Ngày hôm sau mưa thu kéo dài, Tân Hân đi với anh trai và chị dâu đến, cùng với Hạng Vinh làm thủ tục ly hôn, nhìn thấy Tân Hân không chút do dự ký giấy ly hôn, Hạng Vinh đã hiểu Tân Hân đối với tình cảm trước kia đã không còn lưu luyến nữa, cậu chỉ còn cách ký tên mà thôi. Tân Hân cùng anh trai và chị dâu đi lên xe về một cách tuyệt tình, để lại Hạng Vinh đứng trong màn mưa. Hạng Vinh cứ vậy mà bước vô định trên đường, mưa rã rích, Hạng Vinh lại không đem dù; gió rất lạnh nhưng tâm Hạng Vinh còn lạnh hơn. Hạng Vinh cúi đầu chậm rãi bước, bỗng nhiên cảm giác có người chắn phía trước mặt, nhìn kỹ, thì ra là Dương Hùng, cầm một cây dù, đứng đó nhìn. Dương Hùng mất đi vẻ ngang ngược đứng giữa mưa bụi mênh mông, còn có không khí u buồn thương cảm. Hạng Vinh nhìn mĩ thiếu niên trước mắt mình trong lòng ai thán: ai có thể nghĩ một người nhìn như thiên sứ như vậy lại có thể là ma quỷ hiện hình. Đối mặt với nam nhân đã khiến mình nhà tan cửa nát, Hạng Vinh cũng không còn ý chí chiến đấu, nói khẽ với Dương Hùng: “Đi uống rượu với tôi.” Một đại tửu lâu xa hoa thì ngày thường Hạng Vinh không hề lui tới, mặc dù ngẫu nhiên có vào một tiệm cơm nhỏ giá rẻ, Hạng Vinh đều rất cẩn thận nghiên cứu thực đơn, cố gắng đem mỗi đồng tiền đổi được một thứ có giá trị. Thế nhưng hôm nay thái độ của cậu rất khác thường, thức ăn thì toàn món lạ, rượu uống ly đầy cạn thấy đáy, khi Hạng Vinh đang tự rót cho mình ly thứ năm, Dương Hùng nhịn không được đè tay cầm ly rượu của cậu lại nói: “Hạng Vinh, cậu không cần như vậy, nếu cậu thực sự luyến tiếc Tân Hân thì hôm nay tôi sẽ đuổi cô ta ra khỏi Bạch Lâu, tìm cách cho hai người gương vỡ lại lành, mọi chuyện giữa chúng ta tôi nhận thua là được rồi.” Ngoài cửa sổ mưa sàn sạt không dứt, trong mắt Hạng Vinh ẩn hơi nước, cậu thở dài nói: “Năm ngoái, khi tôi cùng Tân Hân kết hôn, lúc ấy rất nhiều người khen tôi hảo phúc khí có thể cưới một người vợ xinh đẹp như vậy. Khi ấy tôi cũng nghĩ vậy, cho nên, cái gì tôi cũng nhịn cô ấy, việc nhà tôi cũng giành làm, tiền trong nhà đều đưa hết cho cô ấy, tôi cảm thấy như vậy sẽ khiến cô ấy hạnh phúc, cho dù tôi có chịu khổ một chút cũng cảm thấy hạnh phúc. Thế nhưng, hôm qua tôi mới hiểu được, hạnh phúc của cô ấy tôi không thể đem đến được, hôn nhân của chúng tôi thật sự là sai lầm, căn bản thì tôi không thể cho cô ấy hạnh phúc.” Hạng Vinh đẩy tay Dương Hùng ra, uống một hớp rượu lớn, nói tiếp: “Tội gì chứ, tôi đây tội gì phải như vậy… anh biết không… vừa rồi khi ký tên, tim tôi thật sự bị tổn thương, nhưng lại cảm thấy giải thoát, từ nay về sau, tôi không cần vì sự cao hứng của Tân Hân mà làm việc nữa, tôi tự do rồi.” Hạng Vinh lại uống một ngụm, nhìn