Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 139 : cướp cảnh tình cảm

Trình Trình đảo mắt, lạnh nhạt gật đầu: “Được. Đợi ngày em biến thành chó nhé.” “Hứ! Bắc Minh Tư Trình, anh chửi em là chó cũng tức là anh tự chửi mình đấy!” Dương Dương chu miệng, trèo xuống giường, ngâm nga không thành điệu một bài hát đã lỗi thời nhiều năm của Vương Lực Hoành: “Yêu anh cũng chính là yêu chính mình, oh oh, yeah yeah… Chửi em cũng chính là tự chửi anh, oh oh, yeah yeah…” Sau đó, cậu bước đến bên cửa, kéo cánh cửa ra, thân hình bé nhỏ luồn qua chuồn đi mất… Phòng khách nhà Bắc Minh. Sau bữa cơm kéo dài trong lo lắng, chủ tịch Bùi tức giận đưa Bùi Huyền Kim hai mắt đỏ hoe rời khỏi nhà họ Bắc Minh. Vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm lại mặt mày hớn hở. Trước khi chia tay, Diệp Long đứng trước sân, đưa mắt nhìn theo Cố Hạnh Nguyên. Nỗi buồn hiện rõ trong ánh mắt anh, còn sâu đậm hơn cả năm ấy! “Tạm biệt, Hạnh Nguyên…” Anh nhẹ nhàng nói, vẫn cứ dịu dàng như ngày xưa. Cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng hiểu ra, Diệp Long có cha mẹ như thế, chắc chắn sẽ rất đau lòng… Cô hắng giọng, gật gật đầu, cô đột nhiên phát hiện ra mình chẳng thể nói ra câu “Diệp Long, chúc anh hạnh phúc…” Hình ảnh cuối cùng của Diệp Long lưu lại trong cô vẫn cô đơn như vậy… “Hết hi vọng rồi à?” Giọng nói lạnh lẽo của Bắc Minh Thiện vang lên từ phía sau cô. Cô quay đầu lại, chăm chú nhìn người đàn ông này, cô hiểu tại sao anh ta lại hỏi như vậy. Chỉ là cô không ngờ, chỉ vì cô quay lại nhà Bắc Minh gặp Dương Dương nhưng lại hủy hoại cả đời Diệp Long. Cô yếu ớt thở dài: “Đúng vậy, hết hi vọng rồi…” Trong lòng thầm nghĩ: Phải đấy, Bắc Minh Thiện, mất hết hi vọng với anh đấy. Anh nắm lấy đôi bờ vai mảnh khảnh của cô rồi ôm vào lòng, giữa đôi mày để lộ ra vẻ dịu dàng khó nhận biết… “Hạnh Nguyên, từ giây phút tôi quyết định để em làm người phụ nữ của tôi, em phải hiểu rằng, tôi muốn em hoàn toàn thuộc về tôi! Tôi muốn em không còn một chút hi vọng nào với Bắc Minh Diệp Long. Tôi muốn trái tim em chỉ hướng về một mình tôi.” Trong giọng nói lạnh lùng trầm thấp của anh, mang theo sự lạnh lùng khiến cô không dễ gì kháng cự lại. “…” Cô im lặng, nhắm mắt. Anh vẫn yên lặng ôm lấy cô, đôi mày nặng trĩu, những tưởng cô đang đau lòng vì Diệp Long: “Hạnh Nguyên, đêm nay, tôi sẽ khoan nhượng cho việc cô đau lòng vì cậu ta một lần nữa! Sau đêm nay, tôi không cho phép cô rơi một giọt nước mắt nào vì cậu ta.” Hai người đứng trước sân im lặng hồi lâu, cô không lên tiếng dù chỉ một câu. Có lẽ cô cũng không biết mình còn có thể nói thêm gì nữa. Nước mắt lưng tròng, vùi mình trong vòng tay anh, cô mới bàng hoàng nhận ra một điều đau lòng, là cô đã vô tình đem lòng yêu người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn này… Đột nhiên… Leng keng, một tiếng chuông vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm lặng trong sân. Một chú chó nhỏ toàn thân đầy nếp nhăn chạy ầm ầm từ sau sân lại, chiếc chuông chó vang lên những tiếng leng keng. Tiếp theo đó là tiếng bước chân bình bịch nho nhỏ kéo theo sau: “Đứng lại! Con chó đáng ghét, trả xúc