Nhất Túy Hứa Phong Lưu
Chương 2 : Phệ linh
Theo truyền thuyết, đây là mảnh đất được thiên địa chiếu cố.Từ lúc ban sơ đã có thần nhân xuất hiện, bọn họ có khả năng hóa thân thành linh thú, một là Hách Vũ, một là Đồ Lân, Hách Vũ tại thiên (ở trên trời), Đồ Lân ngự thủy (ở dưới nước). Thiên địa vạn vật chịu ân bọn họ, người phàm cũng vì vậy mà có dị thuật, dung nhan không đổi, sống thọ ngàn năm. Nhưng theo năm tháng trôi qua, không biết từ khi nào, thần ân tiêu tán vô tung (ơn thần tiêu tán không tung tích)
Linh lực của thế nhân dần dần tiêu lui, chỉ có số ít người có đủ linh phách có thể điều khiển dị thuật, bọn hắn tự lập thành tông tộc, tiếp diễn vạn năm, thế gian đã không còn nhiều người còn nhớ rõ thời khắc thiên địa khai sáng. Đó là cảnh tượng như thế nào, trước mắt chứng kiến, chỉ còn người ma hỗn tạp, yêu họa hoành hành.
Người phàm thường van cầu mạng sống, người có đủ linh phách được cung kính như thần.
Loạn tượng đã sinh. (cảnh tượng hỗn loạn nơi thế giới cổ quái)
Lúc này đêm đã xuống, một tòa cung điện cao ngất trong mây, cột trụ cùng song kính với đầy các hình dạng hoa văn. Cửa điện đóng chặt, ở tầng cao nhất có hơn mười người đang tụ tập.
Tĩnh mịch, tối tăm, không một tiếng động. Bên trong cung điện rộng lớn, mười hai bạch y nhân trang phục đồng dạng rải rác ngồi xung quanh, xếp thành vòng tròn. Trên đài cao có một người đang nằm. Ở trong vòng tròn cổ quái, một người đứng lặng yên, tựa hồ là đang đợi điều gì.
Cho đến khi một đoàn ánh sáng chói chang chợt xuất hiện, không biết từ nơi nào lượn quanh mà đến, mười hai người đang ngồi nhẹ nhàng thở ra.
” Long chủ, Tư Kì trưởng lão cũng thành công?!” Lộ ra vẻ kinh hỉ cùng khẩn trương, một trong mười hai người, có người hỏi như vậy.
” Xem ra là như thế.” Bàn tay thon dài mà ổn định, nâng lấy đoàn hào quang đẹp mắt chói chang trong bóng đêm chiếu sáng chỗ hắn đang đứng. Dưới ánh sáng, mái tóc đen dài phiếm màu xanh hào quang, đó là đặc thù của người có đủ linh phách cùng linh lực cực kỳ thâm hậu
Ánh mắt mọi người rơi xuống trên thân người đang đứng trong vòng, như vậy Tư Kì trưởng lão…… NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ
” Lấy linh phách xuyên thấu không gian, đến dị thế tìm được linh thể thích hợp, Tư Kì lần này xem ra không uổng phí.” Cầm trong tay đoàn ánh sáng thu được, nam nhân xoay người, trong bóng đêm, hiện lên một vẻ lạnh buốt – giá rét. Hắn hướng những người đang ngồi xung quanh, “Đem thể xác của hắn hỏa táng”
Lời nói hàm chứa thở dài cùng mơ hồ u ám, thương hại, nhẹ nhàng. Cho dù ở trong bóng đêm, bọn hắn cũng biết, vẻ mặt của Long chủ lúc này thản nhiên là tiếc nuối.
” Tuân mệnh.” Mười hai người đồng thời nâng tay. Ngón tay chỉ một điểm, ngọn lửa màu u lam* lóe lên, đem thân thể trên đài cao dần dần cắn nuốt. Vì tông chủ, đây là vị trưởng lão thứ mười, nhìn thấy u hỏa trên đài, có người đột nhiên nghĩ đến.
