Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 81 : Vô thượng tôn chủ

Lam Ảnh Nguyệt cũng không ngạc nhiên lắm bởi lời nói của Vũ Văn Diệp, nàng nhấc mành xe lên, nhàn nhạt nói: "Nói tình huống đi." Vũ Văn Diệp nhìn mấy người trong xe, trầm trọng mở miệng nói: "Hoàng thất Ly quốc, sớm đã bị một người thần bí không chế, mẫu phi cùng phụ hoàng của ta, đều đã bị giết, hiện tại Hoàng thượng vào triều mỗi ngày là giả." Nghe lời nói của hắn, kinh ngạc thoáng qua mấy người Tần Ngọc, không nghĩ tới sự tình phức tạp hơn nhiều so với bọn họ nghĩ. Lam Ảnh Nguyệt nhìn hắn một cái, ý bảo hắn tiếp tục nói. "Ta vô tình phát hiện chuyện này, ta luôn giả vờ mình không biết chuyện gì, cũng đã tìm được thời cơ báo thù cho bọn họ, nhưng một mình ta, căn bản không thể làm được." Vũ Văn Diệp vừa nói, vừa nhìn về phía tường thành xa xa, đáy mắt tràn đầy hận ý. Lâm Khiêm nghe xong lời nói của hắn, ánh mắt hơi hơi nheo lại, nhẹ giọng nói: "Người kia có năng lực lớn như vậy, chỉ bằng vài người chúng ta, ngươi cảm thấy có thể đoạt lại hoàng quyền sao?" "Không phải là giúp ta, mà là giúp bản thân Lam Dật." Vũ Văn Diệp bình tĩnh nói. Lam Ảnh Nguyệt nghe lời nói của hắn, nở nụ cười: "Cho dù ngươi có đồng ý, vậy còn người khác, bọn họ sẽ ủng hộ ta bước lên vương vị sao? Sẽ đồng ý một yêu nữ làm quân chủ của bọn họ sao?" "Ta biết ngươi không phải là yêu nữ." Vũ Văn Diệp nhìn Lam Ảnh Nguyệt, lại tiếp tục nói: "Hoàng thượng giả chẳng những ngu ngốc tàn bạo, hơn nữa cực kì háo sắc, hiện tại tất cả mọi người đang sinh hoạt trong thời kì nước sôi lửa bỏng, nếu ngươi cứu bọn họ ra, tại sao bọn họ lại không ủng hộ ngươi cho được." Lam Ảnh Nguyệt xuống xe ngựa, nhìn những bông tuyết lớn trong không trung, vươn một bàn tay lên hứng một bông tuyết, khẽ cười nói: "Vũ Văn Diệp, ngươi sẽ không hối hận với quyết định của mình hôm nay." Người đi trên đường cực ít, Lam Ảnh Nguyệt đi phía trước đi mấy bước, lại quay đầu nói: "Các ngươi tìm một khách điếm nghỉ chân trước đi, ta tiến cung cùng Vũ Văn Diệp." Nghe lời nàng nói, mấy người còn lại tất nhiên không đồng ý. Tần Ngọc nhảy xuống xe ngựa lắc đầu nói: "Một mình ngươi đi, cũng không an toàn lắm, bằng không ngươi mang theo ta đi." "Mang theo ngươi còn không bằng mang theo ta." Lâm Khiêm ôn nhu nói. Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn mấy người, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ đi xem tình huống, không muốn đi đánh nhau." Tần Ngọc còn muốn khuyên tiếp, thanh âm lạnh lùng của Thao Thiết đột nhiên vang lên: "Có ta ở đây, còn ai có thể đả thương nàng, các ngươi đi nhiều người như vậy, xảy ra chuyện gì ta còn phải quản cả nhóm các ngươi." Mấy người suy tư một lát, tuy rằng lời nói của Thao Thiết hơi khó nghe, nhưng không phải không có đạo lý, vì vậy chỉ có thể nghe theo an bài của Lam Ảnh Nguyệt, giá một chiếc xe ngựa tách ra đi tìm tửu lâu. Lam Ảnh Nguyệt lên xe ngựa còn lại, nhìn gương mặt có chút trắng bệch của Vũ Văn