Nhẹ nhàng chạm vào trái tim em...

Chương 22 : Gặp lại người quen

Cái quái gì đây? Băng đọc xong tờ giấy chỉ dẫn thì bị sốc. Các cặp khác cũng tương tự, vẻ mặt như không tin nổi vào mắt mình. Thiên nhìn vào tờ giấy trên tay cô, rồi bình thản nhìn cô, ngoài mặt thì không cười nhưng sâu trong thâm tâm lại thấy vô cùng thú vị. Cái thử thách này không tồi, hơn nữa còn rất vui, khiến anh cảm thấy vô cùng thích thú. Trong tờ giaya ghi như sau: “Các bạn hãy đi vào đường hầm Charming Love, theo bản đồ mà đi tìm một chiếc cốc pha lê trong năm chiếc cốc pha lê chúng tôi cất giấu trong mê cung Rhymastic. Cặp đôi nào lấy được một chiếc cốc và đi ra được khỏi đường hầm qua cửa thoát sẽ lấy được tấm vé đi vào vòng tiếp theo. (BẢN ĐỒ CÓ THỂ SẼ SAI LỐI. YÊU CẦU NGƯỜI CHƠI ĐỪNG CẢ TIN.) Thử thách chính là chúng tôi đã nói ở trên. Còn đây là yêu cầu thêm: Nhớ tìm một chỗ thật là lãng mạn để cùng chụp một bức ảnh của hai bạn. Trong năm bức ảnh, chúng tôi sẽ chọn ra ba bức ảnh theo tiêu chí và sự bình chọn của khách tham quan trong công viên được đánh giá là đẹp nhất. Công viên giải trí Memories Land” - Được rồi. Các bạn có đúng một tiếng để hoàn thành vòng thi này. Nên nhớ là sẽ chỉ có ba cặp được đi tiếp thôi đấy. Thoắt chỉ một thoáng sau khi MC giới thiệu vòng hai với đông đảo người xem trong công viên, sáu cặp đôi đã đứng trước đường hầm. Chẳng lẽ đã đi đến đây rồi còn bỏ cuộc? Gì thì gì, kiểu gì cũng phải vào. Đã trót đâm lao rồi thì phải chạy theo lao thôi. Sáu cặp lần lượt bước vào. Băng và Thiên là cặp cuối cùng đi vào đường hầm. Không ngờ trong này lại đẹp đến vậy! Cô biến điện thoại từ đâu ra chụp toàn cảnh, chọn những chỗ nào đẹp nhất mà chụp (để sau khi ra khỏi mê cung ra chỗ bên kia không đẹp thì còn… ghép cảnh), xong mới kéo anh vào mê cung. Phải nói là Memories Land đầu tư cực chỉn chu vào từng chi tiết, nhất là mê cung này. Mê cung tường cao ba mét, bề ngang rộng hai mét, hoàn toàn không hở phần trên mặt, không hề cho người chơi gian lận một chút nào. Nhưng cái thứ này có thể làm khó được ai chứ không thể làm khó được cô. Trong khi các cặp đôi khác mò mẫm với cái bản đồ không thể tin tưởng được trong mê cung có hai bên tường treo rực rỡ đèn led và gắn camera quan sát thì cô đã có chiến thuật riêng của mình. - Điện thoại của anh có Note không? Điện thoại của tôi tôi gỡ rồi. - Có, sao? - Được rồi. Tôi sẽ gửi phần mềm định vị chip của tôi cho anh. Tôi sẽ đi khắp mê cung này và cứ một góc rẽ tôi sẽ gắn một chip định vị lên đó. Anh phải ở đây và nhiệm vụ là dùng Note vẽ theo các lối mà tôi đi qua qua phần mềm này. Nhớ đánh dấu vị trí của các chip. Khi đã vẽ xong rồi thì chụp ảnh toàn bộ mê cung gửi qua cho tôi. Lúc đó tôi sẽ thu hồi lại chip và chúng ta sẽ ra khỏi mê cung. Trong lúc đi “soát lối”, tôi sẽ tìm và lấy một chiếc cốc pha lê. Kế hoạch là vậy nhé. - Tôi hiểu rồi! Chúc em may mắn. Tôi sẽ chờ em. Anh áp môi lên môi cô, rất nhanh rồi rời đi. Cô quay lưng chạy biến vào trong mê cung, má vẫn còn thoảng ừng hồng. Mình bị cái gì thế này? Rõ ràng hành động