nhóc này đói đến mức không còn chút liêm sỉ rồi!
Dương Dương dẩu môi lên, nhỏ giọng nói: “Chỉ…một chút xíu thôi…chút xíu thôi…”
Trình Trình thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ yên tâm, cơm chó của Bối Lạp là thứ người có thể ăn được.”
“…”
Buổi tối, Cố Hạnh Nguyên lén chạy vào trong nhà bếp, tìm thứ gì có thể lấp đầy bụng hai đứa nhỏ.
Cô tắm rửa thơm tho sạch sẽ cho hai đứa nhỏ.
Sau đó cô lấy cuốn truyện thiếu nhi “Cừu vui vẻ và sói xám” trên đầu giường đọc cho hai đứa nhóc nghe.
Tiếp đến ba mẹ con chìm vào giấc ngủ, gió đêm luồn qua cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu vào trong phòng, khiến căn phòng trở nên ấm áp…
Sáng sớm hôm sau, những tia nắng ban mai đầu tiên xóa bỏ màn đêm tăm tối, chiếu xuống mặt đất, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Ba mẹ con đã dậy từ sớm, trang điểm lại cho Dương Dương, một em gái với làn da đen xuất hiện trở lại trong gương.
Dương Dương phồng má: “Nếu đã phải xuất ngoại, sao mẹ không đưa con về, con không muốn hóa trang thành em gái đen đúa nữa đâu.”
Trình Trình ngồi bên cạnh, vô cùng bình tĩnh, giải thích thay mẹ: “Bởi vì em quá cẩu thả, để em lại nhà họ Bắc Minh sớm muộn gì cũng bị lộ.”
“Đúng vậy.” Cố Hạnh Nguyên cười nhìn Trình Trình, đứa nhỏ này thật sự tâm linh tương thông với cô: “Để có thể thuận lợi xuất ngoại, mẹ tuyệt đối không thể mạo hiểm.” Nên vẫn là đưa Dương Dương theo bên người, trông nom cẩn thận mới được.
Như vậy, Cố Hạnh Nguyên nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Dương Dương, thoải mái đi qua những ánh mắt của người làm trong nhà họ Bắc Minh.
Dương Dương đeo cặp sách, đeo cả khẩu trang, dưới sự sắp xếp của Trình Trình, ngồi lên một chiếc xe của nhà họ Bắc Minh. Nhân cơ hội trời vừa sáng, mẹ con Dương Dương thần không biết quỷ không hay âm thầm rời khỏi nhà họ Bắc Minh…
Cố Hạnh Nguyên ôm lấy Dương Dương, trở về căn phòng mà mình thuê.
Cô tắm xong và đang thu dọn hành lý dở dang thì đột nhiên…
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Lúc Cố Hạnh Nguyên ra mở cửa, nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, c liền muốn đóng cửa lại theo phản xạ tự nhiên.
“Ôi! Đừng tuyệt tình như vậy, Hạnh Nguyên…” Vân Chi Lâm nhanh vội chen chân vào, tươi cười hớn hở.
“Anh lại muốn làm gì?” Cố Hạnh Nguyên không vui trừng mắt nhìn Vân Chi Lâm, tên này đúng là âm hồn bất tán mà.
Vân Chi Lâm vừa bước vào cửa, ánh mắt radar rà soát tất cả động tĩnh trong phòng, lúc anh ta nhìn thấy vali hành lý ở phòng khách: “Woa, đây là muốn đem con bỏ trốn sao?”
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên cứng lại, liếc mắt nhìn Vân Chi Lâm: “Tôi không hiểu anh đang nói gì nữa!”
“Aiyo, chúng ta thân nhau như vậy, đừng có giả ngốc với tôi nữa mà.” Vân Chi Lâm cười xảo trá: “Nguyên Nguyên à, nghe nói hai đứa sinh đôi nhà cô khiến ai gặp cũng mến…”
Đồng tử của Cố Hạnh Nguyên chấn động.
“Đừng căng thẳng đừng căng thẳng! Hôm đó tôi không ở đây, tôi chỉ là vô tình đồng thời gặp hai đứa con của cô cùng lúc…” Vân Chi Lâm nhe răng cười: “Hóa ra hai đứa con nhà cô, một đứa họ Bắc Minh, một đứa họ Cố, ừ, không phải cô nói Bắc Minh Thiện ép cô phá thai sao? Sao anh ta lại giữ một đứa…”
Vân Chi Lâm nhướng mày, quan sát Cố Hạnh Nguyên với sắc mặt như ta đây là thám tử lừng danh Conan
Dương Dương chạy ào từ trong phòng ra, cười hì hì: “Chú Chi Lâm, cháu và mẹ cháu sắp ra nước ngoài rồi…”
Cố Hạnh Nguyên nhăn mặt, trừng mắt nhìn con trai, đứa trẻ này thật không biết giấu giếm chuyện gì.
