Ái Tình, Phát Thiêu Trung
Chương 1
Nửa đêm, trên đường xá đô thị, đèn đường lập loè như thường, người đi đường cũng đã rất thưa thớt, chợt có mấy cỗ xe đi muộn vụt qua, gia tăng một ít âm lượng, nhưng đêm nay, trong hẻm nhỏ âm u, dấy lên một ít xôn xao, là thanh âm cước bộ hỗn độn đan xen, phức tạp còn có tiếng quát khẽ, tiếng vọng trong ngõ hẻm vắng vẻ, có vẻ cao vút dị thường.
Đèn đường chiếu rọi góc chết trong hẻm, hai gã đàn ông tỉnh táo ẩn trong bóng tối, chật vật không chịu nổi, tựa hồ mới vừa trải qua trận hỗn chiến nào đó, một tên trong đó nhỏ giọng thở phì phò, túm chặt quần bao quanh đùi, phía trên còn loang lổ màu máu, xem ra đã bị thương.
Một gã khác chưa bị thương tay cầm súng, lo lắng hỏi vị kia: “Lão Đại, còn chịu được chứ?”
“… Có thể… Cậu đi trước đi, tìm quân cứu viện… Theo tôi, ngay cả cậu cũng chạy không thoát…” Gã bị thương tuy rằng thở phì phò, nhưng sắc mặt lại trầm tĩnh, nói.
“Không được, nếu anh bị bọn nó bắt được, nhất định sẽ…” Thủ hạ trung thành và tận tâm lo lắng nói: “Em đi ra dụ bọn nó đi, Lão Đại anh trước tìm một chỗ trốn đi, em nếu có thể thoát, nhất định sẽ dẫn người tới đón anh.”
Hai người nghiêng tai lắng nghe, trong đêm tối tiếng gió xen lẫn tiếng người mơ hồ, kẻ đuổi giết tựa hồ đứng ngay cách vách, còn có xu thế càng lúc càng gần, phỏng đoán bọn hắn quét xong ngõ bên kia, liền chuyển hướng sang đây…
Gã bị thương nhẫn nại, nói: “… Tôi sẽ nghĩ biện pháp trốn, Vĩ Tử… Trước khi giết được Tiểu Xích Hào, tôi sẽ không chết.”
Vĩ Tử cắn chặt răng, lại thăm dò một chút, tiếng bước chân lộn xộn tới gần, còn có hai ba người đè thấp giọng hạ lệnh, hắn biết sự tình cấp bách, so với hai người đều bị bắt, không bằng mình giương đông kích tây, nói không chừng có thể giữ được cho ông chủ một mạng.
“Lão Đại, em chạy qua hướng đông, nếu vận khí không tốt… Lấy tim Tiểu Xích Hào đến tế em.” Rất có quyết tâm.
“Miệng quạ đen, chạy là được, cậu là tâm phúc của tôi, không cho phép chết.” Gã nói.
Vĩ Tử gật đầu, lủi ra ngoài, cố ý chạy tới nơi có tiếng người, chờ bọn đuổi giết kia phát hiện bóng dáng mình thì hắn lấy tốc độ cực nhanh nhằm phía đông chạy tới, quả nhiên đối phương giận dữ chửi bới, thét to bọn thủ hạ đuổi theo.
“Đuổi theo!” Một tên to giọng gầm nhẹ: “Đợi chút, sao chỉ có một? Kim Long đâu? Hắn không phải bị thương?”
“Nhất định còn ở quanh đây, đừng trúng kế điệu hổ ly sơn, để một nửa lại lục soát, nhất định phải bắt được hắn!” Tên còn lại trả lời.