xích lại cho ta…” Cố Hạnh Nguyên đang chìm đắm trong đau buồn, nghe thấy tiếng trẻ con non nớt này thì kinh ngạc sững sờ. Cô theo phản xạ muốn đẩy mình ra khỏi vòng tay của Bắc Minh Thiện, thì phát hiện dưới chân mình va phải một thứ gì đó mềm mềm… Bộp. Đầu của Bối Lạp va vào bắp chân của Cố Hạnh Nguyên rồi! “Ẳng ẳng…” Nó kêu lên một tiếng đầy đáng thương, trong miệng vẫn còn ngậm một cây xúc xích vừa to vừa thơm ngon. “Á…” Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc kêu lên, vội vàng nhảy ra ngoài, cúi xuống nhìn con chó con đầy nếp nhăn dưới chân mình. “Gâu gâu!” Bối Lạp ngậm xúc xích, sủa hai tiếng như để lấy lòng Cố Hạnh Nguyên. “Trái Banh, mày giỏi lắm, còn chạy nữa thì tao sẽ thịt mày luôn…” Vào giây phút nhìn thấy cha mình, thân hình nhỏ bé đang chạy vùn vụt của Dương Dương phanh gấp lại, đứng trước mặt Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện! “Gâu!” Bối Lạp như có linh tính, dường như nó nhận biết được Cố Hạnh Nguyên là mẹ của Dương Dương, liền xoay mông nấp bên cạnh chân cô, nhanh nhảu nhai chiếc xúc xích thơm ngon trong miệng… Ôi chao, đây là thức ăn duy nhất nó có cho tối nay… “Á…” Cậu nhóc bị giật mình đột ngột, thức ăn cho chó nắm trong tay dường như không có chỗ nào để đặt xuống cả. Bắc Minh Thiện chỉ cần nhìn qua một cái là biết đứa con trai này lại gây ra chuyện gì rồi! Anh nheo nheo mắt: “Bắc Minh Tư Trình, con muốn chết hay sao mà lại đi tranh đồ ăn với chó?!” Kết quả của việc bắt thằng bé đóng cửa tự suy nghĩ, không cho xuống nhà ăn cơm là bây giờ nó lại đi tranh ăn với chó sao? Gương mặt của Bắc Minh Thiện tối sầm lại, còn đen hơn cả mực! Cơ thể nhỏ bé của Dương Dương khẽ run rẩy, cậu cảm thấy tình huống này có gì đó sai sai, lập tức thả túi thức ăn trong tay xuống, nhanh chân chạy đến bên chân Cố Hạnh Nguyên giống như Bối Lạp, yếu đuối ôm lấy chân mẹ: “Aaa, mẹ ơi cứu con…” Cố Hạnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Bắc Minh Thiện xuyên thẳng vào tai hai mẹ con… “Bắc Minh Tư Trình, cuối tháng này con cút ra nước ngoài cho ba!” Cố Hạnh Nguyên ngơ ngác. Dương Dương nhỏ bé lại run rẩy một hồi. Cuối tháng… Bắc Minh Thiện lại bắt con trai mình cuối tháng phải xuất ngoại! Cuối tháng, chỉ còn mấy ngày nữa là đến cuối tháng rồi… Cố Hạnh Nguyên hít một hơi sâu, bế Dương Dương từ dưới chân lên một cách nhẹ nhàng yêu thương: “Bắc Minh Thiện! Xuất ngoại thì xuất ngoại, anh hung dữ với con làm cái gì!” Bối Lạp giương mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên bế Dương Dương lên mà không bế nó, liền kích động giơ hai chân trước lên, đứng thẳng người bám vào bên chân của Cố Hạnh Nguyên, kêu lên những tiếng ăng ẳng đáng thương. Nhưng lúc này lại chẳng có ai để ý đến nó. “Hung dữ? Như thế này cũng gọi là hung dữ?” Nếu như là người hiểu rõ Bắc Minh Thiện, muốn nhìn thấy ngọn núi băng ngàn năm này bộc phát một lần, quả thực chẳng khác gì kỳ tích trên thế giới. Nhưng khi đứng trước người phụ nữ này, đứng trước con trai mình, không biết ngọn núi băng này từ lâu đã bộc phát bao nhiêu lần rồi. “Đương nhiên! Anh không biết là không được quát trẻ con à? Nếu không sẽ tạo thành bóng đen