Diệp, lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi, ta là nữ nhân của ngươi." Nghe xong, thân mình Vũ Văn Diệp cứng đờ, tuy rằng hắn cảm thấy nàng rất đặc biệt, rất lợi hại, nhưng mà hắn không có một chút tâm tư nào không an phận với nàng, cảnh tượng lúc trước trên lôi đài hắn vẫn còn nhớ rất rõ đấy, thật sự không dám có ý nghĩ không an phận với nàng. Vì thế khẩn trương mở miệng nói: "Thực xin lỗi, ta." Nhìn bộ dáng của hắn, Lam Ảnh Nguyệt khẽ nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: "Thiếu niên, tỉnh lại đi, cái ta cần chỉ là một danh phận mà thôi." "Hả." Vũ Văn Diệp có chút xấu hổ bắt đầu lảng sang chỗ khác. Lam Ảnh Nguyệt lại chậm rì rì lấy ra một cái khăn tay, chậm rãi xoa lên trên mặt, Vũ Văn Diệp yên lặng nhìn nàng, vừa muốn nói gì đó, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa đến thất kinh. Chỉ thấy Lam Ảnh Nguyệt không ngừng xoa khăn tay lên mặt, mặt nàng bắt đầu thay đổi, ánh mắt Vũ Văn Diệp chậm rãi trừng lớn, không thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lúc nhất thời quên mất điều bản thân vừa muốn nói. Bàn tay mềm mại không ngừng xoa lên gương mặt, da thịt vô cùng mịn màng, không cần thi phấn vẫn linh động bức người, đôi mắt trong suốt con ngươi ngăm đen trong trẻo nhưng không thiếu đi mấy phần linh động, khóe mi mang theo chút thanh lãnh, lông mi thật dài khẽ động càng tăng thêm sắc thái thần bí, thanh âm lạnh lùng của nàng đột nhiên vang lên: "Ngươi phải nhớ kỹ ta là nữ nhân của ngươi, có hoàng tử nào nhìn nữ nhân của mình như ngươi sao." "Khụ khụ." Vũ Văn Diệp xấu hổ ho khan vài tiếng, chuyển tầm mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: "Vì sao ngươi muốn che dấu bộ dáng của mình?." Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, nhíu mày nói: "Phòng sói." "Phòng sói?" Vũ Văn Diệp mê mang. Lúc này, xe ngựa đã đến ngoài cửa cung, thị vệ gác cổng thấy có xe ngựa tiến đến đã đứng ra ngăn lại nói: "Trong xe là người phương nào." Nghe thấy thanh âm người bên ngoài, gương mặt Vũ Văn Diệp lập tức trở nên nghiêm túc, thời điểm quay sang nhìn Lam Ảnh Nguyệt, trên mặt nàng đã nhiều thêm một mạng che mặt trắng. Vũ Văn Diệp nhìn Lam Ảnh Nguyệt, chậm rì rì nâng tay lên. Lam Ảnh Nguyệt hiểu ý, lập tức tiến lên đỡ hắn, xốc màn xe màu lam lên. Đến khi tên lính kia nhìn thấy Vũ Văn Diệp lập tức kích động hô to lên: "Thái tử điện hạ, là thái tử điện hạ." Vũ Văn Diệp bước xuống xe ngựa, lãnh khốc, nâng tay ý bảo nhanh một chút, lập tức nâng bước đi vào bên trong, khi đi tới cửa, thị vệ kia lại run run thân mình cản hắn lại. Thị vệ kia quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Nữ tử này lai lịch bất minh không thể vào." Vũ Văn Diệp không nói hai lời, nhấc chân đạp một cước, lạnh lùng nói: "Đây là nữ nhân của bổn thái tử." Một đám thị vệ bị dọa cho sợ hết hồn, đồng loạt quỳ xuống. Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt, xem ra trước kia Vũ Văn Diệp cũng là một thái tử táo bạo, nhìn hành động những người này là biết. Vũ Văn Diệp mang theo Lam Ảnh Nguyệt tiến về phía trước, không một ai dám ngăn trở, đi chưa được mấy bước, Vũ Văn Diệp cảm nhận được một trận khí huyết cuồn cuộn, Thao Thiết không nói gì nhìn hắn, ghét bỏ nói: "Bị thương thành như vậy rồi còn muốn ra vẻ ta đây, xứng đáng." Hai người còn chưa đi đến, cách đó không xa đã có một đám người tiến tới, Vũ Văn Diệp lạnh lùng nói: "Chuẩn bị tốt chưa?" Lam Ảnh Nguyệt lơ đễnh nhún nhún vai, nhanh chóng ném vào miệng Vũ Văn Diệp một cánh hoa, dù sao hiện tại bọn họ cũng là minh hữu, tự nhiên nàng không thể để cho hắn mất thể diện được. Vũ Văn Diệp mặc dù không biết nàng cho hắn ăn cái gì, nhưng vẫn là nuốt xuống, dù sao Lam Ảnh Nguyệt muốn giết chết hắn cũng chỉ cần một lời nói, cũng không biết hắn đã sớm chết bao nhiêu lần. Vừa mới nuốt vật kia xuống, một dòng nước ấm bắt đầu len lỏi trong cơ thể, ngũ phủ lục tạng thư sướng, ngay cả bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng vài phần. Chỉ chốc lát sau, những người đó đã đến trước mặt hai người, một lão thái giám đầu đầy tóc trắng cất giọng the thé nói: "Thái tử điện hạ, Hoàng thượng nghe nói ngài đã trở lại, lập tức lệnh lão nô đến truyền người đến gặp hoàng thượng." "Đi thôi." Vũ Văn Diệp vừa mới chuẩn bị bước đi, lão thái giám kia lại ngăn hắn lại. Lão thái giám giương đôi mắt khôn khéo quét tới quét lui trên người Lam Ảnh Nguyệt, lạnh lùng nói: "Vị này là?" "Đây là thái tử phi tương lai, lần này mang theo nàng trở về là muốn phụ hoàng tứ hôn." Vũ Văn Diệp hơi giật mình, kéo Lam Ảnh Nguyệt ra che chở ở phía sau. Thái giám kia nghe vậy, cũng tùy cơ cười nói: "Đã vậy lão nô phải chúc mừng thái tử điện hạ rồi." Lam Ảnh Nguyệt phối hợp Vũ Văn Diệp, cúi đầu, khiến lão thái giám kia không nhìn thấy rõ mặt nàng. Tuyết rơi càng ngày càng lớn, thời điểm đến ngự thư phòng, trên trang phục của Lam Ảnh Nguyệt đã phủ thêm một tầng tuyết mỏng. Vũ Văn Diệp nhìn Lam Ảnh Nguyệt, nâng tay lên ôn nhu phẩy đi tuyết đọng trên người nàng. Lam Ảnh Nguyệt ngẩn ra, lại nghe được thanh âm đầy ý cười của Vũ Văn Diệp: "Diễn trò cần phải diễn cho đạt, thái tử phi của ta." "Đa tạ điện hạ." Lam Ảnh Nguyệt ôn nhu nói. Nghe thanh âm ngọt ngấy của Lam Ảnh Nguyệt, sắc mặt Thao Thiết cùng Du Hồn cứng đờ, thật đáng sợ. Khóe miệng Vũ Văn Diệp vừa kéo, hắn vẫn quen nghe thanh âm có chút lãnh của nàng, bây giờ nghe vậy có  hơi quỷ dị. Lão thái giám yên lặng nhìn tất cả, nhẹ giọng nói: "Xin mời." Vũ Văn Diệp đột nhiên tránh khỏi cánh tay Lam Ảnh Nguyệt đang đỡ hắn, một tay nhanh nắm lấy nàng, đi thẳng vào trong phòng, khí thế hiện tại so với bình thường quả thật là hai người. "Nhi thần cùng thái tử phi cấp phụ hoàng thỉnh an." Vũ Văn Diệp đi đến kia trước mặt hoàng thượng, lôi kéo Lam Ảnh Nguyệt hướng Hoàng thượng hành lễ. "Ngươi còn biết trở về?" Phía trước đột nhiên truyền đến một âm thanh lãnh ngạnh, Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc, khuôn mặt kia quả thật so với Vũ Văn Diệp như cùng một