Nhật xuất đông phương
Chương 8 : Đi chơi xuân
Đạo nhân ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Cữu. Cữu cười nhạt:
- Thế nào? Không tính được nhân duyên à? Nhưng hiện tại nó là chuyện tại hạ lưu tâm nhất đấy.
- Cũng không phải. Bần đạo chỉ khó hiểu, công tử tai vạ đến nơi, không nghĩ làm sao hóa giải, lại để ý chuyện nhân duyên?
- Ha ha, chặng đường phía trước, làm hết sức nghe mệnh trời, ta cũng không cưỡng cầu. Cho dù kiếp nạn ập xuống, cũng chỉ phó mặc cho số phận! Còn nhân duyên, trái lại khiến tại hạ hao tâm tốn sức rồi. Khuynh vu tâm hay là khuynh vu mưu*, muốn nghe một chút cao kiến của đạo trưởng.
(*) khuynh vu tâm hay khuynh vu mưu: làm theo suy nghĩ trong lòng hay làm theo kế hoạch đã tính
Đạo nhân kia nghe được lời này, đưa ống thẻ đặt trước mặt Cữu:
- Nếu như vậy, bần đạo sẽ không nhiều lời, mời công tử rút quẻ. Thật ra chặng đường phía trước của công tử cũng bị trói buộc liên quan tới nhân duyên.
Cữu nghe nói thế, tay khựng lại, nhưng mặt vẫn bình tĩnh không hề lộ vẻ hoang mang. Lắc lắc ống trúc bằng đồng sáng bóng cổ xưa, một thẻ tre rơi ra ngoài. Cữu cúi đầu nhặt lên, nhìn kỹ dòng chữ khắc trên thẻ, là một bài "Ngu mỹ nhân":
Giai đạo hồng nhan phúc quốc dịch, thùy giải tình ti nhiễu;
Cô chẩm nan giải tương tư hận, trực vãng thiên nhai truy hướng quy nhật giác.
Mạch mạch tình ngữ chuyển đầu không, mạc đạo đương nhật hảo;
Vong khước trần thế si tình khổ, lưu đắc thân tại thư đãi xuân lai tảo.
Dịch nghĩa:
Đều nói sắc đẹp có khi làm mất nước, mấy ai hiểu được tơ tình trói buộc;
Đơn chăn lẻ gối khó giải tương tư hận, nhìn ánh hoàng hôn cuối chân trời.
Tình ý dịu dàng không còn nữa, đừng nói quay lại từ đầu tốt;
Quên được nỗi khổ si tình trong nhân thế, giữ mình tự tại chờ xuân sớm.
Xem xong, Cữu vẫn bình tĩnh, đưa thẻ cho đạo nhân:
- Đạo trưởng giải xâm xem.
Đạo nhân nhìn thẻ xong, thuận tay bỏ vào ống thẻ:
- Công tử thông minh, nhất định hiểu rõ. Từ xưa tới nay hồng nhan họa thủy.
Nói xong ngừng một chút, nhìn Hàn Thụy đứng bên cạnh, lắc đầu:
- Thiên cơ này vẫn là không nên tiết lộ!
Cữu nghe xong, nghẹn họng, tức giận bật cười:
- Kêu ta bói toán chính là ngươi, nói thiên cơ bất khả lộ cũng là ngươi. Đạo trưởng...
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên đạo nhân giơ tay lên chỉ lệch về phía trước:
- Công tử đang tìm nàng?
Cữu ngạc nhiên, theo phương hướng ngón tay nhìn sang, chợt thấy một gương mặt dường như đã từng quen biết. Trong đầu chớp mắt hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Bóng dáng màu xanh trên phố...
Hậu viện Sở cung...
Trên xích đu, thân mật ngửi hơi thở của nhau...
