Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 82 : Bức cung tạo phản

"Ma đạo?" Lam Ảnh Nguyệt nhăn mày, nàng nhìn Du Hồn nói: "Chẳng lẽ ta còn có liên quan đến Ma tộc?" "Không hẳn." Du Hồn chỉ nói hai chữ, Lam Ảnh Nguyệt lại lại cảm thấy nghi hoặc. Kia lần này nàng có nên cảm ơn lão hoàng đế vô đạo kia không, nếu không có hắn nàng cũng không biết đến tin tức này, nàng cũng bớt đi không ít phiền toái. Lam Ảnh Nguyệt giơ tay lên, trang giấy kia bùng cháy, trong nháy mắt biến thành tro bụi. Nơi này đã không còn gì hữu dụng, một lần nữa Lam Ảnh Nguyệt đeo mạng che mặt lên, hướng Vũ Văn Diệp nói: "Chúng ta đi thôi." Vũ Văn Diệp nhìn nhìn lão hoàng đế ngất trên mặt đất, nói: "Ngươi đánh hắn thành như vậy, không để ý chút nào sao? Không sợ hắn tỉnh dậy tìm tới ngươi gây phiền toái à?" Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, trong mắt lương ý khôn cùng: "Vậy phải xem hắn có nhớ được là ai đánh không đã." Nói xong nhấc chân đi ra ngoài, Vũ Văn Diệp nhìn bóng lưng thiếu nữ đằng trước, trong mắt xẹt qua ý cười thần bí, sau đó đuổi theo. Lam Ảnh Nguyệt đi phía trước, Vũ Văn Diệp yên lặng đi phía sau, một đường không ai nói gì. Ra cửa cung, Vũ Văn Diệp vẫn không có ý tứ rời đi, Lam Ảnh Nguyệt quay đầu lại nói: "Ngươi không hồi thái tử phủ, đi theo ta làm cái gì?" Nghe vậy, Vũ Văn Diệp cười trêu tức nói: "Ngươi nói bản thái tử không đi cùng nữ nhân của mình, lại tự mình hồi phủ hình như có chút kỳ quái." Lam Ảnh Nguyệt cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: "Không ai đi theo chúng ta." "Nơi này không có, nhưng trong phủ thái tử ở đâu cũng có cơ sở ngầm." Vũ Văn Diệp vừa nói vừa bước đến bên cạnh xe ngựa, hướng Lam Ảnh Nguyệt nhoẻn miệng cười: "Mau tới dìu ta lên." Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích. Xa phu chờ bên cạnh muốn tiến đến đỡ Vũ Văn Diệp lên xe. Lại nhận được ánh mắt như đao của Vũ Văn Diệp, xa phu bị dọa lập tức đứng yên tại chỗ. Lam Ảnh Nguyệt nhìn nhìn thị vệ bên cạnh thấy hắn vẫn nhìn về phía nàng, không nói gì đi tới, hung hăng nắm chặt tay hắn nói: "Đi." Vũ Văn Diệp đau đến mồ hôi đầy đầu, cười nịnh đẩy ra tay nàng nói: "Hay là để ta tự lên đi." Thao Thiết không nói gì nhìn Vũ Văn Diệp, lạnh lùng nói: "Chỉ là một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, còn vọng tưởng chiếm tiện nghi của nữ nhân này." Lam Ảnh Nguyệt lên xe ngựa, nói với Thao Thiết: "Cảm ứng một chút vị trí của mấy người bọn Tần Ngọc." Thao Thiết yên lặng nhắm mắt lại, cảm ứng một chút nói: "Yên Vũ Lâu." Trời tối đen, trên đường cái không có một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng vang nhỏ của bánh xe ma sát với mặt đường phủ tuyết. Đột nhiên, Lam Ảnh Nguyệt đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở ra, một bàn tay bắt lấy Vũ Văn Diệp bay ra khỏi xe ngựa, thời điểm nàng quay đầu lại, xe ngựa đã bị vô số mũi tên ghim vào chả khác gì một con nhím. "Là hướng về ta, đã gây phiền toái cho ngươi rồi." Vũ Văn Diệp nhìn một đám hắc y nhân bao vây bọn họ, giơ tay lên, pháp trượng xuất hiện trong tay của hắn. Lam Ảnh Nguyệt liếc nhìn những hắc y nhân xung quanh, mặt không biểu cảm nói: "Cùng hảo ta."