Nhật xuất đông phương
Chương 52 : Bụi bặm lắng xuống
- Báo cáo!
Một quan truyền lệnh cưỡi ngựa chạy tới:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Bắc Đô Lan đã dẫn theo một nhóm người đột phá vòng vây từ góc Tây Bắc rồi!
Đông Phương Cữu bị chiến báo làm giật mình, xoay đầu qua, cánh tay đang đưa ra nhanh chóng bị rút về:
- Cái gì?!
Hai chân thúc vào bụng ngựa, tay kéo dây cương:
- Giá!
Quay đầu phóng ngựa đi về hướng Tây Bắc.
Bàn tay Sở Thiên Hi vô lực buông xuống, đôi mắt nhắm chặt, hai hàng lệ trong suốt lặng lẽ theo khóe mắt trượt xuống, cả người giống như bị hút hết toàn bộ khí lực. Vân Trung nhìn Đông Phương Cữu đã đi xa mà không hề quay đầu lại, rồi nhìn Thiên Hi trong lòng, nặng nề thở dài, xoay người mang đồ đệ rời khỏi nơi này.
Trận chiến ở Ngọa Hổ than kết thúc trong tin báo thắng trận tuyệt đối của Đông Phương Cữu. Chiến dịch này, Đông Phương Cữu bắt diệt quân địch hai mươi lăm vạn, cộng thêm trận khe mỏ ưng trước đó đã diệt ba vạn. Vì vậy, Bắc Đô Lan mang đến ba chục vạn đại quân gần như bị diệt toàn bộ, chỉ còn sót lại chưa tới một phần mười tàn quân. Tuy rằng Bắc Đô Lan may mắn trốn thoát, nhưng Bắc Thần đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Đông Phương Cữu nhân cơ hội thăng bằng gót chân, dùng Ngọa Hổ than làm chiến tuyến, một lần nữa giành lại toàn bộ khu vực Đông Nam. Có thành trì làm căn cứ cùng với bộ hạ cũ ngày trước và binh sĩ mới chiêu mộ tụ tập lại, quân Đông Khởi lớn mạnh rất nhanh. Thừa thắng xông lên, Đông Phương Cữu chuyển thủ thành công, phát động trận chiến vô cùng oanh liệt với Bắc Thần nhằm tranh đoạt vùng Trung Nguyên.
Hai bên giao chiến có thắng có bại, chiến cuộc lần nữa rơi vào thế giằng co không nghỉ.
Sở Thiên Hi được Vân Trung Tử đưa về núi Tây Côn Luân trị thương, Tây Môn Hồng Tuyết thì ở lại, ngày ngày làm bạn bên cạnh Cữu, cho nàng một chút ấm áp và an ủi giữa hành quân bày trận cực khổ. Bao nhiêu đêm khuya ngồi trong quân trướng khổ tâm mưu tính, có trà ấm canh nóng vỗ về nôn nóng cùng tuyệt vọng, làm cho gánh nặng khó có thể chống đỡ phần nào cũng bị tan biến bởi sự dịu dàng như nước kia. Nhờ trợ lực này, đôi vai mềm yếu của Đông Phương Cữu rốt cuộc đã vững vững vàng vàng mà gánh vác đại nghiệp quốc gia.
Thời thế thay đổi, gần như là giữa lúc không nhận ra, thời gian lại qua hai năm.
Tình hình thiên hạ đã rõ ràng. Đông Phương Cữu dẫn dắt quân Đông Khởi, từng bước chiếm cứ một đường từ Đông Nam Tây kéo dài đến toàn bộ khu vực Trung Nguyên. Trước đó Bắc Thần càn quét bốn nước liên tục trong thời gian cực ngắn, vốn cũng không kịp thăng bằng gót chân, hoặc có lẽ là, Bắc Đô Lan hạ được thiên hạ, nhưng lại hoàn toàn không hiểu cách trị thiên hạ, cho nên bây giờ đã từ từ lui về địa giới ban sơ.
Đông Phương Cữu giành lại cố quốc bị mất nhưng chưa từng bước chân vào cổng đô thành, thậm chí cũng không đóng quân một đêm trên quốc đô Đông Khởi ngày xưa, mà là lập tức suất quân đi thẳng hướng Bắc.
Ba tháng sau, quân Đông Khởi công phá đô thành Bắc Thần, Bắc Đô Lan tự vận trong cung.
Đông Phương Cữu chỉ huy quân sĩ vào thành, tuyên bố thiên hạ thống nhất.
