Nhiên Ca FULL
Chương 53
Vĩ Thanh
Họp hành kết thúc, đợi mọi người đều đi khỏi rồi, Nhạc Nhiên mới đứng dậy, từng bước gấp gáp chạy về phía Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm cười nhìn em, cưng chiều trào ra khỏi ánh mắt.
Nhạc Nhiên nhào qua, "Thẩm độiiii!"
Thẩm Tầm xoa đuôi tóc cậu, mềm giọng trả lời, "Ơi, Nhiên ca."
---
Chị Hòa nhắn: "Bộ truyện này dài chưa tới 200 ngàn chữ.
Tuy đề tài là điều tra tội phạm nhưng tôi không phải dân chuyện nghiệp, nên cái chính muốn viết ở đây không phải là phá án mà là sự "hèn hạ" và "lòng người đen tối" của những người bình thường.
Mấy vụ án nhỏ đầu tiên là được viết với ý nghĩ này.
Cuộc sống của những người bình thường đầy rẫy những khó khăn khác nhau, và có lẽ họ sẽ phạm tội khi bị mất cân bằng tâm lý.
Nhân vật chính Nhạc Nhiên thực chất là một người bình thường ở dưới đáy xã hội, có khi còn "bi đát" hơn nhiều người khác, nhưng cậu luôn giữ một trái tim nhân hậu trong sáng.
Với tôi, cậu ấy đại diện cho một tia sáng trong bóng tối.
Phòng bệnh của Nhạc Nhiên là phòng đôi, Thẩm Tầm chiếm luôn cái giường còn lại.
Sau 10 tối y tá sẽ không tiến vào nữa, khóa cửa lại luôn thì cũng không khác phòng ngủ của chính mình lắm.
Tay Nhạc Nhiên không thể dính nước, tắm rửa này nọ đều phải nhờ tới Thẩm Tầm, đi vệ sinh cũng phải nhờ Thẩm Tầm đỡ chỗ đó, vừa xấu hổ vừa ngọt ngào.
Từ khi bị thương, cậu không thể tự mình "xử" được nữa, mỗi lần đạt tới cao trào trong tay Thẩm Tầm đều có loại cảm giác mất mặt.
Có một ngày nằm trên giường, mấy bé chim đầu xuân đang ríu ra ríu rít bên ngoài cửa sổ, cậu thấ Thẩm Tầm ở trần từ trong nhà vệ sinh đi ra thì tim hẫng một nhịp, lại thốt ra câu mà cậu đã nói ra từ lâu, "Thẩm đội, em muốn anh."
Thẩm Tầm cười cười đi tới gần, nhẹ nhàng bóp cằm cậu, "Nhiên ca, tay này em không quay được, chân không động được, muốn anh kiểu gì?"
Gò má Nhạc Nhiên ửng hồng, định nói "Anh có thể ngồi lên tự mình động" lại cảm thấy nếu nói thẳng như vậy thì da mặt mình cũng quá dày rồi.
Thế là cậu giương mắt nhìn anh, cố gắng truyền đạt tâm tình "em chính là muốn anh, bây giờ liền muốn anh" qua cho Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm ngồi bên giường, tay phải thành thục mò vào trong quần cậu, dễ dàng bắt lấy tính khí còn chưa thức tỉnh kia, nhẹ nhàng lộng mấy cái, lông mày cong cong, "Anh có một đề nghị."
Nhạc Nhiên thoải mái hít thở, mắt hơi ươn ướt, "Sao ạ?"
"Em nằm hưởng thụ thôi, để anh làm em cho."
"A ..." Nhạc Nhiên liếm môi, rất không tình nguyện chun chun mũi.
Thẩm Tầm rút tay về, mặc kệ người anh em vừa rờ mấy cái đã ngẩng cao đầu của Nhạc Nhiên, nghiêm túc nói, "Anh cũng không phải không cho em thượng, nhưng mà giờ em như vầy ...!Anh sợ tay phải chân trái của em còn chưa lành, lỡ đâu tay trái chân phải cũng gãy luôn, eo cũng teo luôn, mai bác sĩ hỏi tới thì anh biết nói sao đây?"
Nhạc Nhiên nghĩ ngợi một hồi thì thấy cũng có lý.
Cho nên cậu cũng không kì kèo nữa, dịch chân phải sang một bên tạo thành tư thế hai chân mở rộng, "Như vầy ạ?"