(:????) Đây là quốc gia của băng tuyết, quả thực chả khác gì sân nhà của Lam Ảnh Nguyệt, muốn thu thập mấy con kiến này, quả thực dễ dàng. Nhìn Vũ Văn Diệp đứng sau một thiếu nữ, hắc y nhân đối diện cười lên ha hả, trong giọng nói tràn đầy trào phúng: "Ngày trước đường đường là pháp sư mạnh nhất Ly Quốc chúng ta, hiện tại lại lưu lạc đến mức phải đứng sau lưng một nữ nhân." Không nghĩ tới Vũ Văn Diệp nghe xong lời nói của hắn, chẳng những không sinh khí, ngược lại cười nói: "Vậy chứng tỏ mị lực của bản thái tử lớn, nàng không đồng ý để ta chịu khổ chịu vất vả, không như một số người, mang trên mình gương mặt vừa dài vừa xấu, đừng nói nữ nhân vì hắn xuất đầu lộ diện, cho dù chỉ là liếc mắt một cái, nữ nhân cũng không đồng ý đi." Dứt lời, cư nhiên còn bày ra một gương mặt nghiêm nghị nói với Lam Ảnh Nguyệt: "Gương mặt kia quả thật rất xấu, ngàn vạn lần nàng đừng có nhìn." Lam Ảnh Nguyệt nghe hắn nói như vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười, nàng lại muốn biết đó là một gương mặt thế nào. Nam nhân kia nghe Vũ Văn Diệp nói như vậy, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng, cả giận nói: "Vũ Văn Diệp, chết đến nơi còn mạnh miệng, ngươi cho rằng chỉ cần lực của một mình nàng có thể ngăn cản Huyết vệ bổn vương bí mật huấn luyện hay sao?" Lời nói của nam tử kia truyền vào tai Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt lãnh(lạnh lùng) cười ra tiếng: "Huyết vệ? Là cái gì vậy." Nghe lời nàng nói, hơi thở trên người trăm hắc y nhân chợt thay đổi. Vũ Văn Diệp lập tức cười nói: "Huyết vệ không có gì đáng nhắc đến, chỉ là đồ bỏ đi mà thôi." "Đã là đồ bỏ đi, cần gì phải giữ lại ho ô nhiễm không khí." Lam Ảnh Nguyệt nói xong, vung tay lên, tuyết đọng trên mặt đất đột nhiên bay lên, trong nháy mắt ngưng tụ thành băng trùy, bay về bốn phương tám hướng. Những hắc y nhân không đón được nàng lại đột nhiên ra tay, càng không thể ngờ tới nàng lại có thể thuấn phát ma pháp, nhất thời bị đánh cho luống cuống tay chân. Một ít hắc y nhân không kịp phòng bị bị đánh rơi từ trên mái hiên xuống, lại phát hiện ra trên mặt đất có vô số băng trùy dựng đứng, một khi ngã xuống chỉ có một con đường chết, cuống quít chém một đạo kiếm khí, nhất thời băng trùy dưới mặt đất kia bị chặt đứt. Còn chưa kịp thở ra một hơi, băng trùy kia lại nhanh chóng trở về nguyên trạng, khiến bọn hắn không kịp thời gian, vừa huyễn hóa ra một vòng bảo hộ, một khối băng mạnh mẽ bay về phía bọn họ, vòng bảo hộ cũng đồng thời vỡ theo. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, những hắc y nhân đã bị băng trùy xuyên thấu. Lam Ảnh Nguyệt đứng trên nóc nhà, ngay cả khóe mắt cũng không nâng lên. "Ngươi..nữ nhân độc ác!" Nhìn Huyết vệ hắn vất vả huấn luyện lại chết trong tay Lam Ảnh Nguyệt, nam tử kia bùng lên lửa giận ngập trời. "Ngươi xuất môn không mang theo đầu óc sao? Ta giết người muốn hại ta, kêu là ác độc?" Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu, khẽ liếc mắt về phía nam tử kia: "Chẳng lẽ ta còn phải mời các ngươi uống trà hay sao?" Dứt lời, Lam Ảnh Nguyệt lại vung tay ra, chỉ nghe thấy thanh âm bang bang, trên mi tâm của vô số hắc y nhân có vết thương tròn tròn rất nhỏ, thẳng tắp ngã trên mặt đất. Một đám ngũ giai võ giả, có lẽ đặt trong mắt người khác thì không thể khinh thường, nhưng mà đặt trước mặt Lam Ảnh Nguyệt có ma vũ song tu, thì lại trở thành một thứ gì đấy không đáng nhắt tới. Ánh mắt nam tử kia nhì Lam Ảnh Nguyệt thay đổi, khó trách Vũ Văn Diệp lại không biết sợ như vậy, thì ra là có nữ nhân thần bí này trợ giúp, nhưng mà nữ nhân cường đại như vậy, tất nhiên có bối cảnh không nhỏ, chẳng lẽ Vũ Văn Diệp mời được cường giả rời núi? Ngay tại thời điểm nam tử còn đang suy luận bối cảnh của Lam Ảnh Nguyệt, trăm tên huyết vệ hắn mang tới đã ngã xuống. Hắn hoảng sợ vạn phần nhìn thân ảnh kia, ngay tại thời điểm hắn cho rằng mình chỉ có một con đường chết, Lam Ảnh Nguyệt lại mang theo Vũ Văn Diệp không nói một câu ly khai. Hành động này của Lam Ảnh Nguyệt càng khiến hắn nghi hoặc, bọn họ rõ ràng có thể dễ dàng giết chết hắn, lại cố ý thả hắn đi, đến cùng có mục đích gì? Nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt đã rời đi, không ai có thể giải đáp nghi vấn của hắn, hắn nhảy xuống nóc nhà, xoay người lên ngựa, hướng phương hướng ngoài thành mà đi. Mà lúc này, Lam Ảnh Nguyệt cùng Vũ Văn Diệp cũng đến Yên Vũ Lâu, lúc này đã có rất nhiều người đi ngủ, tiểu nhị dựa trên bàn gật gà gật gù. Lam Ảnh Nguyệt liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy mấy người An Nhã, lúc này An Nhã ghé vào mặt bàn ngủ, Tần Ngọc nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt đã trở lại đang muốn nói chuyện, Lam Ảnh Nguyệt đem ngón trỏ đặt bên miệng ý bảo hắn yên tĩnh. Lâm Khiêm lặng yên ôm theo An Nhã đã ngủ say, mấy người lên lầu. Đợi đến khi đặt An Nhã yên ổn lại vào trong phòng, Lâm Khiêm cùng mấy người mới tụ vào một chỗ, thấp giọng nói: "Thế nào?" Lam Ảnh Nguyệt ngồi xuống, không đợi nàng mở miệng, Thao Thiết lạnh lùng nói: "Lão hoàng đế chết tiệt kia quả nhiên là một tên háo sắc, nếu không phải nữ nhân này không cho, ta đã đào mắt hắn ra rồi." Tần Ngọc nghe vậy cười nói: "Lại còn học người muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân, chờ ngươi trưởng thành rồi nói sau." Thao Thiết nổi giận, hắn cư nhiên lại bị một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch chê cười, còn muốn nói tiếp Lam Ảnh Nguyệt đã mở miệng trước: "Lần này người đứng sau lão hoàng đế không phải người Am Vực, có khả năng là ma tộc." Thời điểm nghe thấy hơi từ Ma tộc, sắc mặt mấy người lập tức thay đổi. Lâm Khiêm nghiêm túc nói: "Không phải Ma tộc đã sớm tiêu thất rồi sao?" Lam Ảnh Nguyệt lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Sự tình ngày càng trở nên phức tạp, đối với chúng ta mà nói Ma tộc là một từ rất xa lạ, một khi xuất