Khi nàng mặc khôi giáp cầm kiếm đứng ở đầu tường, gió lớn của Bắc quốc thổi tung bay áo bào trắng dính đầy bụi chiến, lúc đôi mắt sáng ngời đón nhận binh sĩ cùng bách tính dưới thành quỳ lạy hô "vạn tuế", dường như đã không có ai nhắc lại, cái người cuối cùng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế kia, đã từng là người mà bọn họ cho là vô cùng vô sỉ, hết lời thóa mạ bởi rằng nàng là một nữ nhân.
Từ đó, Đông Phương Cữu đã loại bỏ toàn bộ địch thủ, vấn đỉnh thiên hạ. Lấy "Khởi" làm quốc hiệu, lập nên tân đế quốc. Nhóm triều thần Đông Khởi ngày trước lưu tán khắp nơi đã sôi nổi trở về, ngoại trừ một số đã vùi thây trong loạn thế. Một lần nữa, Cữu lại thi hành biện pháp trị quốc ngày xưa, lao dịch nhẹ thuế ít, cùng dân nghỉ ngơi, hưng thịnh thủy lợi, ổn định chế độ giáo dục. Về phần dân chúng bị tổn thương do loạn thế, họ cũng dần dần hồi phục thương tích, khôi phục nguyên khí. Tân đế quốc hiện ra sinh cơ bừng bừng (sức sống tràn trề). Trải qua kiếp nạn này, dân chúng càng thêm cảm phục tài năng cùng tài đức sáng suốt của Đông Phương Cữu, ca tụng công đức còn không kịp, sớm đã không còn ai nhắc lại chuyện xưa nữa rồi.
Trong hoàng cung của Cữu, nhóm công thần* được phong thưởng như trong dự liệu. Đậu Quảng tiếp nhận chức Nguyên soái, Thiều Tri Khiêm thì dĩ nhiên đảm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư. Mà văn thần nơi đây, lẽ ra phải thăng quan cho Khổng Nhậm với công lao quá vĩ đại kia, nhưng sự thật là không hề tăng mà còn giảm xuống, từ Tả tướng chuyển sang Hữu tướng. Có điều hắn chẳng những không oán hận nửa câu mà còn vô cùng cam tâm tình nguyện. Bởi vì nhận chức vụ Tả tướng của hắn lại là người mà không ai ngờ tới: Tây Môn Hồng Tuyết. Từ trước đến giờ chưa từng có nữ tử vào triều làm quan, nhưng mà, nếu đến cả Hoàng thượng Đông Phương Cữu đều có thể là nữ tử, thì tại sao Thừa tướng một quốc gia không thể là Tây Môn Hồng Tuyết - ân đồng tái tạo đối với nàng*? Mặc dù Hồng Tuyết nhiều lần từ chối, thế nhưng Cữu vô cùng kiên trì. Bất đắc dĩ, đành phải tiếp nhận tương ấn trước, định để ngày nào đó sẽ lại từ quan sau.
(*) công thần = quan lại có nhiều công lao
(*) ân đồng tái tạo đối với nàng: câu này ý là Hồng Tuyết có ơn cứu lẫn giúp Cữu tái sinh
Đại điển đăng cơ Hoàng đế khai quốc đi qua, Đông Phương Cữu thỉnh di cốt của Hàn Sĩ Đạc và Hắc Tiêu nhập vào Hoàng lăng của Đông Phương thị, tự mình dâng hương tế lễ trước mộ phần. Bởi vì Lâm Lang nhất quyết không chịu vào cung nữa nên Cữu đã cho xây Phật đường tinh xảo ở một chỗ thanh u tại hoàng thành Nam Giao, cho trồng thêm hàng trúc xanh quanh Phật đường, thu xếp cho Lâm Lang thanh tu ở nơi này. Bạch Yêu cũng không tiếp tục ngầm đi theo bảo hộ Cữu nữa, mà là canh giữ bên ngoài Phật đường của Lâm Lang, một ngôi nhà trúc nho nhỏ đã trở thành chỗ an thân của hắn. Vào ban đêm phong thanh nguyệt lãng* thường có tiếng tiêu quanh quẩn nơi ấy, chỉ là, vẫn không thổi gợn được mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Lâm Lang.
(*) phong thanh nguyệt lãng = trăng thanh gió mát
Khi mọi thứ dường như đều lắng xuống, chợt một ngày thượng triều, vẻ mặt Đông Phương Cữu bỗng trở nên u ám bởi một phong thư được gửi tới từ phương xa.
