Hạng Vinh vừa đến chỗ làm được một lúc thì Tân Hân gọi điện thoại đến, Tân Hân ở đầu dây bên kia quan tâm hỏi Hạng Vinh: “Bây giờ anh không sao chứ.” Hạng Vinh nghĩ thầm tôi có xảy ra chuyện cũng không thể nói với cô, đành phải nói lời trái lương tâm: “Anh không sao.” Tân Hân nói: “Anh không sao là tốt rồi, bây giờ em rất sợ, không biết về nhà phải nói sao với Dương Hùng.” Hạng Vinh nóng nảy quát: “Nói thế nào là chuyện của mấy người, đừng có lôi tôi vào. Lúc trước chính cô khóc lóc đòi phải gả cho hắn, bây giờ xảy ra chuyện thì tự mình gánh, sau này đừng chạy đến chỗ tôi nữa, tôi sẽ không cho cô vào đâu, tôi không bao giờ… đứng giữa mấy chuyện thối tha của hai người nữa.” Dứt lời liền phẫn nộ ngắt điện thoại, khiến nhân viên tạp vụ phải tò mò, không nghĩ một người thành thật cũng có khi giận dữ như vậy. Không thể ngờ hôm sau, Tân Hân lại gọi điện thoại đến, lần này ngữ khí của Tân Hân có vẻ rất vui. Đầu tiên, Tân Hân thành khẩn nói với Hạng Vinh, đối với chuyện lần trước mang đến phiền phức cho Hạng Vinh cũng thật sự xin lỗi. Hạng Vinh vốn người tâm từ mặt nhuyễn, nghe Tân Hân nói vậy cũng không cách nào cúp điện thoại, đành phải hàm hồ nói không sao cả, chuyện cũng đã qua rồi không nên nói lại. Tiếp theo, Tân Hân còn nói Dương Hùng không hề truy cứu chuyện hôm đó, hai người họ lại hòa hảo như trước. Hạng Vinh nói các ngươi sống tốt là được rồi. Cuối cùng, Tân Hân mới nói đến trong điểm, cũng là mục đích của cuộc nói chuyện này, Tân Hân nói: “Dương Hùng rất hoài niệm cơm anh làm, hắn nói anh đem miệng hắn dưỡng thành kén ăn, bây giờ ăn cái gì cũng cảm thấy không có mùi vị đặc biệt, cho nên tính tình mới biến đổi. Nói thật thì em cũng muốn ăn cơm anh làm, anh có thể ủy khuất một chút, buổi tối rảnh đến làm cho chúng ta cơm chiều, em biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng niệm tình cảm trước kia, anh giúp em được không, đãi ngộ thì tùy anh hết, xem như em cầu xin anh, anh tới nha.” Hạng Vinh vừa nghe xong giận quát: “Hôm qua không phải anh nói em nghe không hiểu hả, anh không bao giờ… gặp lại hai người nữa, sau này vĩnh viễn đừng gọi cho anh nữa.” Dứt lời liền cúp điện thoại. Bác tạp vụ lập tức đưa ly trà, nói: “Tức giận khát nước, uống trà hạ hỏa đi.” Hạng Vinh bực mình, bất quá Dương Hùng cũng rất buồn bực, không phải tương tư, nhưng cả hai đều âu sầu lo lắng. Khi Dương Hùng buồn bực đều tìm đếm đám bằng hữu uống rượu, uống say giải ngàn sầu. Dương Hùng tự mình rót rượu đầy ly, dồn sức uống, lại bị Liễu Phù Phong giựt lấy. Liễu Phù Phong nói: “Buồn uống rượu thì bạn thân như tụi tôi sẽ uống với anh nửa năm cũng được, chuyện âu sầu kia cũng sẽ là quá khứ. Nhưng nếu là chuyện không thể bỏ qua thì cũng nên nghĩ cách giải quyết, không nên chuốc rượu say bí tỉ như vậy. Anh thật không tiến bộ gì cả. Cũng không biết đầu óc anh có bị chạm dây không mà cứ nhất định phải cưới người vợ già như vậy, sau đó lại trốn tránh ả như trốn bệnh dịch ấy. Ngày nào cũng chỉ biết uống rượu. Anh còn xem chúng tôi là bạn thân thì nên nói thật đi, để xem mọi người có thể giúp gì không; còn không nói thì sau này đừng rủ chúng tôi đến uống rượu giải sầu gì nữa.” Dương Hùng không muốn nói, vì Dương Hùng cảm thấy thật mất mặt. Dương Hùng