Nhị trọng ảnh
Chương 135 : Pn4: duyên chú định
Tần Phong đã biết cha hắn bên ngoài có một đứa con riêng, y là một kẻ đáng thương, khi còn nhỏ mẹ đã không còn.
Cha hắn đối với đứa trẻ đó một chút cũng không thích, qua nhiều năm như vậy, đừng nói là gọi người qua giúp y, ngay cả chu cấp tiền cũng thiếu lên thiếu xuống.
Cho nên cậu con riêng này không hề có chút uy hiếp gì với hắn, hắn cũng không để trong lòng.
Cho đến khi kẻ đáng thương trong mắt hắn có thể tự mình gầy dựng sự nghiệp, hắn mới để ý tới y, khiến hắn nhận ra hắn không nên hoàn toàn quên đi y như vậy.
Không biết xuất phát từ tâm thái gì mà hắn thường xuyên ngáng chân y, chọc ghẹo tới thích thú.
Chỉ là……
Bây giờ hắn đang ở trong nhà người ta đó!!! Tần Phong bắt đầu phát cuồng, tuy hắn không có ác ý gì quá lớn với cậu con riêng kia, nhưng xưa nay hắn vênh váo tự đắc, hiện giờ đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, không bị châm chọc mỉa mai mới thấy kỳ quái!
Bất quá…… trong phòng tựa hồ không có ai cả, chẳng lẽ cậu con riêng kia không có ở nhà?
Tần Phong suy tư, do dự một lát, sau đó hắn bật đèn đi lên lầu hai.
Lầu hai cũng trống trải như lầu một vậy, có một cái thảm dày, một cái bàn và một cái cửa sổ to sát đất.
Tuy nhiên, đến một bóng người cũng không có, nhưng trong gạt tàn làm bằng sứ còn vương khói bụi của tàn thuốc, người này hẳn là vừa mới rời khỏi đây không lâu.
Trong đầu Tần Phong vô thức nghĩ đến một cảnh tượng: Một nam nhân dựa vào thảm dày, lẳng lặng hút thuốc.
Khoan đã! Đó là gì?!
Tần Phong vô tình nhìn thấy một cái máy tính bảng màn hình còn đang phát sáng nằm trên sàn nhà, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định không muốn động tay động chân.
Thời điểm hắn xoay người, trên máy tính bảng hiện lên một làn ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh……
Lúc này, trong phòng bếp truyền đến âm thanh kinh ngạc lẫn nôn nóng của Tần Phong: “Này! Sao cậu lại nằm ở đây a?! A này!! Cậu mau tỉnh dậy a!!”
……
Thời điểm Thư Lộng Ảnh lần nữa tỉnh lại, đối mặt với trần nhà hiện đại và đèn điện xa hoa, y có chút hoảng hốt.
Trong lúc nhất thời, y không thể nhận thức được mình đang ở nơi nào, chuyện cũ cứ như từng đợt thủy triều không ngừng sôi nổi đập vào mắt y.
“Này! Cậu tỉnh a?” Thanh âm có chút xấu xa nhưng lại quen thuộc truyền vào trong tai, Thư Lộng Ảnh nhẹ nghiêng đầu. Tần Phong tóc ngắn lưu loát, thân mặc đồ ngắn gọn gàng.
Ký ức của y còn dừng lại ngay khi trước chết một khắc, hoa bay đầy trời cuốn lấy linh hồn y rồi tan rã. Vì thế, lúc y nghiêng đầu, đôi mắt linh hoạt mờ ảo một mảnh, tựa như đang say, khiến Tần Phong vốn đang muốn mở miệng châm chọc mỉa mai nháy mắt nghẹn lại, thay vào đó là tâm tình đột nhiên mãnh liệt xao động.
Ngọa tào! Tim hắn sao lại đập nhanh như vậy?!!
Tần Phong hồi phục tinh thần, tức khắc sợ tới mức vội vàng lui về sau mấy bước, hắn quên phía sau vẫn còn có một cái ghế, kết quả là không cẩn thận đụng vào! Ầm choảng!! Cái bình đặt trên giá nhỏ cũng bị liên lụy mà ào ào rơi xuống, choảng một tiếng, chiếc bình pha lê glucose xa hoa vỡ nát văng khắp nơi……
Hộ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động thì phần phật xông vào chửi ầm lên: “Đây là muốn làm gì?! Có vậy mà cũng ngã? Cố ý muốn quấy rầy người bệnh phải không?!
Kim tiêm trên tay Thư Lộng Ảnh bị văng ra, máu tươi tí tách dọc theo ngón tay y không ngừng chảy xuống.
Âm thanh xung quanh hùng hùng hổ hổ, đau đớn luân phiên, mùi thuốc sát trùng văng vẳng làm Thư Lộng Ảnh dần dần hồi phục tinh thần.