Kiểu chữ ngông cuồng trên phong thư chính là của vị Vân Chu Tử tiêu dao tự tại như tiên ở trên núi Tây Côn Luân xa xôi kia. Sau khi trải qua một trận tang thương, rốt cuộc lại được người trong lòng ngày ngày bầu bạn, điều này làm cho người như được mở cờ trong bụng, tuy rằng vẫn là thái độ không lạnh không nóng, tóm lại vẫn tốt hơn một mình đối với ánh trăng thở dài. Phía bên này, tình trạng của Sở Thiên Hi càng khiến người khó chịu, cảm thấy vò đầu bứt tai. Vị sư chất này ngày ngày đau khổ, xác thực cũng là sự cản trở tồn tại trong ngôi nhà trúc đây. Có Thiên Hi, Vân Chu Tử không thể có thời gian rảnh rỗi để nói nhiều câu với sư muội của mình, còn phải mời Dĩ Trại chuyển lời. Rơi vào đường cùng, nghe tin Đông Phương Cữu một lần nữa làm vua, lập tức nhấc bút lên, rồng bay phượng múa một phen, cấp tốc gửi đi.
Vì vậy, phong thư này liền được mở ra ở trên long án của vị Đương kim Thánh thượng:
"Hoàng đế đại nhân tại thượng:
Tiểu dân tỏ lòng tôn kính, cúi đầu, lại cúi đầu.
Lần này nhấc bút không nói nhiều lời dư thừa. Hoàng đế đại nhân đã có được một quốc gia giàu có, thế nhưng lại bỏ chính chủ hậu cung ăn uống chùa ở chỗ của tiểu dân, tiểu dân vốn làm ăn nhỏ, quả thật không kham nổi. Tuy rằng người mà Hoàng đế đại nhân phó thác ăn uống cực ít, nhưng dẫu sao cũng có tổn hao, tuyệt đối không có đạo lý ném đến đây cho tiểu dân. Vạn mong Hoàng đế mau mau thu về, chậm trễ nếu có gì bất trắc, tiểu dân thật khó phụ trách. Xin Hoàng đế đại nhân cân nhắc, cân nhắc.
Dân Vân Chu Tử thượng bút."
Thư rất ngắn, lác đác mấy lời, nhưng là Vân Chu Tử vắt hết óc mới viết ra được. Thật ra người rất muốn viết chỉ một câu: Mau tới rước người của ngươi về đi!!
Mà rơi vào trong mắt Cữu, là bốn chữ như đâm vào mắt như châm vào tim:
Ăn uống cực ít.
Từ khi tái đăng cơ, vị Hoàng đế này rất ít khi cười, lúc này có chút ký ức và cảm giác quen thuộc tràn ra từ trong tim, dần dần thấm ướt toàn thân, tay chân dường như cũng mềm nhũn. Loại cảm giác vô lực trống rỗng kéo dài tới nay, lúc này đây càng bộc phát mãnh liệt, khiến cho nàng gần như muốn tuột khỏi long ỷ.
Gắng gượng chống bàn, Cữu ra sức hít vài hơi, cảm giác đau đớn ghim vào người trong vô hình mới thoáng hòa hoãn một chút. Chưa kịp nghĩ nhiều, lại có một vị cựu thần vốn biết quan sát nhìn ra đầu mối, xoay chuyển con ngươi, nhấc chân bước một bước đi ra, giơ cao hốt bản:
- Hoàng thượng, thần có bản tấu lên.
Cữu liếc mắt nhìn lão:
- Nói.
- Hiện nay vương triều Đại Khởi ta giang sơn vững chắc, triều đình thanh minh, bách tính vui vẻ, quả thật Hoàng thượng công chỉ, vạn dân chi phúc*. Nhưng mà...
(*) là công phúc của Hoàng thượng, là hạnh phúc của vạn dân
- Hử? - Cữu không hiểu ý, lại thêm tâm sự, có chút không bình tĩnh lắm.
- Nhưng mà hậu cung của bệ hạ vẫn còn bỏ trống, có phần không hợp lễ.
Cữu giương mắt nhìn lão, mày nhíu lại.
- Khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ tuyển chọn rộng rãi nữ nhân tài ba trong dân gian, làm phong phú hậu cung...
- Quý đại nhân!