Dưới tình thế cấp bách, cất bước định đuổi theo. Chạy được hai bước, chợt tỉnh lại, Đạo nhân kia sao lại biết ta đang tìm nàng? Làm sao lão biết được đó là Thất công chúa trong thâm cung Sở quốc? Câu hồng nhan họa thủy kia, còn có một bài "Ngu mỹ nhân" trên thẻ không rõ ý nghĩa... Vội vàng quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt, cả đạo nhân lẫn sạp quẻ đều không thấy bóng dáng!
Lập tức, Cữu rối loạn đứng giữa phố xá. Hàn Thụy bên cạnh cũng kỳ quái:
- Kỳ lạ, sao đảo mắt một cái đã không thấy tên đạo sĩ thúi kia nữa?
Cữu ổn định tâm tình, nhìn bốn phía xung quanh, không thấy đạo sĩ kia, trước mắt đuổi theo phương hướng người nọ. Hàn Thụy vội vã dẫn người đi qua, rất sợ Thế tử gia sẽ gặp chuyện trong biển người rộn ràng.
Xa xa nhìn thấy, Cữu đã không hề hoảng hốt, thả chậm bước chân đi theo. Hai năm qua đi, mặc dù nhìn có phần giống, nhưng không dám xác định. Dáng người hiển nhiên đã thay đổi, cao hơn, trổ mã vai mảnh eo nhỏ, hiện ra có lồi có lõm ít nhiều.
Hả? Có lồi có lõm? Từ này đột ngột nhảy ra dọa Cữu giật mình, hai gò má hơi nóng lên. May mà Hàn Thụy không chú ý điểm này, không nhìn ra cái gì.
Trong lúc thất thần, suýt nữa đã mất dấu người.
May mà, người nọ hình như cũng mệt mỏi, tiến vào một tiệm trà. Cữu nhanh chóng theo vào, thấy nàng vào một gian phòng trang nhã, không nói hai lời, cất bước đi vào phòng sát bên.
Hàn Thụy cũng đi theo, hai tên hộ vệ ở lại bên ngoài. Tiểu nhị vào hỏi dùng trà gì. Không bao lâu sau đã mang lên ấm trà cùng ly. Hàn Thụy tuy là hộ vệ, cũng biết làm chút chuyện, hai ba lần rót trà vào ly tử sa* cho Cữu, nhưng tâm tư của Cữu đã không còn ở nơi này.
(*) tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.
Nhìn quanh bốn phía, Cữu đứng dậy đẩy cánh cửa sổ đối diện đường cái, ngạc nhiên phát hiện trên phòng lầu một lại có một tầng mái ngói. Một tay chống bệ cửa sổ, tung người nhảy một cái ra ngoài. Hàn Thụy hoảng hốt:
- Thế tử gia!
- Suỵt...
Cữu đứng ngoài cửa sổ, đặt ngón trỏ giữa môi ý bảo im lặng. Hàn Thụy khó hiểu, nhưng cũng không dám lên tiếng nữa. Cữu xoay người dựa sát lưng vào tường, di chuyển mấy bước, từ cửa sổ phòng cách vách nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Trước mặt quả nhiên là một gương mặt quen thuộc, nhưng không phải Thất công chúa, mà là cung nữ Linh Nhi, người có thể dùng còi bùn thổi tiểu khúc. Vẫn là vẻ bướng bỉnh trên khuôn mặt tròn trịa dễ thương, líu ríu nói chuyện trên trời dưới biển. Mà Cữu muốn nhìn kĩ người đưa lưng về phía hắn, không thể nhìn thấy mặt.
Cữu thầm nghĩ, tùy tiện vào chỉ sợ sẽ làm người ta hoảng sợ, kêu la gây chút phiền phức. Lập tức lui lại mấy bước trở về gian phòng của mình. Hàn Thụy vội vàng đón tiếp.
- Thế tử gia, ngài cẩn thận chút, trên này mà ngã xuống cũng không phải chuyện đùa.
Cữu vô tâm trả lời, phân phó hắn gọi tiểu nhị đến. Không nói hai lời, trước tiên đưa cho một thỏi bạc. Tiểu nhị thụ sủng nhược kinh, xua tay lắc đầu, không biết nên cảm tạ hay từ chối, thật không dám đụng vào chủ nhân ra tay rộng rãi như vậy.