Vân Chi Lâm tuy rằng đã dự đoán được, nhưng vẫn có chút ngạc nhiên: “Hóa ra thật sự là muốn chạy trốn nhỉ…”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Vân Chi Lâm, nhún vai, coi như không đếm xỉa gì hỏi: “Nói đi, muốn thế nào anh mới giữ mồm giữ miệng chuyện này?”
Vân Chi Lâm cười xảo trá: “Thẳng thắn nhé! Đi ra nước ngoài bất cứ lúc nào cũng phải duy trì liên lạc với tôi, tôi nhớ mấy đứa trẻ con nhà cô, nhất định phải chụp ảnh gửi tôi. Ngoài ra, căn nhà này tôi thay cô giữ, nếu như cô bị người ta đuổi về, tôi còn có thể cho cô một chỗ nương thân…”
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn Vân Chi Lâm: “Đồ xúi quẩy!”
“Còn nữa…”
“Vẫn còn nữa?”
“Ừ, tôi muốn làm cha trên danh nghĩa của con cô!”
“Vân Chi Lâm! Anh muốn có con thì tự tìm phụ nữ đi?”
“Aiyo, để con trai của Bắc Minh Thiện gọi tôi là cha, nghe vô cùng sảng khoái! Haha!”
“Đồ điên!”
“Thế nào? Đồng ý hay không?”
“….Ừ.”
Cuối cùng đã đợi được tới đêm trước khi xuất ngoại.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy những ngày tháng đợi chờ vô cùng mỏi mệt.
Bắc Minh Thiện mấy ngày này vì bận rộn việc công ty, ngoài việc thi thoảng gọi cho cô vài cuộc điện thoại, còn lại không tìm gì cô.
Cô đọc báo biết được, Cố thị phá sản rồi, bị Bắc Minh thị thu mua.
Liên quan đến vụ Lý Lục Bình bị giết, hình như bị phong tỏa tin tức rồi, cô không biết gì cả.
Cũng vì một lòng chuẩn bị xuất ngoại, nên cô không có tâm tư để ý đến chuyện nhà họ Cố. Dù cho trời sập xuống thì cũng không gì quan trọng bằng hai con của cô!
Đêm nay, cô dỗ Dương Dương ngủ xong, thì Bắc Minh Thiện gọi điện đến…
“Đang ở đâu?” Cô vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp tùy hứng của anh, là một câu hỏi không chút dư thừa.
“Sao thế?” Cô tránh đi vào vấn đề chính, ngày mai phải đưa Dương Dương xuất ngoại rồi, đang suy nghĩ xem có cần phải nói với anh một lời tạm biệt tượng trưng?
“Muốn gọi em tới một nơi. Anh bảo Hình Uy tới đón em.”
Sau đó, anh không cho cô cơ hội từ chối, quả quyết cúp máy.
Do sự cố chấp của Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên cuối cùng vẫn ngồi lên xe của Hình Uy.
Nhưng cô không ngờ rằng, Hình Uy đưa cô đến bên bờ biển, bờ biển dưới bầu trời đêm, rất nhiều ngọn nến được thắp lên…
Những ngọn nến đầy màu sắc được đúc trong những chiếc ly rượu thủy tinh, tạo thành một hình trái tim khổng lồ trên bờ biển.
Ánh sáng rực rỡ bốn phía.
Bắc Minh Thiện đứng ở bên trong, lặng lẽ nhìn mặt biển mênh mông nơi xa. Màn đêm phủ xuống bóng lưng, lộ ra dáng vẻ cô độc.
Cố Hạnh Nguyên bước trên bãi cát, nhìn về phía bóng lưng của Bắc Minh Thiện, anh của đêm nay, hiếm khi trút bỏ bộ vest nghiêm nghị, đổi thành một bộ thường phục màu trắng ưu nhã. Nhưng, cô lại cảm thấy anh ở đó có gì là lạ… anh làm sao vậy?
“Ông chủ, cô Cố đến rồi.” Hình Uy cung kính nói từ phía sau, sau đó âm thầm rời đi.
Bắc Minh Thiện quay đầu, sau khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên thì bước nhanh ra trước mặt cô, lúc này cô mới phát hiện anh đi chân trần…
“Tới rồi?” Sắc mặt của anh rõ ràng trở nên hiền hòa hơn, ánh mắt lướt qua hai chân cô: “Tới đây, phải đi chân trân giẫm lên thì mới có cảm giác.”
Anh vừa nói, vừa cúi người xuống, trước sự không đề phòng của cô, giữ lấy chân cô, cởi giày cô…
“Em có thể tự mình …” Cô vì đột nhiên mất đi cân bằng cho nên vô thức bám dựa vào anh, cô làm sao cũng không ngờ được, người đàn ông cao cao tại thượng thường naỳ lại khom lưng cởi giày cho cô!
Anh không lên tiếng, sau khi cởi giày xong, anh đứng dậy, kéo cô vào bên trong hình trái tim được xếp bởi những ngọn nến.
Cô Hạnh Nguyên vừa bước vào trong, liềm cảm nhận được sự mềm mại của cát, cảm giác lành lạnh, vô cùng thoải mái.
