Trí nhớ Chương Hoa khôi phục, trán đương nhiên là không còn co rút đau đớn nữa. Nhưng những nơi khác trên người, ngược lại lại vô cùng đau đớn, dưới chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất. “Đại vương!” Như Ý cùng Linh Lung sợ hết hồn, vội vàng đưa tay đỡ. Chương Hoa lại lắc đầu một cái, tự mình ngọ ngoạy bò dậy, cúi đầu nhìn lên, mới phát hiện ngón tay mình thế nhưng lại run rẩy không ngừng. Tại sao xui xẻo luôn là hắn? Mỗi lần mỗi lần, cũng chỉ thiếu một chút xíu như vậy. Ngực tắc nghẽn, mùi máu tươi quen thuộc dâng lên lần nữa, Chương Hoa hít sâu mấy cái, đem loại đau đớn như sông cuộn biển gầm kia ép xuống, nhấc chân xông ra ngoài cửa. “Đại vương, ngài khôi phục trí nhớ?” “Đại vương, ngài không đổi lại nữ trang để đi gặp lại Tử Dương Chân Nhân? “...” Chương Hoa khẽ nguyền rủa mấy tiếng, búng nhẹ ngón tay, chỉ trong chớp mắt, đã ở giữa không trung, ngự phong mà đi, bay thẳng đến Thúy Phong sơn. Hắn thực sự không hiểu, chẳng qua là bị thiên lôi đánh, làm sao mà mạc danh kỳ diệu mất trí nhớ? Thứ mình toàn tâm toàn ý muốn, thật vất vả nắm trong lòng bàn tay, rồi lại bị đích thân hắn hủy diệt. Sớm biết như vậy, hắn tình nguyện lúc đó hồn phi phách tán. Bởi vì trong lòng nóng như lửa đốt, tốc độ Chương Hoa lần này đặc biệt nhanh, chỉ một lát đã đến dưới chân núi Thúy Phong sơn. Mặc dù hắn cảm giác bộ dáng của mình không  tốt để gặp người cho lắm, nhưng chỉ tùy tiện sửa sang lại xiêm y, nhào tới cửa. “Phịch!” Kết quả Chương Hoa chẳng những không phá thông cổng lớn, ngược lại còn bị kết giới của Tố Tu bày ra đánh ra, nặng nề ngã ra. Người kia... Quả nhiên không muốn gặp lại mình. Hắn khẽ cẳn răng, ngực lại đau đớn co rút một cái, nhưng rất nhanh liền phấn chấn tinh thần, xông tới lần nữa. “Bịch!” Cố gắng không ngừng. “Đông!” Không ngừng kiên trì. “Báng!” Kiên trì. “Đang!” (*) (*) ở đây là từ tượng thanh, bình thường dùng cho tiếng kim loại va đập vào nhau. Ở đây mình không biết lấy từ gì thế nên để nguyên. ... Càng té càng đau. Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, hắn tới tới lui lui giằng co vô số lần, leo cây, leo tường, chui xuống đất, các thủ đoạn từng cái đều thử một lần, nhưng trước sau vẫn không thể vào cửa. Cẩn thận nhớ lại, lúc trước hắn có thể dễ dàng chạy vào trong nhà như vậy, đại khái là bởi vì Tố Tu cố ý thả đi? Sách! Rõ ràng đồ đã tới tay, tại sao mình lại hoàn toàn không biết quý trọng? Chương Hoa thở dài, chán nản dựa bên tường, chỉ hơi nghỉ ngơi một lát, lại phấn đấu lần nữa. Nếu không tìm được lỗ hở trong kết giới, hắn cũng chỉ lấy cứng chọi đá, sử dụng biện pháp ngọc nát đá tan. Vừa nghĩ, vừa nhắm mắt lại, chậm rãi đọc chú ngữ. Đợi lúc đi đến cửa lần nữa, cuối cùng không có bị văng ra, chẳng qua toàn thân trên dưới đều truyền đến lửa đốt đau đớn, mỗi một bước bước về phía trước, cũng có thể cảm giác được liệt hỏa đốt người đau đớn kia. Đau đến như vậy. Chương Hoa lại không dao động đẩy cổng lớn ra, tiếp tục đi về phía trước. Thậm chí trên mặt từ từ lộ ra nụ cười. Phía trước tuy là núi đao biển lửa, vực sâu vạn trượng, hắn chắc chắn cũng xông vào phấn đấu quên mình. Bởi vì, Tố Tu đang ở đó a. Chương Hoa cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, cuối cùng xông phá cái kết giới đó, thấy được nam tử tuấn mỹ ngồi