chằm chằm cái ly nói: “Tôi chỉ không cam lòng, gia đình tôi tân tân khổ khổ tạo nên, vốn nghĩ gia đình này sẽ theo tôi suốt cuộc đời, ai ngờ lại biến mất nhanh như vậy, vài năm cảm tình, rồi cố gắng, chỉ vì một trận gió thổi qua, tất cả đều mất hết rồi.” Dương Hùng bồi cậu uống một ngụm, nói: “Loại nữ nhân lẳng lơ đó, thấy tiền liền chạy theo, căn bản không đáng để cậu yêu đâu, lại càng không đáng để cậu thương tâm, tại sao cậu không chịu mở to mắt mà nhìn hả, phía trước còn có người đáng để cậu yêu đang chờ cậu kia.” Hạng Vinh bình thường không uống rượu, cho nên cậu thực sự rất dễ say, cậu hoàn toàn không hiểu Dương Hùng đang nói cái gì, chỉ biết nói liên miên cằn nhằn, rồi lặp lại cậu phải chịu ủy khuất như thế nào. Dương Hùng thực sự nghiêm túc hỏi Hạng Vinh: “Cậu hận tôi sao?” Hạng Vinh: “Lúc đầu hận, anh cố ý làm khó tôi nhưng bây giờ tôi không sao đâu. Một cây làm chẳng nên non, Tân Hân cô ấy căn bản không muốn sống những ngày an nhàn bình thường, mặc kệ có anh hay không, cô ấy cũng có thể có người khác, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chúng tôi chỉ có duyên phận nhiêu đó thôi thì tôi thành chịu.” Hạng Vinh uống thêm một chút thì ói, tứ chi như mềm ra, muốn ngất đi, bất tri bất giác dẫn Dương Hùng về nhà. Có lẽ khi bắt đầu cùng con lang uống rượu, trong tiềm thức Hạng Vinh cũng biết sau đó sẽ phát sinh thành chuyện gì, nhưng cậu vẫn tiến vào. Bởi vì lúc này cậu rất sợ phải cô độc. Sợ hãi phải một mình trở về đối mặt với bốn bức tường trống rỗng, một mình hồi tưởng lại cuộc hôn nhân thất bại, cậu muốn có ai đó uống với cậu thật say, nghe cậu nói. Hạng Vinh không phải không có bằng hữu nhưng bây giờ y không muốn đối mặt với bọn họ, sợ họ đồng tình, sợ họ nói hay mang ánh mắt “Tôi đã sớm biết sẽ như vậy mà.”.So vậy thì ác ma Dương Hùng là người duy nhất chân chính hiểu rõ mọi chuyện, Hạng Vinh nhịn không được muốn nói cho hắn nghe tâm tình của mình. Hạng Vinh cứ nói, đến khi về nhà, leo lên giường, cậu vẫn còn mơ mơ màng màng nói: “Tôi thật sự là một nam nhân kém cỏi… tôi không kiếm được nhiều tiền… không thể giữ được cô ấy… tôi là thứ vô dụng.” Dương Hùng leo lên giường liền biến thành sắc lanh vốn có, hắn vừa cởi áo Hạng Vinh vừa trả lời: “Không đúng, cậu là một người nam nhân tốt, cậu rất hữu dụng, phi thường hữu dụng.” Sau đó hắn ở trên người Hạng Vinh ra tay, nói: “Bây giờ cậu rất hữu dụng, chỗ này hữu dụng, chỗ này tối hữu dụng.” Hạng Vinh đến nước này lại không rõ đang ở tình trạng nào còn hỏi: “Tôi hữu dụng như vậy, tại sao cô ấy lại không cần tôi?” Dương Hùng nói: “Đó là do cô ta không biết hưởng dụng cậu a, cô ấy căn bản không có phúc khí, bây giờ hãy để tôi hảo hảo