Cữu cười nhẹ nhàng:
- Tiểu nhị ca, ta từng quen biết hai vị cô nương sát bên, bây giờ nhiều ngày không gặp, muốn cho các nàng niềm vui bất ngờ. Không biết có thể mượn đồ của ca dùng một chút không?
Tiểu nhị vừa nghe, cảm thấy có lý do giữ lại thỏi bạc này, liên tục bằng lòng:
- Được được được, đương nhiên không thành vấn đề, hai vị cô nương gọi Bích Loa Xuân, tiểu nhân đang định mang vào, công tử cứ dùng đi.
Nói rồi thả khay trà trong tay xuống, cởi áo ngoài cùng với mũ đội đầu ra.
Cữu không cởi đồ mà khoác áo vải thô ngắn bên ngoài, đội mũ che trán đi, cầm mâm trà, mở cửa đi ra ngoài. Hàn Thụy ở một bên nhìn, cho rằng hắn lại nghịch ngợm, bất đắc dĩ lắc đầu vài cái, không xen vào.
Cữu đến trước cửa phòng kế bên, tằng hắng một cái, đổi thành giọng tiểu nhị, cười nói:
- Hai vị cô nương, trà đến rồi.
- Mang vào đi! Còn ở ngoài nói linh tinh gì vậy? - Giọng của Linh Nhi.
Cữu đẩy cửa ra, cầm khay trà đi vào. Đến trước bàn, dọn từng ấm trà chung trà xong, lén lút nâng mắt nhìn Thất công chúa ngồi đối diện Linh Nhi. Bàn tay run lên, suýt nữa hất đổ trà.
Hai năm trước đôi gò má hơi tròn, giờ đây đã hoàn toàn thu nhọn, kết nối với cằm tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ; cái mũi thẳng tắp tinh xảo phối hợp với đôi môi hơi mỏng lại trơn bóng; đôi mắt sáng như sao, nhờ hàng lông mi dày đậm mà càng lộ vẻ sâu sắc, hai hàng lông mày thẳng tắp như mực vẽ; mái tóc như đàn hương, da trắng như tuyết, thật là một dung nhan tuyệt thế.
- Ê! Ngươi nhìn gì đó? Thật to gan! Ngươi biết tiểu thư của chúng ta là ai không? - Linh Nhi thấy Cữu thất lễ, tay đập bàn quát lên.
- Linh Nhi!
Thiên Hi lên tiếng ngăn cản, Cữu vội vã cúi đầu.
- Được rồi, ngươi châm trà xong ra ngoài đi, tự chúng ta làm là được rồi.
Cữu đáp một tiếng "Dạ" rồi bắt đầu châm trà.
Từ trước đến nay đều là hạ nhân làm những việc này, Cữu cũng đã quen trà tới duỗi tay. Lần này đổi lại hắn tự mình làm, khó tránh khỏi tay chân vụng về. Sơ ý dính phải một ít trà nóng, hắn bị phỏng, rụt tay lại, bị đau kêu "Ui" một tiếng. Thiên Hi nhìn ra manh mối: Một tiểu nhị chạy vặt, sao tay lại mềm mịn? Hơn nữa chỗ khớp xương phía trong ngón áp út lại có một vết chai nhạt mà người thường cầm bút mới có. Ngẩng đầu nhìn mặt hắn, tuy Cữu cúi đầu, nhưng cũng thấy tóc mai sau tai được vén lên cực kỳ khéo léo, rõ ràng là hậu duệ quý tộc vương công. Sau đó thấp giọng quát hỏi:
- Ngươi là ai?
Linh Nhi thấy hỏi, bước tới trước mặt Cữu:
- Ngươi là ai?
Cữu thấy không thể lừa gạt được nữa, cũng không định giấu lâu, lập tức ngẩng đầu lên, bày ra nụ cười phơi phới:
- Công chúa Thiên Hi đã lâu không gặp. Không biết quãng thời gian qua có khỏe không?