khuôn đúc ra. Ngồi bên cạnh lão hoàng đế còn có hai thiếu nữ đang khóc sướt mướt, nhìn qua bất quá mới mười bốn, mười lăm tuổi, bọn họ vừa vào thì thái giám kia lập tức sai người mang hai thiếu nữ kia ra, Lam Ảnh Nguyệt chán ghét nhìn thoáng qua lão hoàng đế kia, nàng chán ghét nhất chính là loại nam nhân thích đùa bỡn nữ nhân. "Ly quốc là nhà của nhi thần, tất nhiên nhi thần muốn trở về." Vũ Văn Diệp lạnh lùng nói. "Hừ." Lão hoàng đế khinh thường nhìn Vũ Văn Diệp nói: "Ở tứ liên minh quốc tế tái ngươi lại bại bởi một con nhóc mới có mười bốn tuổi, ngươi vẫn còn mặt mũi để trở về sao, mặt mũi Ly quốc bị ngươi làm cho mất hết rồi." "Mộ Hi Thần cũng thua." Vũ Văn Diệp không nhanh không chậm nói. Sắc mặt hoàng đế trở nên xanh mét, lại nhìn đến Lam Ảnh Nguyệt cúi đầu đứng một bên, vì thế lạnh lùng nói: "Ngươi, ngẩng đầu lên cho trẫm xem." Lam Ảnh Nguyệt mang mạng che mặt khẽ nhếch miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn tràn đầy vô tội, cùng với mạng che trên mặt càng khiến người ta tò mò, lão hoàng đế nhìn đến không chớp mắt. Vũ Văn Diệp cảm giác được hoàng đế dị thường, lắc mình chắn trước Lam Ảnh Nguyệt nói: "Phụ hoàng, đây là nữ nhân của ta." Lão hoàng đế nghe vậy đột nhiên cười nói: "Nữ nhân không rõ thân phận, Diệp nhi không nên tin tưởng thì hơn." "Vô sỉ." Thao Thiết hận không thể tiến lên móc cặp mắt có ý gây rối kia, nữ nhân này hắn cũng thể nghĩ tới sao. "Ngày đó ta bị thương, chính nàng đã cứu ta." Vũ Văn Diệp sao có thể không nhìn ra tâm tư của lão hoàng đế, trong lòng chán ghét vô cùng, nếu không phải hiện tại vết thương của hắn còn chưa hồi phục, dư độc còn chưa trừ được hết, vô pháp đối kháng với người đứng sau lưng lão, hắn hận không thể lập tức móc mắt lão hoàng đế giả kia ra. "Nói như vậy, nàng là dược tề sư sao? Vừa vặn mấy ngày nay trẫm có chút không thoải mái, lập tức cho nàng lưu lại xem giúp trẫm." Lão hoàng đế nói không hề có một chút hảo ý nào, Vũ Văn Diệp nắm chặt nắm tay. Lam Ảnh Nguyệt cũng cảm thấy cực kỳ buồn cười, vừa mới nói nàng là nữ nhân không rõ thân phận, hiện tại lại muốn nàng đi chuẩn bệnh cho hắn, liệu lão hoàng đế này còn giữ lại chút vô sỉ nào hay không. "Phụ hoàng, chả nhẽ dược tề sư ở trong cung còn không xem được bệnh cho người sao?" Vũ Văn Diệp hung hăng nhìn chằm chằm lão hoàng đế, trong lòng sắp không thể nhãn được nữa. "Cứ quyết định như vậy, ngươi lui xuống trước đi." Lão hoàng đế nghiêm túc nói. Lão thái giám lập tức hiểu ý, đi đến bên cạnh Vũ Văn Diệp nói: "Điện hạ, xin mời." Vũ Văn Diệp đang muốn phát hỏa, Lam Ảnh Nguyệt lại thấp giọng nói: "Ngươi đi." "Ta ở cửa chờ ngươi." Vũ Văn Diệp hung hăng nhìn lão hoàng đế, phất tay rời khỏi thư phòng. Hiện tại trong thư phòng chỉ còn LAm Ảnh Nguyệt cùng lão hoàng đế. Lão hoàng đế liếc ánh mắt đáng khinh khắp người Lam Ảnh Nguyệt, cực kì nhu hòa nói: "Ngươi nhìn trúng quyền thế của thái tử sao?" Lam Ảnh Nguyệt cực kỳ buồn cười, lại ra vẻ hoảng loạn nói: "Dân nữ cùng thái tử điện