Gã bị thương —— Kim Long âm thầm kêu khổ, gã bởi vì chân bị thương chạy không nhanh, trong người ngay cả di động đều không có, ngay cả súng lục thường dùng giờ cũng không còn lấy một viên đạn, nếu đám này tìm tới, chỉ sợ sẽ lập tức giết mình, hơn nữa giá họa cho Thu Hạc bang ở Bắc Bộ, đến lúc đó chúng ở phía sau màn xem hai đại bang phái Nam Bắc chém giết lẫn nhau, làm ngư ông thủ lợi…
Không! Gã thế nào gã thế nào cũng phái qua được ải này, sau đó quân tử báo thù, ba năm không muộn… Huống chi Kim Long không phải quân tử, chỉ cần ba tháng, ba tháng sẽ túm được đối phương, hôm nay mình chịu bao nhiêu khổ, phải hoàn trả đối phương gấp bội.
Trốn, trốn thế nào? Xung quanh, đều là đường chết.
Lúc này có người đi vào trong hẻm, Kim Long rùng mình, tưởng kẻ đuổi giết rốt cục tìm tới, đang muốn ẩn sâu vào chỗ tối, ánh mắt lần thứ hai liếc nhìn, phát hiện chỉ có một người, cước bộ lảo đảo, ủ rũ, đường đi lung la lung lay, xem bộ dáng hẳn là một con ma men.
Người nọ miệng lẩm bẩm cái gì đó, quần áo hỗn độn, trên người lấm tấm đầy bụi đất, bộ dạng chán nản đến cực điểm, cứ thế đi qua trước mặt Kim Long, tựa hồ còn không chú ý tới chuyện khác thường diễn ra xung quanh.
Hai bên hẻm đều thiết kế kiến trúc biệt thự cao cấp, ra vào đơn giản, kẻ say rượu đi tới toà nhà không xa chỗ Kim Long đang trốn, lục chìa khóa, có thể là vì say mắt lờ mờ, hắn thử nhiều lần, cái chìa cũng không chịu cắm vào ổ.
Kim Long quan sát, trong nhà âm u không có ánh đèn, hẳn là không ai chờ cửa, mà con ma men này… Xem ra còn trẻ tuổi, ăn mặc đứng đắn, so với mình bối cảnh hắc đạo đúng là một trời một vực, nếu không phải vì say rượu, người nọ hẳn là công dân mẫu mực đi?
… Một nơi không tồi…
Chịu đựng thương tổn, lết đến gần, vì say khiến người mở cửa đánh mất tính cảnh giác bình thường nên có, hồn nhiên bỏ qua khác thường phía sau —— rốt cục hắn cũng mở được cửa, ngay khi đẩy cửa ra, một sức mạnh từ phía sau đánh tới, chủ nhà bị thô lỗ đẩy vào nhà mình, sau hai giây, cửa lại đóng lại, bên ngoài hồi phục yên ắng.
“Im lặng, tôi sẽ không đả thương cậu.” Kim Long áp chế chủ nhà phía sau cửa huyền quan, vặn ngược cổ tay hắn, thấp giọng quát.
Chủ nhà say rượu im lặng, không nhúc nhích.
Kim Long cảm thấy người này có chút kỳ quái, tuy nói là say, nhưng nếu có thể về tới nhà mình, chứng tỏ còn chưa say đến hồ đồ, vẫn còn chút thần trí, thế nào bị người lạ xâm nhập áp chế, lại vẫn bình tĩnh thong dong như vậy?
Lật người lại, nhờ đèn tường leo lét bên huyền quang nhìn kỹ, đèn tường thiết kế là để tiện chủ nhân vào cửa có thể tìm tới công tắc đèn phòng khách, bởi vậy mông lung, bất quá, đối với Kim Long nhãn lực cực tốt mà nói, vậy là đủ rồi, đủ để gã thấy chủ nhà đến nhất thanh nhị sở.
Kim Long đã quen sống trong hắc đạo, rất khó bắt gặp một chàng trai xinh xắn tuấn lãng lại khí chất thanh dật như vậy, mũi thẳng kiên nghị, làn môi hơi mỏng cùng hai má vì hơi men mà hồng nhuận, ngoài ý muốn càng thêm mị hoặc động lòng, ánh mắt dài nhỏ có chút hồng, hơn nữa, vô thần.
