Nhảy múa trong tim anh

Chương 32 : Nhảy múa trong tim anh

Editor: Muscat Lúc xông vào giữa lông mày Trần Lưu nhíu chặt lại, nghe được tiếng khóc nức nở nhỏ bé yếu ớt của cô, trái tim anh như bị ai bóp chặt lại. Cùng vào còn có Tiêu Du, cô ta đi theo Trần Lưu kịp thời vào bên trong phòng, bị cảnh tượng trước mắt kích động muốn đổ máu. Trần Lưu nhanh chóng túm lấy Từ Yến, từng cú đấm không ngừng giáng xuống mặt anh ta đến độ khớp xương của anh dùng quá sức mà trắng toát. Từ Yến cũng không phải người đàn ông yếu đuối không có năng lực phản kháng, nhưng giờ phút này anh ta thậm chí còn không có chỗ để chặn cú đấm đó. Xương mũi tê rần vừa đau vừa xót, nước mắt chảy ra, không khống chế được. Ngay sau đó anh ta bị bóp cổ, đẩy vào tường, phần lưng bị va chạm mạnh, tim gan phèo phổi như muốn vỡ nát. Còn chưa kịp hộ khụ ra một tiếng, anh tiếp tục giáng những cú đấm vào mặt anh ta, lực của mỗi một cú đấm không hề nhẹ đi, mạnh mẽ trực tiếp trúng ngay chỗ hiểm. Khung cảnh hỗn loạn, còn truyền ra tiếng đập phá đồ đạc. Những người ở trước cửa tuy rằng không nhìn thấy tình huống cụ thể bên trong, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi. Quản lý khách sạn sợ mọi chuyện gây náo loạn nghiêm trọng, muốn gọi bảo vệ tới, đã bị Vu Minh Lý đuổi đi. Vu Minh Lý đoán được ít nhiều việc bên trong. Có thể ảnh hưởng danh dự của cô bé đó, không thể dễ dàng lộ ra ở trước mặt mọi người, chút nữa muốn thương lượng xử lý như thế nào, có nên báo cảnh sát hay không thì tính sau. Nhưng mà không phải bây giờ bị nhiều người vây xem như vậy. Hơn nữa, hiện tại Trần Lưu đang đánh người, anh ta đánh nhau lợi hại bao nhiêu, chuyện này thì Vu Minh Lý biết quá rõ, chiếm thế thượng phong nhất định là anh rồi. Quá nhiều người ở đây, lỡ như cái người mà Trần Lưu đánh không biết điều, cắn ngược lại một cái, vậy đám người kia chẳng phải đều là nhân chứng, lời khai sẽ có khả năng gây bất lợi cho anh rồi. Vu Minh Lý đóng cửa, cũng muốn vào phòng, bị Tiêu Du quát bảo đứng yên tại chỗ. Tiêu Du giúp Bạch Chỉ mặc quần áo vào trước. Vừa mới tiến vào, cô gái nhỏ đang nằm ở trên giường, quần legging bị kéo xuống đến đầu gối, bên trên lộ ra cặp chân trắng nõn, áo len dài khó lắm mới có thể che khuất được khu vực nhạy cảm. Chờ Trần Lưu trút giận một hồi, Tiêu Du nói: “Đủ rồi.” Trần Lưu giống như không nghe thấy. Mà Từ Yến khó khăn tìm được chỗ trống, giơ tay muốn chống trả. Nhưng Trần Lưu đấm vào bụng của anh ta, Từ Yến hét lên thảm thiết, cánh tay mềm xuống, nội tạng bên trong đau đớn không thể di chuyển được, xiềng xích trên cổ càng ngày càng siết chặt, cổ họng nóng bỏng, không cách nào thở được, mọi thứ trước mắt bắt đầu bị bông tuyết phủ lên trắng xoá dày đặc. Tiêu Du nhìn thấy cả khuôn mặt Từ Yến đỏ bừng sắp không xong, vội kêu: “Vu Minh Lý, mau ngăn cậu ấy lại!” Lúc này Vu Minh Lý mới tiến vào. Nhưng người đàn ông năm đó đánh nhau tàn nhẫn không nương tay, hiện tại lại đang vô cùng tức giận, làm sao mà ngăn lại được. Anh ta vừa dùng sức can ngăn, vừa khuyên nhủ: “Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, con gái nhà người ta còn đang nhìn, cậu có biết hiện tại bản thân mình doạ người khác lắm không hả?” Anh mới phục hồi được một chút lý trí, lui ra. Trần