hưởng thụ hưởng thụ cậu đi.” Cam chịu tuyệt vọng cùng tác dụng của cồn, khiến biểu hiện trên giường của Hạng Vinh vô cùng dâm đãng, chưa từng có tình cảm mãnh liệt như vậy khiến Dương Hùng phóng túng hùng dũng, hai người làm đến mức say sưa vui vẻ tràn trề, triền miên suốt đêm cho đến lúc bình minh, Dương Hùng mới thu binh khí, ôm nhau ngủ. Khi Hạng Vinh tỉnh dậy đã là giữa trưa, đêm trước uống rượu khiến cậu đau đầu vô cùng lại thêm vết thương còn nặng hơn là cơn đau đầu. Hạng Vinh ngồi trên giường, hối hận muốn đâm một nhát: bản thân mình xảy ra chuyện gì a, tên hỗn đản này hại cậu ly hôn, cậu lại còn cùng hắn ngủ chung, chuyện đêm qua trên giường, Hạng Vinh còn nhớ mang máng, cậu tự hỏi mình: cái người kêu hăng say trên giường kia chính là cậu sao. Hạng Vinh ngồi trên giường yên lặng thật lâu, sau khi suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, liền chịu đau đứng lên mặt quần áo xuống giường. Dương Hùng cũng tỉnh, Hạng Vinh nhịn không được cơn giận mắng hắn: “Cho dù anh có giậu đổ bìm leo cũng không cần tận hết sức lực như vậy, một đêm không ngưng nghỉ, thật sự chiếm tiện nghi quá lớn mà còn không đủ.” Dương Hùng nằm trên giường, biểu hiện khó có vui vẻ như vậy, nói: “Hảo hảo, bảo bối, là anh không tốt, lần sau anh nhất định sẽ ôn nhu.” Hạng Vinh mặc quần áo, bình tĩnh nói: “Không có lần sau đâu, đây là lần cuối cùng, lần này tôi không trách anh, là tự tôi tìm lấy, nhưng chuyện như vậy sẽ không bao giờ…xảy ra nữa. Tôi hy vọng không bao giờ… còn gặp anh nữa.” Dương Hùng mặt trầm xuống, hỏi tại sao? Hạng Vinh nói: “Tôi chỉ là một người bình thường, muốn sống những ngày yên bình, cưới một người vợ, sinh con, thường thường thản nhiên là tốt rồi, hôm qua tôi uống hơi nhiều, mới có chuyện như vậy, chuyện này sẽ không xảy ra nữa, đại thiếu gia ngài nên buông tay tha tôi đi.” Dương Hùng nói nếu tôi không chịu? Hạng Vinh thở dài nói: “Vậy tôi đành phải rời khỏi đây, thiên hạ lớn như vậy, không phải của mình anh, bây giờ tôi độc thân một mình, ở đâu cũng có thể có cơm ăn.” Dương Hùng cười lạnh nói: “Thiên hạ rất lớn, nhưng Dương Hùng tôi muốn một người, cũng không ngại phí công sức, cậu nghĩ cậu sẽ chạy khỏi lòng bàn tay của tôi hay sao?” Hạng Vinh: “Anh đừng có bức tôi như vậy, tôi chỉ còn cái chết, tôi thà chết cũng không nguyện ý cùng anh làm những chuyện này nữa.” Dương Hùng: “Tốt lắm, vậy cậu chết cho tôi xem.” Hạng Vinh lấy một con dao gọt trái cây, cắt cổ tay một đường rất ngọt, cổ tay liền chảy máu, nhưng vẫn chưa chạm đến động mạch, sau đó hỏi: “Muốn tôi cắt sâu thêm một chút không?” Dương Hùng hung hăng nhìn chằm chằm vết máu kia, nói: “Coi như cậu lợi hại, tôi đi!” Liền thật sự rời đi.