Vóc dáng chủ nhà cũng không lùn, nhưng đứng trước Kim Long dũng mãnh, hắn xem như nhỏ một chút, ngửa đầu, cảm giác thấy, tinh thần hắn có chút tan rả, không tập trung, bộ dạng tiêu chuẩn của kẻ say.
“… Tiểu Dị… Em đã trở lại… Em tha thứ cho anh?” Chủ nhà hàm hồ hỏi.
Kim Long không đáp, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn người này.
Chủ nhà giương ánh mắt say bí tỉ nhìn chằm chằm, lặng đi một hồi, rốt cục thở dài: “… Hoá ra… Hoá ra không phải Tiểu Dị a…”
Kim Long lúc này mới lấy lại tinh thần, tai nghe thấy thanh âm mấy người đi tới đi lui bên ngoài, biết truy binh ở ngay ngoài cửa, vì thế nhỏ giọng uy hiếp: “Câm miệng!”
Chủ nhà không nhúc nhích, tựa hồ từ chối cho ý kiến, hơn nữa, bộ dạng giống như mệt chết đi, hắn trực tiếp tựa đầu vào vai Kim Long, hơi thở nặng nề, ngủ.
Kim Long thật tức cũng không được, không tức cũng không được, chân mình còn đang bị thương, muốn đứng đã thực miễn cưỡng, lại còn treo thêm con ma men này, tăng thêm gánh nặng, nhưng bây giờ lại gặp tình trảng khẩn cấp, bên ngoài một đống người chờ giết mình…
Đồng hồ treo tường trong phòng khách vào ban đêm yên tĩnh có vẻ phá lệ ầm ĩ, thanh âm tí tách hỗn tạp như tiếng tim đập, hơn nữa bên ngoài không cố ý áp chế tiếng bước chân qua lại, làm Kim Long mồ hôi lạnh chảy ròng.
Thân thể thật sự chịu không nổi, không muốn quấy rầy chủ nhà đang say ngủ trên người, cũng không muốn gây tiếng động khiến bên ngoài chú ý, Kim Long chậm rãi ngồi xuống, dựa lưng vào cửa, có người tựa trên người mình, tựa hồ cũng làm cảm xúc của gã ổn định chút ít.
Hiện tại, ngay cả Kim Long cũng muốn ngủ.
Không, không thể ngủ, tình hình của Vĩ Tử so với mình càng thêm nguy hiểm, gã phải nghĩ cách liên lạc với huynh đệ, bảo bọn họ đi cứu Vĩ Tử.
Tay bắt đầu mò loạn trên người chủ nhà, từ trong túi quần tìm được bóp da, bên trong có một xấp tiền giấy, xem ra người này sống rất dư dả… Rút chứng minh thư ra nhìn kỹ… Trương Kiến Hiền, tuổi hai mươi tám, chưa kết hôn… Tìm được danh thiếp của hắn, cái gì? Tuy rằng tuổi còn trẻ, thế mà lại là quản lý bộ phận khai phát của công ty nào đó.
Thực hợp ấn tượng đầu tiên của mình, phần tử tinh anh của xã hội, bằng cấp như vậy, nhìn nhìn lại căn nhà, ở Đài Bắc, có thể sống trong căn nhà như vậy, có thể thấy người này giỏi thế nào.
Một khi đã như vậy, bộ dạng đau khổ vừa rồi là vì sao? Tiểu Dị là ai? Bạn gái hắn? Cái gì mà tha thứ hay không, hai người cãi nhau? Nói thật, với một người có điều kiện như vậy, có tiền lại có công tác tốt, tướng mạo lại quá tuấn soái, đàn bà đâu dễ buông tay.
Nghỉ trong chốc lát, Kim Long tiếp tục lục soát đối phương, lúc này khi tìm được di động của hắn, vui mừng quá đỗi, lắng nghe một chút thanh âm ngoài cửa, gã bắt đầu bấm dãy số quen thuộc.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
240 chương
9 chương
22 chương
9 chương
92 chương