hạ là tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt." Nghe thanh âm mềm yếu của Lam Ảnh Nguyệt, ánh mắt lão hoàng đế cực kỳ càn rỡ: "Nếu trẫm cho người địa vị có phải ngươi cũng theo trẫm?" Nghe lão hoàng đế nói vậy, Lam Ảnh Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Ngài làm sao có thể cướp nữ nhân của nhi tử mình." Lão hoàng đế hừ lạnh một tiếng, không chút nào che giấu chán ghét đối với Vũ Văn Diệp, kiêu ngạo nói: "Thiên hạ này đều là của ta, nữ nhân tự nhiên cũng là của ta." "Nga? Thật không?" Lam Ảnh Nguyệt nhỏ giọng nói. Lão hoàng đế đắc ý nhìn Lam Ảnh Nguyệt vẫy vẫy tay nói: "Nhanh đến bên người trẫm." Lam Ảnh Nguyệt sợ hãi, chậm rãi bước từng bước về phía lão hoàng đế, bộ mặt đầy hắc tuyến của Thao Thiết nhìn Lam Ảnh Nguyệt, hắn thề, hắn chưa từng thấy bộ dáng nào như vậy của nữ nhân này, quả thực là rất xấu! Ngay tại thời điểm lão hoàng đế cho rằng mình sắp ôm được mỹ nhân, đột nhiên ánh mắt mảnh mai trước mặt lại trở nên sắc bén vô cùng, ngay tại thời điểm lão hoàng đế còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Lam Ảnh Nguyệt đã nhấc chân lên(và đạp kk), lão hoàng đế rơi xuống chỗ bình phong đằng sau, không đợi hắn đứng lên, trên mặt lại thêm một trận đau nhức. Nìn Lam Ảnh Nguyệt ra quyền, Thao Thiết không nói gì giật giật khóe miệng, quả là một nữ nhân bạo lực, không cần đấu pháp, đây mới chân chính là quyền đấm cước đá. Ngoài phòng, Vũ Văn Diệp nghe được bên trong có động tĩnh đã muốn đi vào xem thế nào, lão thái giám lại ngăn hắn lại, trên mặt tràn đầy ý cười nói: "Thái tử điện hạ cứ an tâm, thái tử phi rất nhanh sẽ đi ra." Vũ Văn Diệp căn bản không muốn nghe hắn nói lời vô nghĩa, chỉ một quyền kia thái giám đã bị đánh bay ra xa mấy thước đập vào tường. Lúc lòng hắn nóng như lửa đốt chạy vọt vào, lại thấy được tình cảnh này, chỉ thấy lão hoàng đế mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, không biết sống hay chết, Lam Ảnh Nguyệt bắt chéo chân ngồi trước án xem tấu chương, gương mặt lạnh lùng. Câu ngươi không sao chứ vừa đến bên miệng Vũ Văn Diệp, lập tức nuốt xuống. Hình như hắn đã quên Lam Ảnh Nguyệt là loại người nào, người bình thường có năng lực bắt nàng làm theo ý của hắn sao. Lam Ảnh Nguyệt vung tay lên, cửa thư phòng lập tức đóng lại, nàng ghét bỏ nhìn tấu chương trong tay nói: "Ly quốc đã suy sụp." Vũ Văn Diệp tiến lên vài bước, tiếp nhận tấu chương trong tay nàng, càng xem sắc mặt càng khó coi. Trong lúc này, trong quyển tấu chương kia rơi ra một mảnh giấy, Lam Ảnh Nguyệt bắt được mảnh giấy kia, trên đó viết: "Chỉ có lấy được toàn bộ máu của người cực âm, mới phục sinh được vô thượng tôn chủ." "Vô thượng tôn chủ, là ai?" Lam Ảnh Nguyệt lành lạnh nói. Du Hồn trầm mặc hồi lâu, thanh âm lạnh lùng nói: "Chính là người năm đó phong ấn lực lượng hắc ám trong người tiểu thư, một khi hắn phục sinh, tiểu thư sẽ bị đọa ma." (Sorry m.n nha bây giờ mị mới trở lại được, chắc phải bận thêm vài hôm nữa để chọn trường m.n thông cảm nha)