Thẩm Tầm cúi đầu cười, "Đúng, chính là như vậy."
Màn cửa sổ kéo lại, đèn chỉ chừa lại một bóng, Thẩm Tầm cởi áo bệnh nhân của Nhạc Nhiên ra, từ yết hầu hôn dần xuống đầu vú.
Nhạc Nhiên mẫn cảm, lúc đầu vú bị ngậm lấy thì run cả người, da thịt lộ ra bên ngoài rất nhanh nóng lên.
Cánh tay đang bó bột của cậu không cách nào cử động được, nhưng cái tay truyền dịch kia thì có thể.
Cậu ôm lấy đầu Thẩm Tầm, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ trầm khàn.
Thẩm Tầm hướng xuống dưới, liếm liếm quy đầu căng tròn của cậu, đầu lưỡi còn cố ý chọt vào lỗ nhỏ ở trên, ác ý ngoáy ngoáy bên trong, nghe cậu hơi nức nở một tiếng mới ngậm "tiểu Nhạc" đang vô cùng hưng phấn kia vào trong miệng.
Nhạc Nhiên chưa từng thân mật ôm ấp với ai ngoại trừ Thẩm Tầm, định lực vô cùng không tốt, nơi kia tiến vào khoang miệng nóng ẩm thì không thể nào thành thực được nữa.
Chân và tay cậu vẫn còn đau, nhưng vết thương ở thắt lưng đã lành rồi, khoái cảm từ bụng dưới truyền lên làm cậu động tình, hơi uốn éo eo để nơi kia càng vào sâu trong miệng Thẩm Tầm hơn.
Thẩm Tầm chiều theo ý cậu, đầu lưỡi lướt lên lướt xuống gậy thịt, khoang miệng siết chặt, vừa dịu dàng vừa gắt gao nuốt vào. tay thì xoa bóp túi tinh căng tròn bên dưới.
Trước lúc cao trào cả người Nhạc Nhiên run rẩy, rút từ miệng Thẩm Tầm ra rồi rên rỉ bắn hết lên tay anh, còn dính cả lên giường.
Thẩm Tầm xoa xoa tinh dịch trên tay, cười bảo, "Chất bôi trơn tự nhiên nè."
Mặt Nhạc Nhiên đỏ bừng, lồng ngực không ngừng phập phồng, đầu vú như hai viên bi nhỏ, cứng ngắc dựng thẳng đứng.
Thật khiến người ta muốn vươn tay qua nhào nắn một trận.
Thẩm Tầm nhấc eo cậu lên, động tác vô cùng cẩn thận.
Làm tình với bệnh nhân đang bó thạch cao đó, độ khó không vừa đâu.
Nhạc Nhiên vừa phóng thích xong, cả người có hơi nhũn, lúc này lại vô cùng phối hợp mà nhấc eo lên, chống chân trái lên, cố gắng banh người mình ra trước mặt Thẩm Tầm.
Trước đó cậu cảm thấy tư thế banh chân trực diện xấu hổ đến mức không dám tưởng tượng, tới lúc thực sự làm lại hoàn toàn không có chút chướng ngại tâm lý nào.
Trước mặt là Thẩm Tầm mà, cậu không tìm được lí do chống cự nào.
Thẩm Tầm tách hai cánh hông cậu ra, dùng ngón tay dính đầy tinh dịch đó tiến vào, dịu dàng xoa bóp bên trong.
Toàn thân cậu cứng ngắc khẩn trương, cảm giác ngứa ngáy chưa từng trải qua và sự căng thẳng đột ngột này như một luồng điện xẹt vào người cậu, kích thích làm hai mắt cậu hoa lên.
Thẩm Tầm nhẹ nhàng dùng lực rồi cho hai ngón tay vào.
Theo bản năng Nhạc Nhiên kẹp chân lại, cái miệng đang ngậm chặt bật ra một tiếng rên rỉ vì đau, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi, trong mắt lại tràn đầy từng hồi từng hồi khát khao.
Thẩm Tầm cúi người xuống cắn cắn vành tai cậu, thấp giọng hỏi, "Đau à em?"
Cậu lắc lắc đầu, mồ hôi rớt trên lông mi cứ như một hàng nước mắt vậy.
Thẩm Tầm hôn môi cậu, một bên kiên nhẫn khuếch trương, một bên công thành đoạt đất trong miệng cậu.