Không đợi lão nói xong, vẻ mặt Đông Phương Cữu đã cực kỳ khó coi, lập tức cắt ngang lão:
- Hiện tại người khắp thiên hạ đều biết trẫm là nữ tử, ngươi sẽ không nói với trẫm rằng ngươi không hề biết nhỉ?
- Ách...
- Đổi lại là ngươi, ngươi nguyện ý đưa con gái nhà ngươi tiến cung làm phi với trẫm à?
- Việc này...
Vị Quý đại nhân này không nịnh được đế vị, trái lại còn chọc Cữu không vui, trên trán lập tức hiện ra mồ hôi lạnh. Khổng Nhậm đứng một bên nhìn, còn Tây Môn Hồng Tuyết thì khá là lo lắng nhìn người ngồi trên long ỷ. Khổng Nhậm lắc đầu, tự mình cười, ngẩng đầu nói với Hoàng đế:
- Hoàng thượng, con gái của Quý đại nhân năm nay đã bốn mươi ba tuổi rồi, hôm trước vừa mới sinh thêm trưởng tôn, đề nghị này của Hoàng thượng quả thật không ổn!
Lúc đầu Cữu chỉ dùng cái kia để chặn mồm Quý mỗ, Khổng Nhậm lại nhân cơ hội nói đùa chọc Cữu tức giận trừng mắt không nói được một câu. Đứng bật dậy, vung tay áo long bào, cầm lá thư trên bàn, bực bội mà đi!
Bên này Khổng Nhậm vẫn đang cười hả hê, Hồng học* cau mày nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy oán trách.
(*) học ở đây là học sĩ
- Ha ha, Hoàng thượng của chúng ta đây là không chịu được mất mặt, phải kích thích như vậy một chút, nếu không, chỉ sợ tuyết trên Tây Côn Luân tan chảy hết mà nàng vẫn còn ở đây một mình buồn bực đấy. - Khổng Nhậm phản đối, vẻ mặt ung dung nói với Hồng Tuyết.
- Sư phụ gửi thư nói, tuy vết thương của Thiên Hi đã lành, nhưng trong lòng tích tụ rất nặng, vì vậy tình trạng cơ thể cũng không khá lắm. Ngoại trừ Hoàng thượng, e rằng không ai khác có thể khuyên giải được.
- Lẽ nào Hoàng thượng tốt hơn à? Hai năm nay nàng có thấy nàng ta cười chưa?
- ... - Hồng Tuyết lúng túng.
- Bỏ đi, có thể hỗ trợ đánh hạ giang sơn, chẳng lẽ còn bị chút chuyện nhỏ này làm khó sao? Tối nay ta thiết yến ở phủ Thừa tướng, mời Hoàng thượng đến, xem thử có thể tiến triển chút nào không. Nàng cũng đến chứ?
Hồng Tuyết thở ra một hơi thật dài, gật đầu:
- Cứ thử xem sao. Hy vọng, có thể sớm khuyên nàng hồi tâm.
Màn đêm buông xuống, yến hội rất náo nhiệt. Đậu Quảng và Thiều Tri Khiêm đều dẫn theo gia quyến đi cùng. Vài hài đồng bướng bỉnh tinh nghịch chơi đùa trong đình, tiếng cười nói huyên náo không ngừng. Đông Phương Niệm từng được Đông Phương Cữu yêu thích lúc bé, hôm nay đã trưởng thành thành một tiểu cô nương nhã nhặn trầm tĩnh, với sự giáo dục của mẫu thân, mười ngón tay phủ lên chiếc cầm tấu nên một thanh khúc trầm bổng, tương đối có chút phong phạm khuê tú.
Cữu vẫn không có hứng thú, giữa chân mày vẫn là vẻ buồn bực, uống qua vài chén rượu ngọc liền không muốn nhiều lời nữa, ánh mắt thẳng tắp lắng nghe khúc đàn kia. Thiều Tri Khiêm thấy Cữu nhìn con gái mình đến xuất thần, hắn đặt ly xuống, có chút lo lắng nói:
- Nữ nhi này là trong lòng của ta, sau này có nhiều con cái hơn nữa, cũng không nặng bằng con bé ở trong lòng của ta. Nhưng thật ra bạo gan, vẫn dùng tên của Hoàng thượng ban cho, gọi là Niệm nhi, đến cả họ cũng chưa từng sửa đổi, mong Hoàng thượng đừng trách tội.
- Ừ...
Đông Phương Cữu đáp một tiếng, giống như là thuận miệng, hoặc có lẽ là nghe được. Thiều Tri Khiêm thấy vẻ mặt nàng mơ màng liền không dám nhiều lời nữa.