Lưu thở nặng nề hổn hển, ánh mắt đỏ ngầu đầy tơ máu và sự thù địch trừng mắt liếc Từ Yến. Từ Yến kịch liệt ho khan, chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống, ngẩng đầu lên, cũng nhìn chằm chằm anh, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích, nâng mu bàn tay lau máu dính ở khóe miệng, “Có giỏi thì anh giết tôi đi.” Trần Lưu đột nhiên tách khỏi Vu Minh Lý, lại lần nữa nhào lên đánh anh ta. Vu Minh Lý vỗ trán ai da một tiếng. Người trẻ tuổi, cậu cho rằng anh ta không dám sao?!! Vu Minh Lý vội vàng đi cản Trần Lưu. Có lẽ đây là lần đầu tiên mà lời khuyên của anh đã khiến cho Trần Lưu tỉnh táo lại, lần này anh ta đã kiềm chế rất tốt rồi. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ, ngày từ đầu anh ta thật sự có ý muốn giết người. Từ Yến rất kiên cường, lại ăn thêm mấy cú đấm, đau chảy mồ hôi lạnh, chịu đựng chỉ kêu rên vài tiếng. Trần Lưu buộc mình bình tĩnh trong vài giây, quyết định báo cảnh sát xử lý. Từ Yến khẽ nhếch mép, cơ mặt đau nhức, “Xác thật nên báo cảnh sát. Giáo viên có hành vi trái với luân thường đạo lí, dụ dỗ nữ sinh quan hệ qua lại, đùa giỡn tình cảm và thân thể, tôi cũng rất muốn tới cục cảnh sát hỏi trường hợp này nghiêm trọng bao nhiêu? Đúng rồi, tôi còn quen biết không ít phóng viên truyền thông, tôi nghĩ bọn họ hẳn là rất vui khi hành vi cầm thú của thầy Trần bị vạch trần.” Trần Lưu lạnh lùng liếc anh ta, móc di động ra. Sắc mặt Tiêu Du thay đổi, túm chặt áo ở khuỷu tay của Trần Lưu, khẽ lắc đầu, “Bình tĩnh một chút, lỡ như thằng nhóc này thật sự muốn kéo cậu xuống nước…… Ai… Đừng nhìn tớ như thế, tớ biết cậu không sợ, huống chi Tiểu Bạch hôm nay lại chịu uất ức như vậy, cậu càng không thèm quan tâm mấy cái khác nữa, Nhưng Trần Lưu, cậu nghĩ kỹ đi, bởi vì thân phận của cậu, nên quan hệ của cậu và Bạch Chỉ một khi bị đưa ra ánh sáng, kết quả tệ hơn, khắp nơi mọi người ai cũng biết quan hệ này của mấy người. Cậu có thể mặc kệ bốn phương tám hướng tạo áp lực, cũng không quan tâm chính mình bị nghị luận chỉ trỏ, nhưng cô ấy thì sao? Cậu muốn cô ấy thừa nhận những cái chỉ chỉ trỏ trỏ đó như thế nào? Kết quả tốt một chút, là đè ép xuống, nhưng khẳng định giấu không được cha già nhà cậu. Với tính cách của ông ấy, dạy dỗ cậu thì không sao, nhưng Bạch Chỉ sẽ bị ông ấy coi thành dạng con gái như thế nào? Hơn nữa lỡ như ông ấy đi tìm ba mẹ của Bạch Chỉ để nói chuyện thì sao? Cứ như vậy, chuyện của mấy người đừng nói nhà họ Trần, mà ngay cả nhà của Bạch Chỉ cũng sẽ không chấp nhận. Có lẽ sự ủng hộ từ nhà đối với cậu cũng không quan trọng, cậu cho rằng tương lai của bọn cậu không liên quan đến bất cứ người nào, nhưng cô ấy cũng nghĩ như thế sao? Cô ấy chẳng lẽ không muốn ba mẹ cùng người nhà của cậu đến chúc mừng hay sao? Cho nên Trần Lưu, tớ biết cậu hiện tại rất tức giận, nhưng vì cô ấy, nghĩ lại cho thật kỹ.” Kỳ thật Tiêu Du cũng biết rõ, những lời mà cô đang nói, anh làm sao mà không nghĩ tới? Chỉ là sự kiêu ngạo đã khắc vào xương tuỷ, những lời đồn đãi vớ vẩn gì đó, cái gì mà người nhà phản đối, đều không thể trở thành ràng buộc ảnh hưởng đến quyết định của anh. E rằng mọi thứ đã tính toán xong, lỡ như thật mà có xảy ra kết quả xấu nhất, thì trực tiếp đưa Bạch Chỉ ra nước ngoài. Cho