hiện thì khó lòng phòng bị." Sắc mặt mấy người cực kỳ nghiêm trọng, lúc này Du Hồn lại nhẹ nhàng nói: "Có ta ở đây, nếu vô thượng tôn chủ cùng Ma quân không xuất hiện, liền vô sự." Lam Ảnh Nguyệt vừa nghe, hơi nhíu mày nói: "Thật sự?" Du Hồn nhìn ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: "Tự nhiên." Thao Thiết đồng tình nhìn Du Hồn, đáng thương thật đáng thương, tự bản thân đào hố dù có chảy lệ cũng phải nhảy vào. "Vũ Văn Diệp, nếu ta bảo ngươi đi hành thích vua, ngươi dám không?" Lam Ảnh Nguyệt khẽ cười nói. Vũ Văn Diệp nghe vậy khóe miệng lộ ra một nụ cười khẽ, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta chờ giờ khắc này lâu lắm rồi." Tần Ngọc mấy người nghe vậy,ánh mắt nóng rực nhìm chằm chằm như muốn đánh giá hắn. Ngày thứ hai, tờ mờ sáng, cửa hoàng thành đột nhiên bị đánh vỡ, một đội quân bước vào trung tâm hoàng thành. Người cầm đầu là Vũ Văn Diệp. "Thái tử điện hạ đây là muốn tạo phản sao?" Một tiểu nhị cạnh đường nói nhỏ. "Nếu có thể phản thì tốt rồi, hoàng thượng hiện tại, ôi." Người bên cạnh nói xong lập tức đóng cửa, xem ra hôm nay hoàng thành xảy ra chuyện rồi. Cho dù là mấy người Tần Ngọc nhìn thấy đội quân này, cũng bị kinh ngạc, bọn họ còn tưởng chỉ có mấy người tiến cung hành khích hoàng thượng, nhưng lại không ngờ tới Vũ Văn Diệp lại mang tới cả một đội quân. Lúc Tần Ngọc tung một cước đá văng cửa phòng Lam Ảnh Nguyệt, lúc hắn nhìn thấy người trước mặt thì, lập tức cúi đầu nói: "Xin lỗi, đi nhầm phòng." Hắn vừa quay người lại, một tay Lâm Khiêm bưng điểm tâm đứng sau lưng hắn, nghi hoặc nói: "Tiểu Dật ném ngươi ra à?" Tần Ngọc hoảng sợ xoay người, nhìn nhìn phòng, đột nhiên ngơ ngác nói: "Đây là phòng Tiểu Dật không sai đi?" Lâm Khiêm không nói gì nhìn hắn một cái, đưa tay gõ gõ cửa nói: "Tiểu Dật, ta mang điểm tâm đến cho ngươi." "Ân, vào đi." Trong phòng truyền đến thanh âm quen thuộc của Lam Ảnh Nguyệt. Tần Ngọc nghi hoặc nhìn nhìn cửa, thanh âm này rất giống mà, nhưng mà gương mặt kia không giống, tuy rằng Tiểu Dật cũng rát thanh tú, nhưng mà tuyệt đối không phải nữ tử khinh tâm động phách trong phòng, chỉ là liếc mắt một cái thôi mà tâm hắn cũng muốn nhảy ra ngoài. Trong nháy mắt Lâm Khiêm đẩy cửa ra, đĩa điểm tâm đột nhiên rơi xuống đất, thân mình Lam Ảnh Nguyệt chợt lóe, tiếp được khay điểm tâm: "Hoàn hồn." Mà Đong Phương Hàn vừa đi tới cửa, lại trực tiếp đâm sầm vào cửa. Nhìn thấy hắn thất thố như vậy, Tần Ngọc trong nháy mắt ổn định lại. Chẳng qua chỉ là nhất thời thất thố, Lâm Khiêm rất nhanh khôi phục lại, ngồi xuống bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt nói: "Vũ Văn Diệp ở đâu có đội quân như vậy?" Lam Ảnh Nguyệt uống một ngụm trà nóng, âm thanh lạnh lùng nói: "Tổ phụ của Vũ Văn Diệp, là hộ quốc tướng quân." Vừa nói như thế, mấy người lập tức hiểu, An Nhã đánh ngáp đi đến, một bên dụi mắt vừa nói: "Như vậy nhìn xem, Vũ Văn Diệp cũng rất suất." "Nông cạn." Tần Ngọc nói. "Không biết." Lâm Khiêm nói. "Ngốc." Đông Phương Hàn chỉ nói một chữ, lập tức xoay bả vai về hướng cửa sổ. Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nở nụ cười: "Ừ rất suất." Thấy nàng cười như vậy, Tần Ngọc cùng mấy người trong nháy mắt ngây người. An Nhã hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, đến gần nâng gương mặt của Lam Ảnh Nguyệt lên, cẩn thận nhìn hồi lâu, đột nhiên hai mắt nhíu lại nói: "Thần tượng ngươi thật đẹp." Thao Thiết thật sự muốn cho An Nhã một phát tát, nhưng hắn nhịn xuống. Lam Ảnh Nguyệt cũng không biết gương mặt của mình lại khiến mấy người có phản ứng như vậy, thuận tay lấy ra mạng che đeo lên mặt, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng nên xuất môn thôi." Đợi đến thời điểm mặt trời lên cao nhất, Vũ Văn Diệp đã đến trước cửa cung, nhìn võ trang cùng đại quân đằng sau Vũ Văn Diệp, thị vệ canh cửa cung như lâm vào mộng giữa ban ngày, run run mở miệng nói: "Thái tử điện hạ, đây là muốn làm cái gì?" "Đêm qua có kẻ xấu tiến nhập hoàng cung, đả thương phụ hoàng, bản thái tử muốn dẫn dẫn binh điều tra kẻ xấu, bảo hộ an nguy của phụ hoàng cùng mẫu hậu." Vũ Văn Diệp một mặt nghiêm túc nói. "Không có thánh chỉ của Hoàng thượng, quân đội không thể vào cung." Thị vệ kia quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đúng lúc này, bên trên tường thành lại xuất hiện một nười, người nọ cốt sấu như sài(chắt là xấu như ma), quần áo rộng thùng thình, một đôi mắt lóe tinh quang, người nọ vừa xuất hiện, dân chúng ở phía xa xa lập tức chạy chốn, không dám đứng lại vùng phụ cận. "Thái tử điện hạ, biệt lai vô dạng." Nam tử áo xanh kia mở miệng nói. Vũ Văn Diệp căng thẳng, sắc mặt vô thường nói: "Thật lâu không thấy, quốc sư đại nhân." "Thái tử dẫn quân vào cung, là muốn tạo phản sao." Quốc sư kia nhìn quân đội trước mặt, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc. "A." Vũ Văn Diệp cười lạnh một tiếng: "Bản thái tử chẳng qua là lo lắng an nguy của phụ hoàng mà thôi." "Vậy ngươi lo lắng cho nàng sao?" Quốc sư vừa mới nói xong, thị vệ lập tức đè một nữ tử trên tường thành, nhìn bóng người kia, sắc mặt Vũ Văn Diệp trong nháy mắt thay đổi. "Ngươi mau thả nàng ra!" Vũ Văn Diệp âm thanh lạnh lùng nói. Quốc sư lập tức thu sự lo lắng của Vũ Văn Diệp vào tong đấy mắt, cười cực kỳ kiêu ngạo: "Muốn nàng an toàn, ngươi tốt nhất lui binh, bằng không?" "Bằng không thế nào?" Vũ Văn Diệp khẩn trương nói. Kia quốc sư cười ác liệt: "Bằng không, ta đem nàng đưa cho Hoàng thượng, ngươi xem coi thế nào?" Nhìn sắc mặt ghê tởm của quốc sư, Vũ Văn Diệp lạnh lùng nói: "Ngươi vô sỉ." "Ha ha ha, ta là người thế nào, không phải ngươi là người rõ ràng nhất sao." Quốc sư vẫy tay một cái, ý bảo thị vẹ dẫn nữ tử đi. Nhưng mà, thị vệ bên cạnh lại không có phản ứng. Quốc sư cảm thấy có chút kỳ quái, liền đến gần Lam Ảnh Nguyệt, đúng lúc này thị vệ vẫn giữ bên người Lam Ảnh Nguyệt đột nhiên ngã xuống, Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt mỉm cười nhìn về phía nam nhân sấu như ma trước mặt, khẽ cười nói: "Quốc sư đại nhân, hạnh ngộ." )rL