"Ừm... Niệm cùng ai tương ỷ... Vậy thì gọi là, Đông Phương Niệm, nghe được không?"
"Đông Phương Niệm... Được, trước hết gọi là Đông Phương Niệm đi."
Ai đang nói chuyện? Đông Phương Cữu như nghe được âm thanh gì đó, mờ mịt nhìn xung quanh, nhìn đi nhìn lại, cũng không nhìn thấy người ấy. Giữa cả sảnh đường nâng ly cạn chén, trong vẻ mặt tươi cười không có gương mặt quen thuộc. Quen thuộc sao, người ở trong lòng, bởi vì thường xuyên bị nhớ tới, từ lâu đã trở nên mơ hồ...
Ánh trăng sáng rực chiếu rọi vào trong viện, sáng đến nỗi có thể thấy rõ từng bụi cỏ đá vụn. Nghiêng người tựa vào hòn non bộ bên dưới bạch thạch, Cữu ngắm nhìn cảnh đêm, gần như không cảm giác được sự lạnh lẽo của tảng đá.
- Ức.
Một vò rượu men sẫm màu xuất hiện trước mặt Cữu. Khổng Nhậm uống rượu đến nỗi có thể nhìn thấy sắc đỏ xuyên qua làn da ngăm đen của hắn, đôi mắt vẫn sáng rỡ. Cữu đưa tay tiếp nhận vò rượu, rót vào miệng một ngụm, nghiêng đầu tựa trên sơn thạch (núi đá).
Khổng Nhậm có chút đứng không vững, lắc qua lắc lại, mới tới ngồi xuống bên cạnh, nấc rượu một cái, nhìn Cữu:
- Thân làm vua của một nước mà lại trốn ở đây ngắm trăng, không nhìn được gia đình người ta vui vẻ à?
- Trẫm có cái gì mà không nhìn được? Đều là thần tử của trẫm, nhà bọn họ vui vẻ thì chính là niềm vui của trẫm mà.
- Ngươi đừng mạnh miệng! Ngươi thử nhìn ngươi, thử nhìn chính mình xem! Bộ dạng này của ngươi là vui vẻ hả? Ức...
Cữu nhìn Khổng Nhậm, không nói nữa.
- Hoàng thượng à, không phải ta nói ngươi, ngươi đừng tiếp tục làm chuyện khiến mình hối hận nữa sao! Một số thời điểm một khi đi qua, lúc đó nói gì cũng đã muộn!
- Có một số việc ngươi không biết...
- Có cái gì mà ta không biết? Ngươi chính là quá bá đạo! Ngươi cứ cho rằng bản thân mình đối với người ta rất tốt rất tốt, sự thật thì sao? Ngươi có từng nghĩ cho người ta không? Ngươi rốt cuộc có lần nào đặt mình vào hoàn cảnh của nàng ta mà nghĩ qua một lần không? Ngươi có từng hỏi qua nàng ấy là như thế nào mới là tốt với nàng ấy chưa? Hử? Ngươi tự ngẫm lại xem, có hay không? Không... có!
Đông Phương Cữu ngước mắt nhìn trăng sáng trên trời, trong đôi mắt giàn giụa nước mắt.
- Các ngươi đều là nữ nhân, nhưng mà nam cũng tốt nữ cũng được, tình yêu chẳng phải đều giống nhau sao? Đổi lại, ngươi thử hoán đổi vị trí của hai người mà ngẫm lại xem. Kêu ngươi dùng giang sơn đổi mỹ nhân, có lẽ ngươi sẽ làm; nhưng nếu như mỹ nhân này đã từng huỷ hoại giang sơn của ngươi, thì ngươi có đổi không? Hả? Ngươi có làm không?
Khổng Nhậm lớn đầu lưỡi nói, đầu ngón tay từng đợt từng đợt chỉ vào trong không khí, vẻ mặt kích động. . Đọc truyện hay tại — TrùmTruyện . COM —
- Cả đời này ta và Sở Thiên Hi dây dưa không rõ, làm sao cũng dây dưa không rõ...
Rốt cuộc Đông Phương Cữu buông lỏng người, miệng lẩm nhẩm, ôm vò rượu, vẻ mặt bi thương đau khổ.
- Nhưng khi gúc mắc đã rõ ràng thì thế nào? Ngươi thật sự nhẫn tâm chặt đứt sao?