tâm lý trong tâm hồn non nớt của nó, sẽ làm ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con đấy!” Có lẽ câu nói “tạo thành bóng đen tâm lý trong tâm hồn non nớt” của Cố Hạnh Nguyên đã chạm vào dây cót nào đó trong tim Bắc Minh Thiện, đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ nheo lại, ánh nhìn của anh đảo qua đứa con trai đang nấp trong lòng Cố Hạnh Nguyên, gương mặt lạnh lùng cứng nhắc dần dần dịu xuống, nhưng giọng điệu thì vẫn nghiến răng nghiến lợi như trước: “Bắc Minh Tư Trình, thức ăn của chó không ăn được đâu, con không biết à?” Dương Dương phồng má, dụi dụi vào ngực mẹ, đôi mắt chớp chớp nhìn người cha đáng ghét: “Biết chứ, nhưng người ta đói lắm ý…” Tim Cố Hạnh Nguyên khẽ nhói lên, cô ôm chặt con trai, đối với đứa nhỏ tham ăn từ bé như Dương Dương, thì đói chính là thứ đáng sợ nhất. Vừa nãy Bắc Minh Thiện ra lệnh cấm ăn, chẳng trách Dương Dương lại không chịu nổi, mới phải chạy đi tranh đồ ăn với chó. Đột nhiên cô cảm thấy thật chua xót, trong lòng thầm quyết tâm, chuyện cùng các con ra nước ngoài là không thể chậm trễ được! “Trình Trình ngoan, lần sau không được ăn đồ của chó nữa, nhé? Cha con chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của con nên mới mắng con thôi, cục cưng đừng để bụng nha, nào, qua xin lỗi cha đi…” Cô ôm Dương Dương, nháy mắt ra hiệu với thằng bé, tỏ ý muốn thằng bé nhận lỗi với cha mình, tránh chuyện bé xé ra to. Dương Dương dường như đã tiếp nhận được chỉ thị của mẹ, khó khăn lắm mới ngoan ngoãn gật đầu, quay lại nhìn Bắc Minh Thiện, bất đắc dĩ bĩu môi ấp úng nói: “Con xin lỗi.” Bắc Minh Thiện nhướng mày, ánh mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên có chút khó tin, cô lại có thể năm lần bảy lượt khiến con trai anh trở nên ngoan ngoãn nghe lời! Biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, chỉ có ấn đường đã thả lỏng ra, lúc này anh mới gật gật đầu. Trong đầu Cố Hạnh Nguyên bắt đầu tính toán, Dương Dương đã ôm đầy vòng tay rồi, vậy còn Trình Trình thì sao? Nhớ đến tin nhắn của Trình Trình, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp dễ chịu. Cô lập tức quay lại cười với Bắc Minh Thiện: “Phải rồi, tôi có thể mượn cục cưng nhà anh đêm nay không?” “Ngủ với nó sao?” Bắc Minh Thần vô thức nhíu mày, không vui: “Muốn ngủ thì cũng phải ngủ với tôi.” Nét mặt Cố Hạnh Nguyên hơi cứng đờ, cái tên này trước mặt trẻ con cũng phải giả vờ không đứng đắn như vậy sao: “Đừng bày trò nữa.” “Vậy con nằm ở giữa là được!” Dương Dương ngây thơ đáng yêu tự cho mình là thông minh liền nói một câu. “Không được!” “Đừng!” Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đồng thanh từ chối. Chỉ có điều, người Bắc Minh Thiện từ chối là thằng bé. Người Cố Hạnh Nguyên từ chối lại là người đàn ông kia. “Bắc Minh Thiện, không phải Trình Trình sắp phải ra nước ngoài rồi sao? Dù sao tôi cũng rất thích đứa trẻ này, không bằng anh để tôi ở với nó đi.” Cố Hạnh Nguyên dựa vào lý lẽ để tranh luận, sau đó sụt sịt mũi ra vẻ đáng thương: “Huống hố, bây giờ tôi đã mồ côi rồi, anh không thể coi như đang thương xót tôi sao?” Ánh mắt u ám của anh nhìn sâu vào đôi đồng tử trong