“Bắc Minh Thiện, lần đầu tiên thấy anh đi chân trần.” Cô nhìn về phía đôi chân đang đằm mình trong cát, đột nhiên cười nhẹ: “Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Không ghét cát sao?”
Anh vẫn cao ngạo nhướng mày: “Ai nói với em là có bệnh sạch sẽ thì không thể đi chân trần?”
Nói rồi, anh ấn điều khiển từ xa, âm nhạc từ trong cốp xe từ từ phát ra, sau đó anh ôm ấy eo cô, kéo cô vào trong lòng, thấp giọng nói: “Nguyên, nhảy với anh một điệu.”
Cố Hạnh Nguyên sững sờ, Bắc Minh Thiện ngược lại không cho cô quyền từ chối, cùng cô nhảy điệu nhạc chậm trên bãi biển…
Âm nhạc phương Tây du dương, cùng với những ngọn nến mờ ảo, Cố Hạnh Nguyên dựa sát vào ngực anh, đi theo tiết tấu của anh, cả hai đều đi chân trần, chầm chậm di chuyển trên bãi biển, xoay tròn, xoay tròn…
Hai người nhảy rất lâu.
Cuối cùng, cô không nhịn được hỏi: “Bắc Minh Thiện…anh làm sao thế?”
Giọng nói ấp úng của cô truyền ra từ trong ngực anh, trực giác của cô cho thấy đêm nay Bắc Minh Thiện dịu dàng đến đáng sợ.
Anh ôm lấy cô, môi hơi mím, cằm hơi dựa nhẹ vào đỉnh đầu cô, lúc này mới từ từ nói: “Nguyên, chúc anh sinh nhật vui vẻ đi.”
Sinh nhật? Cô sững sờ: “Hóa ra tối nay là sinh nhật anh? Sao anh không nói sớm, nếu không em đã tặng anh một quả trứng gà nhuộm đỏ rồi.”
Dương Dương thích nhất là ăn trứng gà nhuộm đỏ vào ngày sinh nhật.
Anh cau mày, thở dài: “Em đừng có phá hỏng bầu không khí, dù cho muốn tặng anh quà sinh nhật, thì anh thà rằng nhận một nụ hôn…hoặc là…” Ánh mắt thâm trầm của anh xoáy vào trong đồng tử cô: “Em coi em là quà đem tặng anh cũng được.”
Cô đưa tay đánh vào ngực anh: “Thôi đi, bơn bớt đi!”
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên đẩy anh ra, trợn mắt, trong đầu của người đàn ông này chỉ có chuyện ấy thôi à?
“Muốn em làm quà là điều không thể! Anh đừng có mơ!” Cô vừa nói vừa đi tới cầm một cốc nến, sau đó giơ lên trước mặt anh: “Đây, xem như là nến sinh nhật của anh, anh mau nhắm mắt ước đi, sau đó thổi nó.”
Anh nhìn cô, sau đó gật đầu, nhắm mắt, chắp tay lại, nói: “Hy vọng người phụ nữ của anh Cố Hạnh Nguyên sẽ không bao giờ thoát khỏi bàn tay anh.”
Sau đó, anh mở mắt, ‘phù’ một cái, thổi tắt ngọn nến trong tay cô.
Cố Hạnh Nguyên lập tức hóa đá.
Anh nheo mắt nhìn cô, khỏe miệng nở nụ cười: “Ngốc rồi?”
“…” Cô nuốt nước bọt, cô không ngờ điều ước sinh nhật của tên này lại đáng sợ như vậy, cô mím môi: “Bắc Minh Thiện, cái gì gọi là cả đời không thoát được khỏi bàn tay anh?”
Trời ơi, mai cô sẽ đưa con xuất ngoại, tên này nguyền rủa cô sao? Lại còn nguyền rủa cô cả một đời?
“Sao nào, em muốn thoát khỏi sao?” Có một tia sáng lóe lên trong mắt anh, anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Cô chột dạ chớp mắt, trợn mắt lên nói lung tung: “Hừ! người đứng đắn như em trốn cái gì? Em cũng chẳng nợ tiền anh.”
“Vậy là được rồi, có gì đáng sợ đâu?” Anh không để tâm nhếch vai.
Cô bực bội liếc nhìn anh, đột nhiên giống như nghĩ ra gì đó, thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói: “Bắc Minh Thiện, quên không nói với anh, điều ước sinh nhật mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa…”
Anh lại không cho rằng như vậy, khóe miệng cong lên, lại ôm cô vào lòng, nói: “Em biết không, điều ước sinh nhật dù cho không nói ra, không linh nghiệm thì chính là không linh nghiệm. Giống như…” Anh dừng một chút, giọng nói đột nhiên có chút buồn bã: “Giống như cô ấy. Dù đã hứa là năm nào cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng rồi lại thất hẹn hơn hai chục năm…”
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
90 chương
65 chương
9 chương
32 chương