Môi răng câu lấy lẫn nhau kéo cả ý thức cậu vào trong đó.
Nhạc Nhiên thậm chí không biết từ lúc nào Thẩm Tầm đã rút ngón tay ra rồi đặt dục vọng cương cứng của mình ở trước hậu huyệt.
Thẩm Tầm ngậm lấy môi cậu, hơi híp mắt, mơ hồi nói, "Anh tiến vào đây, nhịn chút nhé."
Cậu hít sâu một hơi, cả người căng thẳng tới mức không động đậy được.
Giây phút bị xuyên vào đó, tim cậu như miếng bọt biển chứa đầy nước, dần phồng lên rồi chiếm hết không gian trong lồng ngực, cả người tựa như từng chút từng chút được lấp đầy.
Đau đớn thì có đó, nhưng dưới cảm giác sung sướng khó hình dung này, đua đớn chẳng còn dư lại bao nhiêu cả, chỉ còn lại sự nhẹ nhàng và hấp dẫn mê người.
Lúc cả cây tiến vào rồi, Thẩm Tầm cũng không lập tức động đậy mà hôn Nhạc Nhiên thật lâu, xoa nắn tính khí nửa cương của em, thấp giọng gọi tên em, "Lạc Lạc."
Nhờ một trời ôn nhu dập dìu như sóng biển đó, hậu huyệt cắn chặt của cậu cuối cùng đã thả lỏng ra, hít thở cũng dần dần bình ổn lại.
Cậu hư mắt miêu tả lông mày Thẩm Tầm rồi hơi há miệng, khàn giọng nói với anh, "Thẩm đội, em ...!em muốn anh."
Thẩm Tầm lại hôn nước mắt sinh lý trào ra của cậu, "Anh tới đây."
Cơn đau khiến người ta vỡ vụn và khoái cảm khiến người ta chìm đắm đó như sóng biển kì lạ, lúc ập tới còn mang theo vị ngọt của biển xa.
Thẩm Tầm động không kịch liệt lắm, vô cùng ôn nhu hôn hôn Nhạc Nhiên, còn bảo vệ chân cậu, nhưng mỗi lần đâm thẳng tới nơi mẫn cảm nhất thì lại thấp giọng bên tai cậu, "Lạc Lạc, thoải mái không?"
Nhạc Nhiên đã nói không ra hơi, run rẩy chìm đắm trong cơn sóng tình đầu tiên trên đời.
Đầu óc cậu trống rỗng, nước mắt kết thành một lớp màng sáng mơ hồ khiến cậu chỉ còn có thể nhìn được đường nét khiến người ta yên tâm của Thẩm Tầm.
Hai người đồng thời phóng thích, Thẩm Tầm bắn ra trong người cậu, mà cậu thì ra trong tay Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm cũng không lập tức rút ra mà cứ tiếp tục đè lên người em, liếm sạch nước mắt trên gò má em, cười xòa cắn cắn cằm em, trầm giọng bảo, "Lạc Lạc, anh có được em rồi."
Nhạc Nhiên bắn hai lần, mệt nhoài nằm trên giường, hai mắt hơi mất tiêu cự.
Lúc Thẩm Tầm rút ra, hậu huyệt sưng đỏ theo bản năng co lại, ép cho tinh dịch chảy xuống mép đùi đầy sắc tình.
Cả người Nhạc Nhiên vẫn đang run rẩy sau cao trào, hiển nhiên không biết hình ảnh đó khiến người ta khó tự chủ đến mức nào.
Thẩm Tầm đi mở nước nóng, chu đáo giúp cậu tẩy rửa sạch sẽ, lại thay một cái drap giường mới.
Làm xong hết thì anh hôn hôn trán cậu, trong mắt có chút mệt mỏi, lại có chút mãn nguyện khó che đậy được.
Làm tình với người bệnh đang bó bột khó lắm, người người bệnh đang bó bột thanh tẩy còn khó hơn.
Bận rộn cả một đêm, Thẩm Tầm đã sớm eo mỏi lưng đau rồi.
Nhưng may mắn thay anh, có được Nhạc Nhiên rồi.
Từ trái tim đến thân thể, hoàn hoàn chỉnh chỉnh chiếm được Nhạc Nhiên.
./.
Toàn văn hoàn ./..
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
25 chương