- Lúc ta vừa định nhớ lại, tư vị đắng chát lại kéo về đến nỗi không thốt nên lời. Từ lần đầu tiên gặp nàng năm mười bốn tuổi, trong lòng ta đã không thể thêm một ai khác. Ta đã cho nàng những gì ta có thể, đều chiều theo ý nàng, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác nàng lại cứ đối xử với ta như vậy?
Cữu cố gắng không cho phép nước mắt rơi xuống. Khổng Nhậm nhìn nàng, nhìn ra được nỗi đau khổ chân thật từ trong nội tâm của nàng, cho nên hắn đã quên mất lời hắn định nói lúc ban đầu.
- Trước khi chết Vương huynh không cho phép ta khóc thêm một lần nào nữa, nhưng lúc Sở chiến ta thật sự không nhịn được. Tự tay giao nàng cho Nam Cung Ngọc Thiềm, có ai biết trong lòng ta không cam lòng không nỡ? Ai biết lúc đẩy nàng ra ta đã đau thấu tâm can ra sao? Thế nhưng ta không thể để nàng cùng chết với ta, chỉ cần nàng sống thật tốt, thì bất kể là ai có thể cho nàng hạnh phúc, dù ta có vạn tiễn xuyên tâm cũng có thể chết nhắm mắt...
Nước mắt, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, theo giọng nói run rẩy, ồ ạt chảy xuống.
- Hồng Tuyết cũng hay nói là nàng muốn chúng ta có một khởi đầu mới. Đã tổn thương, đã lành lặn, nhưng ta vẫn không cách nào buông xuống sợi "huyền" trong lòng, nối không được, cắt không xong, tâm như vỡ nát vì dằn xé. Nghẹt thở khiến ta không dám để cho mình nhàn rỗi dù chỉ một khắc, hành quân đánh giặc, có được thiên hạ rồi thì thế nào? Hồng Tuyết đối xử với ta rất tốt, không phải ta không nhìn ra, con người chứ có phải cây cỏ đâu, sao ta có thể không chút động lòng? Trong những ngày ấy ta cần một cái ôm ấp biết bao, dù là kêu ta dựa vào một chút cũng được. Nhưng ta đã tổn thương Lâm Lang, không thể lại tiếp tục tổn thương Hồng Tuyết nữa. Lâm Lang là tỷ tỷ, Hồng Tuyết là tri kỷ, hai người họ đều là người rất quan trọng trong lòng ta, nhưng không phải là nàng, đều không phải nàng. Không phải là người đó thì dù rằng có tốt đi nữa, cũng không yêu được...
Khổng Nhậm nhìn Đông Phương Cữu đang thất thố trước mặt hắn, quên mất mục đích ban đầu mà lặng yên nghe nàng nói hết, nhưng lại không biết an ủi như thế nào. Âm thanh y phục ma sát truyền đến, Tây Môn Hồng Tuyết chuyển qua từ góc tối, nhìn Đông Phương Cữu với đôi mắt long lanh ngập nước. Hiển nhiên nàng ấy đã nghe được lời vừa rồi, Hồng Tuyết không nói gì nhiều, bước từng bước, đi tới bên cạnh Cữu.
Cữu ngẩng gương mặt tràn đầy nước mắt mà nhìn Hồng Tuyết, thấy được một đôi mắt rưng rưng cùng với nụ cười vẫn mang theo dịu dàng, và hai cánh tay đang giang rộng về phía nàng. Buông xuống gánh nặng đầy người mà bước qua, Cữu vòng chặt tay, ôm lấy Hồng Tuyết, vùi mặt vào trong lòng nàng ấy, khóc rống nghẹn ngào. Âm thanh nơi cổ họng phát ra cực kỳ giống tiếng con vật nức nở, như là muốn khóc ra hết toàn bộ những chua xót ủy khuất, tưởng niệm cùng với mù mịt của bao nhiêu năm qua.
Lệ trong mắt Hồng Tuyết cũng giọt giọt rơi xuống, ôm lấy người trong lòng, nhẹ vuốt mái tóc đen bờ vai mềm của nàng, cùng nhau, dùng lệ phóng xuất những tích tụ nơi đáy lòng.
Nàng ấy hiểu nàng nhất, hiểu được trong hàng lệ kia, có bao nhiêu dày vò tình khổ; hiểu nàng đã mở ra phòng tuyến cuối cùng trong lòng, không muốn tiếp tục làm khổ mình khổ người. Chung quy không bỏ được, đơn giản cứ hãy dùng cả đời này, dây dưa tới cùng.