Sở Thiên Hi đột nhiên thấy mặt Cữu, ngây người tại chỗ. Cữu không lên tiếng, mỉm cười chờ nàng chậm rãi phân biệt.
- Đông Phương Cữu!
Thiên Hi gọi ra tên này mà chưa hề suy nghĩ, sau đó cảm thấy bản thân thất thố, trên mặt nổi lên một tầng ửng đỏ.
Trái lại Cữu cũng sửng sốt. Cái khoảnh khắc Thiên Hi gọi tên hắn, dường như có âm thanh nói cho hắn biết, phải đem người trước mặt về Đông Khởi đi, vĩnh viễn giữ bên cạnh mới được.
Trong chốc lát hai người cứng đờ, Linh Nhi ở bên cạnh trợn tròn mắt, tỉ mỉ nhìn kỹ mặt Cữu.
- Ây da! Ngươi thật sự là Đông Khởi quốc tiểu Thế tử rồi! Mệt Công chúa chúng ta nhớ nhung ngươi hai năm, bộ dạng vẫn không tệ nha!
Cữu hồi phục tinh thần, tháo mũ xuống, hơi chắp tay:
- Thất công chúa còn nhớ rõ ta, may mắn may mắn!
Trong bụng lại vì câu nói vừa rồi của Linh Nhi mà vui vẻ không ngớt. Mà Thiên Hi lại càng xấu hổ, hung hăng trừng mắt liếc cung nữ nhà mình. Nhất thời không biết nói gì, đành phải vươn tay cầm lấy chung trà trước mặt, uống một ngụm, nhờ đó mới bình ổn tâm tình nửa sợ nửa vui nửa lúng túng nửa nghi hoặc, chậm rãi khôi phục vẻ trong trẻo lạnh lùng.
Cữu cũng nhân lúc này cởi áo ngoài ra, chỉnh sửa áo dài của mình, quả nhiên là một bộ ăn mặc cử chỉ tiêu sái, Linh Nhi nhìn hắn từ trên xuống dưới, vẻ mặt vui mừng.
- Thất công chúa vẫn còn lên núi Vong Ưu tập võ à? Vì sao không ở trong cung? - Cữu thấy Thiên Hi không mở miệng, giũ quạt ra, thần thái tự nhiên hỏi.
Thiên Hi không trực tiếp trả lời, mà phân phó Linh Nhi:
- Còn không mời Đông Phương công tử ngồi? Cứ đứng đó sững sờ làm gì?
Linh Nhi lấy lại tinh thần, vội vàng nhường chỗ của mình, Cữu hơi khiêm nhượng một phen, sau đó cũng ngồi. Lúc này ngồi đối diện Công chúa Thiên Hi càng thấy rõ dung mạo, trong lòng rất vui vẻ.
Tại nơi Bắc Cương khắc nghiệt, bất kể nam nữ, đều là tướng mạo da ngâm cường tráng, cử chỉ hành động phần lớn cũng là lỗ mãng hào phóng. Cữu đã quen nhìn mộc mạc thô lỗ, gặp lại Thiên Hi mảnh mai dịu dàng tựa tiên nữ, nhịn không được muốn gần gũi chút.
Linh Nhi hiểu chuyện, một lần nữa châm trà cho hai người, lanh trí đứng phía sau Thiên Hi, lại vẫn nhịn không được lén lút quan sát Cữu. Thiên Hi vẫn bình tĩnh như cũ, mở miệng:
- Hôm trước nghe nói Đông Phương công tử giá lâm Sở đô ta, không nghĩ tới hôm nay may mắn được gặp. Chỉ là không biết đây là trò gì?
Nói xong liếc mắt nhìn mấy món đồ của tiểu nhị để bên cạnh Cữu.
- Ha ha, ta là theo chân Thất công chúa đến đây.
Cữu không định nói chuyện mũ miện với Thiên Hi, giọng nói phảng phất giống như lão hữu (bạn lâu năm) quen biết lâu ngày:
- Sợ tùy tiện đến gần sẽ mạo phạm giai nhân, chỉ có thể mượn đồ của tiểu nhị này. Có điều, mùi dầu mỡ trên đó thật ngạt thở.
Nói xong, nhăn mũi làm mặt quỷ.
Linh Nhi ở bên cạnh buồn cười, Cữu nhìn thấy, liền chọc nàng:
- Tỷ tỷ còn nhớ chuyện đã hứa với Cữu không?
Linh Nhi xoay chuyển con ngươi, mờ mịt nói:
- Chuyện gì?
- Chuyện tỷ tỷ đồng ý dạy tiểu khúc kia cho Cữu, sao có thể chỉ đưa một tờ khúc phổ rồi đuổi đi?
Nói rồi, mở cái túi, lấy ra tờ giấy hai năm trước bay tới tay. Mở ra, cầm trong tay lật lại đưa cho Linh Nhi nhìn.
Nếp gấp trên giấy được vuốt phẳng tỉ mỉ. Lưu ý đến chi tiết này, Công chúa Thiên Hi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giả bộ ngắm phong cảnh, cố tình không để ý hai người đối thoại. Linh Nhi nhìn bản nhạc Cữu đang cầm, xua xua tay:
- Ta không viết tờ giấy này. Ngoại trừ nghe Công chúa chúng ta từng nói gì mà cung, thương, giác, chinh, vũ, chứ ta không biết chút gì về nhạc phổ cả.
- A? Vậy thật kỳ quái, lần đầu lúc ta rời Sở đô, không biết tờ giấy này từ đâu bay tới. Ta trở về tìm nhạc công diễn rồi, chính xác là làn điệu tỷ tỷ đã thổi, nay tỷ tỷ lại không thừa nhận... - Nói rồi rất là vô tội nhìn về Thiên Hi đang quay đầu bên kia:
- Thất công chúa có biết chuyện này không?
Trên khuôn mặt trắng nõn của Thiên Hi nổi lên rạng mây đỏ. Biết Cữu cố ý trêu nàng, hơi buồn bực, lại có chút vui vẻ, nhất thời phát sinh cảm giác không thể nói rõ. Thu hồi tầm mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, chuyển tới mặt Cữu, nhìn dung mạo tuấn mỹ cười nhạt, trái tim hơi đập loạn. Nhưng mà tính tình xưa nay lạnh nhạt, không để lộ chút rối loạn này trên mặt, nhẹ nhàng ngắm nhìn chung trà đang xoay chuyển trong tay, để lại đường vòng cung nơi khóe môi như có như không.
- Công chúa chúng ta nào có biết? Đông Phương công tử ngài cứ đùa.
Linh Nhi nói chuyện có vẻ rất là nghiêm túc, không hề biết trong lòng hai người đã ra nước cờ. Cữu nhìn điệu bộ của nàng, buồn cười phe phẩy cây quạt, bưng chung trà của mình lên, cúi đầu ngửi hương trà.
- Thất công chúa còn chưa nói cho Cữu, sao lại đến phố Huyền Vũ này? Ta nhớ từng được nói rằng lễ pháp Sở cung rất nghiêm, sao Công chúa có thể ra ngoài?
- Thời điểm xuân về hoa nở, làm sao có thể cô phụ sắc trời ngày hôm nay tốt như vậy? Đông Phương công tử đây chẳng phải cũng là không chịu nổi tịch mịch? - Thiên Hi hơi nghiêng đầu, đón lấy ánh mắt kia, thong thả nhìn thẳng.
- Ha ha, nếu như vậy, Cữu mời Công chúa cùng dạo chơi được không? Vừa lúc phiền Công chúa dẫn đường cho Cữu, để Cữu ngắm nhìn cảnh trí Giang Nam Sở quốc.
- Chuyện này... - Thiên Hi không ngờ Cữu đột nhiên đề nghị, nhất thời chậm trả lời:
- Chuyện này sợ không ổn.
- Vì sao?