của hắn ta “biến thái” như thế, tại sao mình lại thấy ngọt ngào cưng chiều chứ? Aaa, bị ngốc thật rồi! Truyện được post duy nhất bởi Khánh Băng Anzes tại Sàn truyện và zhenshanmei9347.home.blog Băng vừa bật điện thoại vừa nhìn các chip đã đặt để vòng lại lối cũ. Mỗi một lần gắn chip, cô lại thì thầm gì đó, gần như là một mã lệnh, vô cùng khó hiểu ‘Lacusbanzi Couré’. Mê cung này rộng hơn cô tưởng, hơi khó nhằn… Bỗng cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, không thể nào lầm được, là giọng của hắn: - Kin, em thật là giỏi. Nếu không nhờ em anh đã bị mắc bẫy rồi. - Dame à, anh đâu cần như vậy chứ. Anh cũng đã từng cứu em mà. Chuyện nhỏ này đâu có là gì. - Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi honey. Băng không thích nghe lén, chỉ là trong không gian im lìm như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó. Mà hắn và Kin cũng tham gia sao, vì gì mà cô không nhận ra? Là cặp số 21. Được rồi, để cô xem xem họ sẽ làm gì. Tiếp tục đi tiếp, Băng đã vào giữa mê cung. Năm chiếc cốc pha lê, mà ở đây chỉ còn ba cái, chứng tỏ đã có hai cặp sắp thắng. Cô lấy một chiếc cốc, rồi chạy nhanh ra phía lối ra, vừa đi vừa cài chip cùng thì thầm mã lệnh, cuối cùng thì cũng tìm thấy cửa ra. Cô gọi cho anh. - Alo, tôi ra được rồi, cũng lấy được một chiếc cốc pha lê rồi. Gửi ảnh mê cung anh vẽ bằng Note cho tôi. Xong cô cúp máy. Lập tức ảnh được gửi qua. Cô lại đi vòng trở lại mê cung, trên đường gặp những cặp kia, họ thì thầm cười cười cô một chút, cô cũng chẳng rảnh mà quan tâm. Bởi vì trên tay họ không có cốc pha lê nha, không có năng lực căn bản sẽ không được Hắc công chúa Lâm Cửu Băng để vào mắt. Băng vẫn cầm chiếc cốc pha lê trên tay phải, tay trái buông lơi tự nhiên, nhưng bàn tay trái thì khum lại giống tư thế móng vuốt. Ở một nơi không có người để ý cô và nằm trong góc khuất của camera quan sát, Băng đọc lên một mã lệnh khác ‘Lacusbanzi Thizhe’, lập tức các con chip nhỏ lấp lánh ánh lạnh của kim loại bay trở về nằm gọn trong lòng bàn tay trái của cô. Nhanh chóng biến mất các con chip vào cánh tay, cô trở về điểm xuất phát. Về đến chỗ cũ, vừa thấy Thiên trước mắt mình, Băng bỗng ôm chặt anh rồi úp mặt vào ngực anh, nằm gọn trong vòng tay anh. Thiên cũng rất phối hợp ôm cô, dịu dàng trấn an cô, miệng khẽ mỉm cười: - Thôi nào, tôi không muốn em vì phải xa tôi có nửa tiếng mà trở nên uỷ mị yếu đuối đâu. Từ trước đến giờ, em luôn là một cô gái cá tính, tự tin và quyết đoán mà. Tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về em, và yêu cả em nữa. Các viewers (người xem) đứng trước màn hình camera quan sát như vừa được xem một bộ phim ngôn tình, không khỏi cảm thán… Cảm thán họ được nhét đầy miệng gato… _________________ Haizzz, sau hơn một năm quy ẩn thì ta đã trở lại rồi đây, ta vẫn cảm thấy nam nữ chính yêu nhau theo một cách quá là đặc biệt, gần giống như “tưởng là nhất kiến chung tình, kỳ thật khắc cốt ghi tâm”… (Câu quotes trên không phải của mình, nếu bạn muốn đem đi đâu, vui lòng ghi cre: Long Thất - Muốn phi thăng thì yêu đi)