Chương 8: Trốn đi Kĩ thuật phá khóa này... quả thực rất hữu ích! Hắc hắc ~~ ========== Nửa đêm... Kì Hân thay bộ đồ đen bóng, mái tóc buộc cao lên. Cô lặng lẽ mở cửa, nhón chân đi xuống cầu thang. Sao cô cứ cảm thấy như mình đang lén lút vụng trộm... Như là đang làm việc gì xấu xa, tuyệt đối không được để người ngoài biết... Cô men theo cầu thang đi xuống. Ở dưới nhà không bật điện, vô cùng tối. Kì  Hân dựa vào trí nhớ để lần mò vị trí cánh cửa. Cô dang tay về phía trước, đến  khi tay sờ vào cửa thì rút trong túi ra đèn pin mini. Cô vừa soi đèn vừa phá khóa cửa. Kì Hân toát mồ hôi hột. Cánh cửa này... phá khóa thật khó nha! Mày mò một lúc, cô mới mở khóa được, sau đó lẳng lặng lẻn ra ngoài, còn không thèm khóa cửa lại. Hắc hắc... Tôi là đang mời trộm vào chơi với anh đó! Cho anh chừa cái tội kiêu ngạo... Kì Hân học lỏm kĩ thuật phá khóa từ cậu của cô, chính là hacker kiêm đạo chích nổi tiếng ở hắc bang. Nhờ kĩ thuật này cô mới có thể trốn đi... Cô trong lòng gửi đến cậu ngàn cái hôn ... Cậu à, cháu cảm ơn cậu ~~~~ ============ "Tiểu Uyển... Tiểu Uyển... Mau mở cửa!" Kì Hân đứng ngoài gõ cửa, trong lòng vẫn thấp thỏm. Nhỡ đâu anh ta phát hiện ra, sau đó đuổi theo? Cạch! Cửa mở ra, Lăng Uyển ló đầu ra ngoài, nhìn thấy Kì Hân thì vui muốn chết đi: "NYC~" "NYC~" Cả 2 đồng thanh, sau đó ôm lấy nhau. Gâu gâu gâu... "Nửa đêm nửa hôm rồi, còn cho ai ngủ nữa không?" Tiếng chó sủa cùng tiếng gầm của bà chủ nhà làm cả 2 rùng mình. Lăng Uyển kéo Kì Hân vào nhà, khóa cửa lại. ===========