- Cùng đi dạo với nam tử xa lạ, một khi bị người quen nhìn thấy, ta khó giải thích với phụ hoàng.
- Người biết Công chúa chỉ có vương công đại thần, mà bây giờ sợ là bọn họ đều đang ở trong cung xã giao với Vương huynh của ta đây, sợ cái gì?
Thiên Hi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lại nhìn Linh Nhi, người ở phía sau đang liên tục gật đầu, trong bụng âm thầm hạ quyết tâm về cung sẽ phải dạy dỗ lại mới được. Nhưng mà trước mắt lời mời này hơi làm nàng khó xử.
- Chẳng lẽ Công chúa ngại Cữu đần độn, không muốn dây dưa với ta? - Cữu cố tình làm vẻ mặt đau thương, trong lòng sớm đã nắm chắc kết quả.
- Không phải. - Câu này trái lại phản đối rất nhanh.
- Vậy đừng do dự mà, Cữu rất muốn nếm thử bánh chưng Sở quốc, nghe nói có thể làm ra bảy bảy bốn mươi chín mùi vị, công chúa dẫn Cữu đi nhìn một chút.
Không ai có thể chống lại giọng điệu khẩn cầu hơi lười nhác của tiểu Thế tử, huống chi tâm tư Sở Thiên Hi sớm đã bị dậy sóng. Không hề mở miệng cự tuyệt, chỉ ngầm đồng ý.
Cữu phân phó Hàn Thụy sắp xếp ổn thỏa, dẫn theo Thất công chúa Sở quốc, tiến về phía đường lớn.
Dọc trên đường đi, người đi đường nhao nhao ghé mắt, thật là một đôi bích nhân đẹp đẽ thanh tú! Giang Nam nước Sở vốn không thiếu giai nhân, bách tính cũng đã thấy qua rất nhiều sắc thái giai nhân, có khí chất cao quý như Thiên Hi cũng rất ít. Cộng thêm Cữu như hình với bóng phụ họa, trông cực kỳ đẹp mắt. Có người nhìn thấy, nhịn không được nhìn nhiều một chút, thậm chí còn có người đi qua vẫn quay đầu lại nhìn kỹ hơn.
Mà hai người bị nhìn phản ứng không giống nhau. Công chúa Thiên Hi không chớp mắt, mặc cho miêu cẩu lượn lờ xung quanh, xem như không nhìn thấy, không hề liếc mắt một cái. Cữu thì tinh nghịch hơn, đại cô nương tiểu tức phụ chẳng qua là thấy hắn xinh đẹp nên nhìn nhiều vài lần, người nào nhìn hắn hắn sẽ nhìn lại, nhìn chăm chăm đến nỗi người ta đỏ mặt cúi đầu vội vã bỏ đi. Hắn lại được tự tại, đi qua mấy sạp hàng trái phải, hắn cầm đồ vật tinh xảo tới hỏi Thiên Hi. Thiên Hi chậm rãi đi dạo, có khi trả lời hắn, có đôi khi cũng không để ý, hắn cũng không để bụng.
Đột nhiên nhìn thấy sạp hàng rêu rao bánh chưng vừa mới ra khỏi lồng, Cữu lập tức hưng phấn, nắm lấy bàn tay mềm mại của Công chúa Thiên Hi nhà người ta, trực tiếp kéo đi qua. Không đề phòng, chợt bị hắn nắm tay, Thiên Hi chỉ cảm thấy bàn tay căng thẳng, trong lòng hơi run lên. Mới vừa dừng lại, nàng vội vã rút tay về, trên mặt lộ ra sắc thái kiều diễm. Cữu nhận ra khác thường, ngẩng đầu nhìn Thiên Hi một chút, cười cười, cầm một cái bánh chưng bạch ngọc mê người giơ cao trước mặt:
- Nếm thử?