Khổng Nhậm lảo đảo đứng lên, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ một chút, sau đó mang theo nụ cười mờ nhạt, loạng choạng đi xa.
Núi Tây Côn Luân.
Mới sáng sớm Vân Chu Tử đã nghe thấy bên ngoài nhốn nháo xầm xì, mơ mơ màng màng thức dậy mở cửa, vừa đi vừa làu bàu:
- Ai vậy nhỉ? Còn chưa tới giờ xem bệnh mà? Chẳng lẽ là khám gấp?
Mở cửa trúc xá ra:
- Oa!
Vân Chu Tử ôm ngực, suýt nữa đã đánh rớt nửa cái mạng già.
Bên ngoài là đội kỵ binh với võ trang áo giáp đầy đủ, gần như chiếm trọn cả vùng núi. Dù lưới che trời, cờ quạt phấp phới. Có vô số người cả nam lẫn nữ với đủ loại phục sức, toàn bộ đều cúi đầu đứng một cách trang nghiêm, không nghe được dù chỉ một tiếng ho khan, chỉ có con ngựa thi thoảng phun ra tiếng "phì phì" từ trong lỗ mũi.
Trước cửa trúc, Đông Phương Cữu mũ giày chỉnh tề, mặc long bào màu xanh sẫm có thêu hoa văn rườm rà hoa lệ, an tĩnh mà ung dung đứng đó.
Lúc này Vân Chu Tử mới thở ra một hơi:
- Phù... làm ta sợ muốn chết. Biết ngươi là Hoàng đế rồi, cũng không cần phải phô trương đến vậy chứ?
- Vân đại phu, lâu ngày không gặp, tùy tiện tới chơi, ít nhiều làm phiền, thật là có lỗi.
- Ừ. - Vân Chu Tử nhìn nàng, nói:
- Ngươi nha, đứng nói dễ nghe vậy. Ta nào dám trông chờ Hoàng thượng đến thăm ta chứ, ngươi hẳn là có mục đích riêng nhỉ?
Cữu ngập ngừng giây lát, có chút không được tự nhiên, đắn đo không biết nên nói thế nào. Còn Vân Chu Tử bày ra dáng vẻ không chịu bỏ qua, phải chờ Cữu mở lời mới được.
Do dự hồi lâu, Đông Phương Cữu cảm thấy không thể kéo dài được nữa, mới miễn cưỡng hỏi:
- Không biết... Thiên Hi... có, có ở trong không?
- Thiên Hi? Sở Thiên Hi? Ôi chao! Ngươi vẫn còn nhớ có người này à?
Cữu hơi đỏ mặt, có chút lúng túng.
- Nhưng mà rất tiếc, ngươi đã tới chậm, nó không ở đây.
Vân Chu Tử nói nhẹ nhàng, Cữu nghe được thì vẻ mặt liền biến đổi:
- Không ở đây? Vậy nàng đi đâu? Chẳng phải nàng bị thương sao?
- Ồ! Ngươi vẫn còn nhớ rõ nó bị thương à? Nó bị thương là chuyện của hai năm về trước rồi nha! Hai năm qua ngươi đã làm gì hả?
Cữu không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Vân Chu Tử, sốt ruột hỏi:
- Nàng sao rồi? Sao lại không ở đây? Trong thư của ngươi đã nói...
- Nó lên núi Hàn Thiền rồi.
Giọng nói của Vân Trung Tử truyền tới, không ấm không nóng, an nhiên bình tĩnh. Vân Chu quay đầu lại:
- Cũng làm sư muội tỉnh giấc à?
Không có ai để ý tới Vân Chu, Vân Trung vẫn đang nói với Cữu:
- Còn may ngươi cuối cùng cũng đã đến.
Trong giọng nói có ý oán trách.
Cữu tự biết mình đuối lý, cúi đầu chắp tay:
- Ra mắt Vân Trung đại sư. Chuyến này ta tới để đón Thiên Hi về, đa tạ hai vị đại sư đã nhiều lần cứu mạng!
- Không cần ngươi cảm tạ! Ngươi quay đầu lại, có thấy không? Con đường núi đó, hướng đi lên đón người, hướng đi xuống nhặt xác, đi kiểu nào ngươi tự nhìn đi!
Vân Chu nói rất khó nghe, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.