nên mỗi một câu cô nói đều xoay quanh Bạch Chỉ, đem suy nghĩ chu toàn —— cho dù con đường lui của cậu rất khả thi, ra nước ngoài sinh sống, nhưng cậu hỏi qua ý muốn của Bạch Chỉ chưa? Hoặc là cậu nỡ lòng ép buộc em ấy theo cậu mà bị chúng bạn xa lánh? Động tác trên tay Trần Lưu hơi sững lại, một giây sau nắm chặt di động, anh ủ rũ và không vui nhìn Tiêu Du, im lặng không lên tiếng. Tiêu Du hơi sửng sốt, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Hơn nữa trạng thái của cô ấy hiện tại cũng không thích hợp bị cảnh sát truy hỏi, cô ấy có uống rượu, cũng phải bình ổn cảm xúc của cô ấy, cho nên tớ cảm thấy cậu trước tiên dẫn cô ấy rời đi là tốt nhất, nơi này có bọn tớ, cậu cứ bình tĩnh suy nghĩ quyết định nên xử lí như thế nào, đến lúc đó tớ cũng sẽ không nói nhiều nữa.” Cô móc ra một tấm thẻ phòng, “Căn phòng này tớ còn chưa có dùng.” Ngay khi tay của Tiêu Du sắp đóng băng, một giọng nữ đã cứu cô. “Thầy ơi……” Giọng nói sợ hãi, rất dè dặt, đã chịu hoảng sợ tột cùng. Trần Lưu gần như muốn bóp nát bất cứ thứ gì trong tay, tức giận cầm lấy thẻ phòng, bế cô gái đang cuộn tròn trên giường. Trong lúc anh sắp đụng tới, cô phản ứng lại làm Trần Lưu hận không thể giết Từ Yến —— cả người cô căng cứng như phản xạ có điều kiện, không khống chế được rùng mình run rẩy, một lúc mới tỉnh lại, nhìn thấy là anh, sau đó thả lỏng. Trần Lưu cố gắng nén phẫn nộ trong cơ thể đang liều mạng kêu gào. Tiêu Du đưa bọn họ rời khỏi phòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có trời mới biết, vừa rồi nói những lời đó, lá gan cô sắp chạy lên tận cổ họng. Những lời cô nói, nhìn thì như vì Bạch Chỉ mà suy nghĩ, kỳ thật cô đang thật sự là lo lắng cho Trần Lưu. Anh có thể vì giúp Bạch Chỉ trút giận, không để bụng chính mình đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Nhưng cô là bạn bè của anh, hy vọng anh đừng đưa ra quyết định trong lúc nóng giận mà làm hại đến chính bản thân của mình. Trần Lưu cực kì ghét người khác can thiệp vào việc anh làm, càng ghét những người mượn danh nghĩa muốn tốt cho anh mà làm việc đó. Cho nên cô chỉ lấy Bạch Chỉ ra mà nói. Nhưng anh liếc mắt một cái nhìn thấu, làm cô sợ hãi. Ánh mắt anh mang theo sắc bén giống như có năng lực nhìn xuyên thấu, giống như lưỡi đao, cạo đi lớp da trên mặt đang nói dối của cô. Anh có thể chịu đựng, tuy rằng cô đụng vào giới hạn của anh, nhưng phân tích cũng không sai. Việc cô lo lắng cho Bạch Chỉ cũng không phải giả, chỉ là có chút tâm tư thiên vị mà thôi. Tiêu Du bước tới, nhìn cậu thiếu niên đang bị thương nhìn vô cùng thảm hại, cô hỏi: “Không hối hận?” Từ Yến cho rằng cô đang hỏi làm ra việc này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ phía trước nên có cảm thấy hối hận hay không. Anh cười lạnh: “Có gì mà hối hận chứ.” Tiêu Du nói: “Tôi muốn hỏi anh có hối hận về việc tổn thương Bạch Chỉ hay không? Tôi nghĩ rằng quan hệ của các người hẳn là rất tốt, cô ấy rất tin tưởng anh, anh cũng rất để ý cô ấy. Nhưng chỉ sợ phần tin tưởng ấy về sau sẽ không có nữa. Cho nên, vì cái gì một hai phải làm như vậy? Anh bạn nhỏ, không phải tất cả mọi thứ trên đời đều nhất định phải có kết quả đâu.” Từ Yến hơi giật mình, dường như qua một lúc lâu thật lâu, buồn rầu nở nụ cười.