cạnh bàn đá. Bạch y thắng tuyết, lãnh mạc như lúc đầu. Trong nháy mắt, giống như cách một đời. Chương Hoa ngơ ngác ngắm y, nhưng Tố Tu ngay cả mắt cũng không nâng một cái, một tay chống cằm, một tay cầm cờ, lạnh lùng hỏi: “Hồ vương đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?” Chương Hoa mở miệng, thiên ngôn vạn ngữ, tất cả đều ngạnh trong cổ họng, nhưng một chữ cũng nói không ra. Cuối cùng hắn dứt khoát cái gì cũng không nói, chỉ giang hai cánh tay nhào thẳng tới. Kết quả ngay cả vạt áo của Tố Tu cũng không đụng, đã bị đá bay không chút lưu tình. Chương Hoa té đến choáng đầu hoa mắt, nhưng ngược lại khẽ cười ra tiếng, lạch cạch chạy đến trước mặt Tố Tu, hai tròng mắt sáng lên, một chữ một chữ nói: “Trí nhớ của ta hồi phục rồi.” Đầu ngón tay Tố Tu hơi run, rất nhanh lướt qua hắn một cái, bất động thanh sắc đáp: “Ừ? Vậy thì sao?” “Ta cái gì cũng nhớ! Ta thật vất vả mới lấy được lòng ngươi, tuyệt đối sẽ không trả lại cho ngươi.” “Không quan trọng.” Tố Tu nói khẽ, thoáng cái chuyển tầm mắt, giọng nói cứng rắn vô cùng, “Tùy ngươi thích thế nào thì thế đó, dù sao ngoạn ý kia... đã chết rồi.” Chương Hoa nghe thấy ngẩn ra, lập tức biến thành vẻ mặt đáng thương, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của Tố Tu, ngữ điệu vừa nhu vừa mềm: “Ngươi đang giận ta có đúng không? Ngươi là giận ta cùng Long Vô Ba mập mờ không rõ, còn giận ta cầm kiếm đâm ngươi? Thật ra thì những điều này đều là hiểu lầm, ta ngay bây giờ có thể giải thích rõ! A, đúng rồi, vết thương trên bả vai ngươi thế nào? Có băng bó tốt chưa? Ta...” “Lời vô nghĩa ngươi nói hết chưa?” “A?” “Nếu như hết rồi, vậy thì mời trở về.” “Nhưng ta...” “Cút.” Tố Tu trừng mắt, giữa con ngươi lạnh lẽo nghiêm nghị. Chương Hoa nhìn thẳng y, giơ tay lên ấn vào lồng ngực của mình, nói: “Ta thích ngươi, Bất luận là lúc mất trí nhớ hay là lúc hồi tỉnh, ta đều chỉ thích một mình ngươi. Trong này có lẽ có rất nhiều khúc chiết hiểu lầm, nhưng tâm ý của ta với ngươi chưa từng thay đổi. Chỉ cần hai tâm hồn như một, thì không có gì khảm qua được, cho ta thêm một cơ hội, được không?” “Lời này ngược lại nghe rất cảm động, đáng tiếc...” Tố Tu vẫn là bộ dáng lãnh đạm kia, chỉ đưa ta hướng Chương Hoa chỉ một cái, nói: “Ta vĩnh viễn không nhìn ra tâm của ngươi.” Lúc yêu thì chết đi sống lại, không yêu thì đao kiếm cùng hướng. Ai biết, hắn khi nào sẽ lại trở mặt vô tình? Chương Hoa tắc nghẽn một cái, lập tức hiểu ý trong lời nói của Tố Tu. Hắn một lòng dần dần trầm xuống, huyết khí lại xông tới, sau khi yên lặng một lát, chợt xoay cổ tay, lại xuất ra thanh đoản kiếm này. “Nếu ta đem tim mình lấy ra cho ngươi xem, ngươi sẽ tin không?” Mở to hai mắt, cười. “Vậy cũng rất dễ dàng.” Lúc đang nói chuyện, cánh tay gập lại vào trong, không chút do dự đâm tới lồng ngực mình, trên mặt thậm chí còn treo nụ cười nhẹ nhàng yếu ớt. “Ngươi nổi điên làm gì?” Tố Tu kinh hãi, vội vàng kéo lấy cánh tay của hắn, buột miệng: “Dừng tay!” Lời vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy hối hận. Vội vàng hất tay Chương Hoa ra, lần nữa nâng mặt lên, lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Ngươi muốn tự sát cũng được, muốn móc tim cũng được, trước cút khỏi nơi này cho ta rồi nói! Đừng dùng máu của ngươi... làm dơ Thúy Phong sơn.”