Vân Trung nhìn Vân Chu một lát, mới nói với Cữu:
- Cũng không phải dọa ngươi, tới trễ vài ngày nữa, e rằng thật sự không thấy đi lên đâu. Đi nhanh đi.
- Vâng.
Tâm tư của Cữu sớm đã rối loạn, cúi đầu khom nửa người, sau đó xoay người lập tức vội vàng hướng lên núi Hàn Thiền.
Toàn bộ trên núi Tây Côn Luân, núi Hàn Thiền chính là chỗ cao nhất. Tuyết đọng không tan, gió lạnh không ngừng. Đứng ở đó có thể quan sát tất cả núi non, hướng xuống chính là vực sâu vạn trượng.
Lúc Cữu men theo đường núi cao chót vót mà đi lên, liền nghe được tiếng đàn loáng thoáng, hình như là làn điệu đã từng nghe qua ở đâu đó. Chuyển qua núi đá to lớn, lập tức nhìn thấy người khiến mình hồn khiêu mộng nhiễu*, đang ngồi trên một mỏm đá bằng phẳng nhô ra trên ngọn núi, trên đầu gối đặt một chiếc cầm, đang tấu khúc "Vong tình" mà nàng đã nhiều năm rồi chưa được nghe.
(*) hồn khiêu mộng nhiễu: ngày tơ đêm tưởng
Dáng người vẫn mỏng manh, có vẻ càng thêm gầy yếu, gió lớn thổi phồng y phục trắng như tuyết của nàng ấy bay múa phần phật, dường như chỉ cần sơ suất một chút thì sẽ bị gió thổi rơi xuống vách đá.
Thoạt nhìn, là cô đơn quạnh quẽ như thế.
Cữu từng bước đến gần, đến khi tấm dung nhan mà mình si mê nửa đời kia lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, vậy mà lại thấy, trên làn da mềm mịn nơi khóe mắt của nàng ấy, đã có đôi vết chân chim.
Mười lăm năm.
Từ khi vừa nhìn thấy trên đường phố Sở đô, đã mười lăm năm trôi qua rồi.
Mười lăm năm, nàng đăng đế vị, đánh mất giang sơn, chết đi sống lại, trải qua vô số kiếp nạn của đời người;
Mười lăm năm, nàng ấy nước mất nhà tan, ôm ấp chấp niệm, lúc nào cũng gánh chịu đau khổ, nếm trải hết thảy chua xót của nhân tình thế thái;
Mười lăm năm, các nàng binh đao tương hướng, giường đệm tương thân, mấy lần sinh tử, thương tích đầy mình; nhưng lại chưa từng vắng mặt nhau trong cuộc đời của đối phương.
Dẫu yêu, dẫu hận, bên nhau rồi lại chia lìa; nàng gần như đã quên, thời điểm ban đầu, mình đã từng si mê dung nhan tựa trăng sáng, tính tình sâu lắng tựa nước trong như thế nào, mặc kệ tất cả mà ôm người vào lòng ra sao, nắm chặt trong tay thế nào. Để giờ đây, khi năm tháng qua đi, niên hoa phai màu, rốt cuộc là ai mới cô phụ tấm chân tình của ai?
Một trận gió lớn thổi qua, trong không khí có âm thanh đàn đứt dây chói tai. Đông Phương Cữu như chợt tỉnh đại mộng, không suy nghĩ nhiều, nhảy người tới, đưa tay kéo eo mềm vào lòng, vội vã lui ra khỏi chỗ vách đá nguy hiểm.
Đến tận lúc dựa vào núi đá ngồi xuống, ôm thân thể nhẹ gầy chân chân thật thật vào lòng, trái tim Cữu rốt cuộc mới trở về chỗ cũ. Dùng ngoại bào bao bọc lấy thân thể lạnh lẽo, từng chút từng chút siết chặt cánh tay, truyền ấm áp vào trong trái tim đã tuyệt vọng. Cánh tay cứng ngắc đặt trên ngực của nàng, giọng nói đã trở nên khàn khàn:
- Rốt cuộc muốn thế nào... Rốt cuộc muốn ta thế nào...
Có giọt lệ trượt trên cổ Cữu, lạnh buốt thấu xương, thấm vào cổ áo, không thấy tăm hơi.
Đông Phương Cữu thở ra ngụm khí tích tụ trong lồng ngực, bình phục hoảng loạn. Cúi đầu, tìm kiếm đôi môi khô khốc, dùng nhu tình dạt dào, hôn xuống, thật sâu.
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
11 chương
78 chương