veo của cô, anh nhớ lại cô đã khóc như thế nào dưới cơn mưa đêm hôm ấy, nhớ lại ánh mắt đau buồn cô đơn của cô khi bước ra khỏi trại tạm giam, trái tim anh bất giác tan chảy, gật gật đầu như bị ma xui quỷ khiến… Dương Dương lập tức hoan hô: “Oh yeah! Tuyệt quá! Chị cùng đi ngủ với em đi!” Thế là, với sự cho phép của Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên bế Dương Dương, ngang nhiên thoải mái bước vào phòng của Trình Trình trên tầng hai. Nhưng khi phát hiện không thấy bóng dáng của Trình Trình, cô liền đặt Dương Dương xuống. Đứa trẻ này liền chạy khắp phòng như chú khỉ con, hào hứng gào lên: “Bắc Minh Tư Trình, này, anh trốn đi đâu thế? Mẹ đến rồi đây này!” Đột nhiên có một chuyển động nhỏ phía sau tấm rèm cửa sổ dài chạm đất. Dương Dương vội vàng chạy đến, đưa tay kéo rèm, khi nó nhìn thấy dáng vẻ tức cười của Trình Trình với bộ tóc giả nằm loạn trên đầu, chiếc váy dài còn đang bị giẫm dưới đất chưa kịp mặc lên: “Bắc Minh Tư Trình, trông anh buồn cười quá, hahaha…” Lúc Trình Trình nhìn thấy mẹ, thân hình nhỏ bé không nhịn được mà run lên, viền mắt đỏ hoe. “Cục cưng à…” Cố Hạnh Nguyên ngạc nhiên gọi một tiếng, vội vã bước đến, không cần Trình Trình nói gì mà lập tức ôm lấy thằng bé. “…” Một tiếng thút thít nho nhỏ, Trình Trình rơm rớm nước mắt. “Ái chà, Bắc Minh Tư Trình, thì ra anh cũng có nước mắt à…” Dương Dương ngẩng đầu, nhếch mép cười ngốc nghệch, nhìn chằm chằm vào Trình Trình như vừa phát hiện ra lục địa mới vậy. Trình Trình trừng Dương Dương một cái rồi vùi đầu vào trong vòng tay mẹ, nghẹn ngào gọi: “Mẹ ơi…” Khoảnh khắc ấy, trái tim Cố Hạnh Nguyên như vỡ tan. Đôi mắt cô cũng đỏ hoe. “Trình Trình đừng khóc, mẹ đến rồi đây mà?” Cô hiểu rõ nỗi oan ức và buồn bã của Trình Trình, cô biết Trình Trình không nỡ rời nhà họ Bắc Minh, không nỡ rời cha nó, càng không nỡ rời xa cô và Dương Dương, nhưng Bắc Minh Thiện lại khăng khăng bắt thằng bé đi ra nước ngoài, giống như muốn ruồng bỏ nó ở nơi ấy vậy, đứa trẻ này có thể không đau lòng hay sao? “Huhu…. mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đến rồi…” Cảm xúc dồn nén bao ngày của Trình Trình đã vỡ òa ngay khoảnh khắc ấy, khi thằng bé nằm trong lòng mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ôm con.,,” Cố Hạnh Nguyên nhớ lại tin nhắc của Trình Trình ngày trước gửi vào điện thoại của cô, trong đó viết: Con sẽ luôn đợi mẹ, đợi mẹ về ôm con một lần nữa. Nhớ lại giây phút ấy, cô nước mắt lưng tròng. “Đừng khóc, thằng bé ngốc này. Không phải mẹ đang ôm con đây rồi sao?” Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Trình Trình, gỡ bộ tóc giả trên đầu thằng bé xuống, để lộ mái tóc tơ mềm mượt: “Mẹ biết Trình Trình không muốn ra nước ngoài, nhưng Trình Trình đừng sợ… Vì mẹ sẽ đưa Dương Dương đến tìm con!” “Dạ?” Trình Trình ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn mẹ, đôi mắt mở to lộ rõ vẻ không thể tin nổi: “Mẹ nói là, mẹ và Dương Dương sẽ ra nước ngoài tìm con sao?” Cố Hạnh Nguyên dịu dàng gật đầu: “Phải. Mẹ quyết định sẽ cùng Trình Trình và Dương Dương cùng ra nước ngoài sống một cuộc sống mới!” “…” Trình Trình hai mắt rưng rưng lệ.