không cảm thấy đồng tính luyến ái là chuyện mất mặt, mà chỉ cảm thấy thua dưới tay Hạng Vinh mới thật sự là điều mất mặt. Dương Hùng hắn từ trước đến nay đều là cao thủ tình trường, đi đến đâu cũng có một đám nữ nhân a dua yêu sủng hắn, những chiến công hiển hách trên tình trướng chính là những đề tài mà hắn có thể tự hào kể lại, chung quy đều cảm thấy nếu hắn thích người nào đó thì người đó nên thủ sủng nhược kinh, thích hắn gấp bội lần. Bây giờ hắn cũng tìm được người mà kiếp này hắn yêu nhất, nghiêm túc yêu, nhưng đối phương lại không hề cảm kích, Dương Hùng sao lại không cảm thấy mất mặt. Thế nhưng chuyện này cũng khiến Dương Hùng buồn phiền rất lâu rồi, hôm nay hắn nhịn không được, Liễu Phù Phong vừa hỏi liền kể đầu đuôi rõ ràng mọi chuyện. Mấy người nghe xong đều kinh ngạc, Hầu Tín khó tin nói: “Không thể tin được đại ca là một đồng chí, chuyện này khó tin lắm nha. Mà là đồng chí thì cũng nên thích Tiểu Liễu nhi chứ, anh xem cậu ta xinh đẹp quá trời, còn Hạng Vinh kia thì có là gì so với cậu ta chứ.” Dương Hùng: “Mới đầu anh cũng không thấy Hạng Vinh tốt chỗ nào, thế nhưng khi nghĩ đến khoảng thời gian cậu ấy ở bên cạnh anh, cảm thấy rất thoải mái. Sau đó càng ăn càng nghiện, giống như hút thuốc phiện. Chờ đến khi anh không thể không ăn thì tên kia lại bỏ chạy, tụi bây nói có đáng giận không chứ.” Hầu Tín: “Em thấy nếu cậu ta không chịu, thì anh đừng để ý đến cậu ta nữa, quay qua yêu Tiểu Liễu nhi đi anh ơi.” Liễu Phù Phong lập tức nói: “Ngưng, ngưng ngay, đại ca như lang như hổ. Thân tui như vậy sao có thể chịu nổi sức ép của anh ấy chứ, Hạng Vinh tốt hơn, tụi bây cũng thấy cậu ta rắn chắc thế nào mà ha. Hạng Vinh với đại ca mới là trời sinh một đôi, rất thích hợp.” Từ Tự Cường nói: “Tui cảm thấy con người Hạng Vinh thật sự rất được, lại biết nấu cơm, không tham tiền, tâm địa cũng tốt. Bây giờ tìm một nữ nhân như vậy cũng không thấy, đại ca lại tìm được một nam nhân tốt như vậy, còn rất bình dị, người như vậy quả thực sắp tuyệt chủng. Đại ca, em tuyệt đối ủng hộ anh, tuyệt đối không dễ gì buông cậu ta thoát đi nữa.” Dương Hùng sốt ruột nói: “Anh không hỏi tụi bây là cậu ấy được hay không, Hạng Vinh được hay không thì anh là người biết rõ nhất, anh muốn tụi bây nghĩ cách làm thế nào để Hạng Vinh có thể ngoan ngoãn cùng anh lên giường kìa.” Hầu Tín đột nhiên vô cùng kích động nói: “Ngày mai tui muốn đi miếu, tui muốn thắp hương, tui muốn đi dâng tạ lễ. Rõ ràng là ông trời có mắt mà. Bây lâu nay, tui luôn tự ti cho rằng tui luôn bị ném bỏ, vĩnh viễn luôn là tui bị bỏ mặc, thật sự không ngờ Dương Hùng anh cũng có ngày hôm nay nha.” Liễu Phù Phong thì lại tiếc nuối nói: “Đại ca anh cũng thật là, chuyện như vậy sao không nói với tụi em sớm, làm hại tụi em không xem được câu chuyện xúc động lòng người như vậy. Nếu có quay phim lại thì càng phấn khích a.” Dương Hùng nổi giận, hét to: “Anh nói với tụi bây để tụi bây giúp nghĩ cách, không phải để tụi bây chê cười anh đây. Tụi bây không giúp anh bẻ cong Hạng Vinh thì thôi, còn khiến anh đây nổi giận thì anh mặc kệ anh em huynh đệ gì đó, đem hết tất cả tụi bây làm cùng một lượt hết.” Ba người kia nghe xong sợ hãi, lập tức suy nghĩ cách nào tốt, vắt hết óc cũng phải giúp Dương Hùng nghĩ cách bẻ cong Hạng Vinh. Hầu Tín nói trước nhất: “Chuyện này đơn giản thôi, chúng ta lừa Hạng Vinh đến đây, cởi hết ra, rồi quay hết 180 độ cảnh cậu ta lỏa thể, sau đó đem ra hù cậu ta, khi đó không sợ cậu ta không nghe theo.” Dương Hùng: “Đây là chiêu cũ, anh từng dùng rồi, nhưng bây giờ cậu ta ở một mình, thật sự làm căng không chừng cậu ta sẽ bỏ đi mất, còn anh thì không thể tìm thấy thì sao, còn nữa đem hình ảnh cậu ta lỏa thể cho người khác xem anh đây không hề muốn chút nào hết.” Từ Tự Cường: “Vậy anh lập một kế hoạch, để cài cậu ta phá hỏng xe đời mới của anh, hoặc là tác phẩm nghệ thuật v.v…, rồi hét một con số trên trời bắt  bồi thường, Hạng Vinh là người thành thật, bồi thường không nổi sẽ cam chịu lấy thân gán nợ.” Liễu Phù Phong hất tay lên, mọi người đều yên tĩnh lại nghe cậu nói. Liễu Phù Phong chậm rãi nói: “Tụi bây chưa nói đến mấu chốt quan trọng nhất, Đại ca, trước tiên hỏi anh, anh muốn cùng cậu ta đùa giỡn sống với nhau rồi vứt đi, hay là muốn cậu ta hết hy vọng cùng anh sống cả đời?” Dương Hùng: “Chuyện này thì có gì khác nhau?” Liễu Phù Phong: “Đương nhiên có, nếu anh muốn chơi đùa với cậu ta thôi, vậy căn bản không cần làm mấy cái cách khó khăn như vậy. Chỉ cần tìm cách nắm lấy cậu ta, dùng một món trang sức có khóa rồi tìm một nơi chỉ có một cửa, sau đó đại ca anh chỉ cầm quan tâm đến chuyện hưởng thụ khoái hoạt, đến khi vui vẻ xong thì vứt đi. Dựa vào tiền tài quyền thế thông thiên của huynh đệ chúng ta, đừng nói cậu ta là một thằng sửa xe cho dù cậu ta là ông chủ cũng không làm gì được? Chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Khi đó nếu đại ca cao hứng, thưởng cậu ấy chút tiền là xong xuôi mọi chuyện. Nhưng nếu đại ca một lòng thật sự, muốn cả đời bên cậu ta thì cách này là hạ sách.” Mọi người liền hỏi vì sao chứ. Liễu Phù Phong: “Anh ngẫm kỹ lại đi, nếu anh thương cậu ta cả đời còn cậu ta lại hận anh suốt kiếp. Anh gặp cậu ấy thì thâm tình, còn cậu ấy thấy anh thì thái độ hung dữ. Thời gian về lâu về dài, rốt cuộc cũng không còn hứng thú. Cho nên anh muốn chuyện tình lâu dài thì chỉ còn cách đánh vào tâm lý.” Dương Hùng hỏi: “Tấn công thế nào?” Liễu Phù Phong nói: “Chuyện này còn để em dạy anh sao, chứ bình thường anh tán gái thế nào?” Dương Hùng nói: “Tán gái là sở trường của tao. Chuyện này dễ như ăn kẹo.” Nói xong đứng dậy, tư thế hất áo thật oai phong, ánh mắt nháy nháy như phóng điện, cuối cùng là một nụ hôn gió. Nói: “Bình thường đều làm vậy là thu phục được. Nàng nào khó hơn nữa thì mua tặng cô ả một chút trang sức thì đều cao hứng. Thế nhưng Hạng Vinh cậu ấy lại không xi nhê, con người cậu ấy thật ngu ngốc, cơ bản là khuyết mất con mắt thẫm mĩ mà. Còn tặng cái gì cho cậu ấy thì cậu ấy đều không để tâm, khi rời khỏi Bạch Lâu, những thứ anh tặng cậu ấy đều không mang theo.” (Nhân tình của anh là anh bày mị lực đưa quà rồi mới làm, còn với Hạng Vinh thì anh làm rồi mới đưa tiền… hứ… người ta có đồng ý bán cho anh đâu mà anh lấy hàng rồi tự trả tiền thế chứ…) Liễu Phù Phong cười khổ: “Em hiểu rồi, những nữ nhân anh gặp, không tham tiền thì háo sắc. Còn không là vừa tham tiền vừa háo sắc. Bây giờ anh gặp một người không tham tài lại không háo sắc nên anh cũng không biết xuất chiêu gì.”