Y…… Đây là, đã trở về?
……
Thư Lộng Ảnh chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ sống lại.
Ngày cuối cùng, y tiếp nhận tử vong, y buộc phải rời khỏi Tần Phong, chết đối với y mà nói thì đó là một loại giải thoát.
Nhưng mà, hiện tại y đã sống lại……
Ở thế giới thực tại của y……
Trong lúc nhất thời, Thư Lộng Ảnh có chút mê mang.
……
Tần Phong nhe răng trợn mắt nhìn hộ sĩ băng bó vết thương cho mình, vừa rồi bị ngã, trên tay hắn vô tình bị mảnh pha lê làm bị thương.
Quả nhiên, ngày xui xẻo của hắn còn chưa có qua đâu.
Nhìn người đang nằm trên giường an tĩnh tới mức phảng phất như không còn tồn tại, Tần Phong có chút tức giận hỏi: “Này! Sao cậu lại té xỉu ở nhà? Hơn nữa còn không có ai, nếu không phải tôi trùng hợp đi ngang qua cứu cậu thì cậu sẽ thế nào đây?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc làm Thư Lộng Ảnh thoát khỏi suy nghĩ mê mang, nhìn qua.
Khuôn mặt giống nhau như đúc, âm thanh cũng giống nhau như đúc, điều này làm Thư Lộng Ảnh vốn đã rối bời lại càng thêm loạn thành một khối……
Tần Phong nhìn đôi mắt này của đối phương, trái tim không nhịn được lại đập nhanh liên hồi……
Ngọa tào, lại tới nữa lại tới nữa, vì cái lông gì mà mỗi lần hắn nhìn vào đôi mắt của cậu con riêng kia, tim đều đập nhanh như vậy!!!!
Bất quá đã có vết xe đổ nên Tần Phong không hề biểu lộ cảm xúc ra ngoài, hắn trấn định nói: “Này, nhìn gì mà nhìn? Hỏi cậu đấy.”
Thư Lộng Ảnh giật mình, bỗng nhiên rõ ràng suy nghĩ.
Đúng vậy, y đã trở về, về với hiện đại, rời khỏi Tần Phong.
Vậy bây giờ, y chính là Thư Phong?
Hơn nữa Tần Phong trước mắt này…… không có quan hệ với Tần Phong kia đi?
Thư Lộng Ảnh đối mặt với người anh em cùng cha khác mẹ, nói: “Tôi cũng không biết vì sao tôi lại té xỉu, bất quá, cảm ơn cậu.”
Nơi y sống y biết chứ, nói là rừng núi hoang vắng cũng không phải nói quá. Nếu không phải Tần Phong đi ngang qua thì dù y còn giữ lại chút hơi tàn, nếu không ai phát hiện thì cũng sẽ chết đi thôi.
Nhưng mà, mạng này của y vốn dĩ cũng không còn gì quá chờ mong.
……
Nếu Thư Lộng Ảnh đã tỉnh lại, Tần Phong tất yếu cũng phải rời đi.
Chính là không biết vì cái gì, sau khi trở về, Tần Phong lại có chút mất hồn mất vía. Hắn cũng không biết mình lại làm sao, trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của cậu con riêng đó.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Phong cẩn thận xem rõ bộ dáng của đối phương, trắng nõn sạch sẽ, vừa thấy liền biết là tiểu bạch kiểm chưa từng có lấy một nữ nhân! So với cha hắn một chút cũng không giống.
Tần Phong sờ sờ làn da màu lúa mạch của mình, tự luyến tưởng tượng, vẫn là dáng vẻ của mình cường tráng hơn, chẳng những được hoan nghênh lại còn rất man lỳ, quan trọng chính là, vừa nhìn liền biết hắn là thân sinh của cha a.
Bất quá……
Đôi mắt kia của y, thật sự rất xinh đẹp a……
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tần Phong bị một ánh mắt kinh diễm của người nào đó làm cho trằn trọc khó mà an giấc.
Ngày hôm sau, Tần Phong mang đôi mắt gấu trúc bị Tần lão cha bắt lại.
“Ngươi cái đồ hỗn tiểu tử! Cả ngày không đi làm chính sự! Những cái khác ta mặc kệ, nhưng hôm nay ngươi phải làm đâu ra đó cho ta!! Nhanh đi thay quần áo rồi cùng ta tới công ty một chuyến!!”
Tần Phong không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha hắn!
Tinh thần không hưng phấn cũng không tốt, nhưng hắn không thể làm được gì mà đi thay tây trang, theo lão cha tới công ty.