Thiên Hi lắc đầu. Cữu không khách khí cắn xuống một miếng, nhai hai cái, tức thì mở to hai mắt vừa gật đầu vừa nuốt vào, mở miệng cắn ngụm thứ hai. Thiên Hi và Linh Nhi thấy dáng vẻ hài hước của hắn liền bật cười, Cữu lập tức làm mặt quỷ. Thiên Hi giơ ngón tay chỉ chỉ khóe miệng của mình, đưa khăn lụa đi qua, ý bảo Cữu lau chỗ đó bị dính gạo. Hai tay Cữu đều cầm bánh không thể lau được, chuyển mặt đưa tới, để Thiên Hi lau giùm hắn.
Thiên Hi bị động tác của hắn làm đỏ mặt, xoay người bỏ đi, Linh Nhi vừa che miệng cười trộm vừa đi theo. Cữu rất vô tội đứng ngây tại chỗ chớp chớp mắt, hai gò má còn nhồi đầy gạo nếp căng phồng. Ông lão bán bánh chưng lại đưa một ký bánh chưng cho hắn, mở miệng cười:
- Công tử còn không mau đuổi theo? Trên chợ nhiều người tới lui, nương tử xinh đẹp như vậy phải cẩn thận một chút!
Cữu nghe vậy mừng rỡ, vội phân phó Hàn Thụy khen thưởng, chính mình cầm bánh chưng đuổi theo.
Thật vất vả đuổi kịp sóng vai cùng Thất công chúa, mới vừa định mở miệng, Thiên Hi đã nói trước:
- Đông Phương công tử muốn nếm bảy bảy bốn mươi chín vị bánh chưng phải không? Theo kiểu ăn này của công tử, nhiều lắm là ba cái, sợ rằng không thể nhét thêm nữa đâu.
- Ực... - Cữu cố gắng nuốt bánh xuống:
- Nên ăn như thế nào?
- Mỗi loại nếm một miếng cũng được, cần gì phải ăn tham như vậy?
- Cái này... đồ ngon như vậy, nếm thử một ngụm đã ném đi há không tiếc sao?
Thiên Hi cười nói:
- Cho nên Đông Phương công tử cũng đừng nói phóng đại phải nếm hết tất cả.
Cữu đang ăn lại bị mắc nghẹn, chỉ là không biết làm hắn nghẹn, là hương vị ngọt ngào của bánh chưng, hay là lời nói bướng bỉnh cười nhạo của Công chúa Thiên Hi.
Trên phố xá Sở quốc, đồ chơi mới mẻ tinh xảo rất nhiều, Thiên Hi thường ngày ở thâm cung cũng không biết nhiều, có điều vẫn biết hơn Cữu, hai người đều hiếu kỳ, lưu luyến trong đám người. Có lúc phát hiện món ngon vật lạ nào đó không rõ công dụng, hai người chụm đầu tỉ mỉ nghiên cứu, thoạt nhìn thực sự giống như vợ chồng son tình cảm nồng đậm. Người bán hàng rong khôn khéo thấy Cữu ăn mặc bất phàm, hết sức nhiệt tình.
Chỉ là mấy cái giá rẻ thô ráp lại còn màu mè tầm thường gì gì đó, ít lọt vào mắt hai người, cũng chỉ là đi xem náo nhiệt, không thật sự nhìn trúng đồ vật nào. Trên một sạp hàng bán đồ tre, Cữu thấy một cái ống đựng bút bằng trúc chạm gỗ, mặt trên ống trúc có điêu khắc lá trúc, đao pháp rất khéo léo, hoa văn trơn mịn, nghĩ để trên bàn sẽ rất đặc biệt. Vì vậy móc bạc mua, đưa tới trước mặt Thiên Hi:
- Công chúa mỗi ngày viết chữ vẽ tranh, nhìn nó sẽ nhớ đến Cữu mới được.
Thiên Hi nhận lấy, xem ra cũng rất yêu thích, chỉ là câu nói kia của Cữu làm nàng khó trả lời, chỉ đành giả vờ như không nghe thấy, nhìn sang chỗ khác.
Truyện khác cùng thể loại
190 chương
12 chương
143 chương
215 chương
85 chương