Trên xe, Tần Phong khó thấy được bộ dáng như lâm đại địch của lão cha hắn, nhịn không được mở miệng: “Cha, sao hôm nay người có vẻ khẩn trương vậy a? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đáp lại Tần Phong là ánh mắt hận sắt không thành thép của Tần lão gia: “Từ từ ngươi sẽ biết!!”
Tần Phong tỏ vẻ không thể hiểu được……
……
Sau khi tới công ty, Tần Phong đối mặt với Thư Lộng Ảnh, lúc này hắn mới biết vì sao tâm tình cha hắn hôm nay lại không tốt như vậy.
Càng ngày càng có nhiều công ty xuất hiện, hiện giờ nổi bật chính là thịnh như thế, nhu cầu hợp tác cũng ngày càng tăng. Tần thị vốn dĩ cũng không phải người đi theo đường lối cố thủ, đương nhiên liền vui hợp tác. Nhưng thật không may, người hôm nay cùng họ hợp tác chính là vị con riêng hôm qua đã ngất xỉu trong phòng bếp, Thư Phong!
Sắc mặt đối phương vẫn còn có chút tái nhợt, nhưng diện mạo và tinh thần không tồi a, mặc tây trang thẳng tắp, hơn nữa gương mặt kia thật có tính lừa gạt a, chọc người mù mắt.
Tần Phong nhịn không được dời tầm mắt, mẹ nó, sao trước kia hắn không phát hiện cậu con riêng này lại đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy đủ……
Thư Lộng Ảnh nhìn bọn họ, lễ phép chào hỏi: “Chào Tần lão gia, chào Tần thiếu.”
Tần lão gia đối diện với Thư Lộng Ảnh, không biết thế nào lại đột nhiên đỏ mặt, bất quá lão là người rất có nguyên tắc, sẽ không mang tư tâm về chuyện con riêng lôi vào công sự, vì thế cho y mặt mũi mà ừ một tiếng.
Tần Phong…… Hắn vẫn nhìn chằm chằm Thư Lộng Ảnh không dời mắt……
Tuy Thư Lộng Ảnh rất rõ Tần Phong trước mắt và Tần Phong mà y nửa đời bảo hộ kia không hề liên quan gì nhau, nhưng dù sao khuôn mặt của hai người đều giống nhau như đúc, ánh mắt lại trần trụi như vậy, khiến nụ cười hiền hòa trên miệng y rốt cuộc có chút không duy trì được nữa.
Tần lão gia thấy dáng vẻ này của Tần Phong, nhất thời không màng đang đứng trước mặt mọi người, trực tiếp cho Tần Phong một đá.
“A!!”
Tần Phong kinh hô……
Tất cả mọi người yên lặng bối rối quay mặt đi……
……
Sau khi họp xong, Tần lão gia rời đi trước hết, nhiệt độ quanh thân thấp đến lạ thường, cách mấy mét cũng có thể cảm nhận được.
Theo sau lão là Tần Phong đang buồn bã ỉu xìu……
Cuối cùng đã họp xong với Thư Lộng Ảnh.
Vừa mới tỉnh lại không lâu đã trực tiếp đi họp hội, Thư Lộng Ảnh kỳ thật cũng rất miễn cưỡng, y còn chưa hoàn toàn thoát khỏi thế giới kia, rất nhiều chuyện cũng chưa rõ ràng, vốn dĩ y muốn xin nghỉ hoặc từ chức gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phải qua đây.
Chỉ là y không biết vì sao lại muốn thử một lần, thử xem y có thể nhìn Tần Phong một cái hay không? Sau khi nhìn rồi, y sẽ hoàn toàn dứt bỏ thế giới kia, trở lại sinh hoạt như trước đây...
Thư Lộng Ảnh chuẩn bị cuộc họp rất tốt. Chính vì vậy mà lần hội nghị này, Thư Lộng Ảnh cướp được không ít lợi về cho công ty.
Y ra khỏi phòng họp, vô tình ngước mắt nhìn Tần Phong đang không ngừng lấy lòng Tần lão gia, nhất thời có chút hoảng hốt.
Nếu ở thế giới kia, Tần Phong cũng có cha mẹ yêu thương hắn thế này, gia nghiệp xa hoa như vậy thì có phải hắn sẽ sống một cách tùy ý, lạc quan rộng rãi, tự tin nhìn ánh mặt trời?
……
Thời điểm Thư Lộng Ảnh lên xe chuẩn bị rời đi, ngoài ý muốn gặp được Tần Phong.
“Tần thiếu.” Thư Lộng Ảnh mỉm cười tiếp đón một tiếng, chuẩn bị lái xe chạy lấy người.
Ai ngờ, Tần Phong lại nhanh tay hơn kéo mở cửa y, leo lên: “Ân, tìm cậu có việc, vừa lúc đã giữa trưa, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi.”
Thư Lộng Ảnh: “……”
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
10 chương
93 chương
40 chương
116 chương