” Không biết linh thể lần này có thích hợp không, có thể hay không cùng linh phách của tông chủ dung hợp, nếu là không thể……” Trong mười hai người có người nghĩ đến những lần thất bại trước đây, trong lòng không khỏi lo lắng. Các trưởng lão có khả năng dùng linh phách xuyên không, mà giá phải trả chính là mấy trăm năm sinh mệnh của chính mình. Dùng mạng sống để đổi lấy một cái sinh linh ở dị thế, nhưng vẫn chưa tìm được sinh linh có thể bổ khuyết vào linh phách đã bị nát vụn của tông chủ. Nếu linh thức của tông chủ không thể chấp nhận sinh linh nơi dị thế, hết thảy đều là phí công.
Lần này, cũng đừng lại như thế…… thời gian đã không còn nhiều lắm a.
Mười hai người ngồi vây quanh nhìn nam nhân đang đứng trước cửa sổ, cũng là thân bạch y lại có vẻ thánh khiết mờ ảo. Thân là tế ti của tông tộc, nghe nói Long chủ là người có linh lực cực mạnh, thậm chí ngay cả các tông chủ đời trước cũng không có linh phách cường đại như hắn. So với hồn phách của thường nhân, người có đủ linh phách sẽ có mức độ linh lực sâu cạn khác nhau, cũng như tuổi tác cũng bất đồng. Hiện nay trước mắt, chủ nhân của mười hai truyền sử* bọn hắn, Xích Diêm tộc Tế Ti Long Phạm, là người có tuổi thọ dài nhất trong tộc, chỉ như thế cũng biết, Long chủ của bọn hắn có linh lực cao thâm đến mức nào.
Trong mắt mang theo vẻ sùng kính, mười hai truyền sử lẳng lặng cùng đợi hắn trả lời.
” Nếu là không thể, thì tiếp tục tìm kiếm, tông tộc…… không thể không có chủ.” Lời nói bình tĩnh trong bóng đêm hơn nữa lại có vẻ trầm ổn, không nửa điểm dao động, lẳng lặng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ Long Phạm thản nhiên nói.
Tiếp tục tìm kiếm? Đã có mười vị trưởng lão mất mạng, tiếp tục đi tìm, còn mất bao nhiêu mạng? Trong tông tộc, ba mươi sáu trưởng lão, bảy mươi hai gia tộc, có thể lấy linh phách đi dị thế tìm linh thể không có mấy người, càng huống chi phải dùng sinh mệnh của mình trả giá, vậy lại càng ít. Dù sao, ai lại muốn tặng tánh mạng trăm năm của mình đi đổi một cái linh thể không biết là có phù hợp hay không?
Nghe hắn nói như vậy, mười hai truyền sử lộ ra vẻ ưu màu. Phàm là tế ti, đoạn tuyệt tư tình, xem trọng đại cục. Mười vị trưởng lão mất mạng đối Long chủ mà nói, cũng là bi thương, chẳng qua, cái loại bi thương này, càng giống với thương hại hơn. Tế ti cho tới bây giờ đều là đoạn tình tuyệt ái, bọn họ tình cảm vì vạn vật mà sinh, sẽ không vì bất luận một cá thể mà hé lộ. (nói cách khác là vì đại cuộc không vì cá nhân)
Long chủ nếu là tính toán như thế, sẽ không người có thể dao động quyết định của hắn. Hết thảy, đều là vì tông tộc.
Ngọn lửa màu xanh lam lạnh lẽo trong bóng đêm lúc sáng lúc tối, hương hoa nhàn nhạt thơm mát phiêu tán khắp điện. Nhìn thấy di thể của Tư Kì trưởng lão bị hỏa táng, mười hai truyền sử đều cảm thấy đáng tiếc. Tư Kì trưởng lão trong tộc là một trong những trưởng lão có địa vị cao nhất, mặc dù bị mất đi linh phách, bị u hỏa hủy đi thân thể vẫn tản mát hương hoa thơm mát. Hiển nhiên, nếu không vì việc này, linh lực của hắn có thể tu luyện đến như Long chủ, có thể làm cho thân thể bất diệt, dung nhan bất suy. (nói rõ hơn là không bị lão hóa í)
Mười hai truyền sử than thở, nam nhân đứng trước cửa sổ lại nâng tay lên, nhìn linh thể bị thu trong tay theo ánh lửa chớp động, hai tròng mắt ánh ra màu xanh lam u ám, không biết vì điều gì, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác, có lẽ linh thể này đúng là thích hợp.
Đoàn hào quang đẹp mắt từ lòng bàn tay hiện lên, ngón tay trắng nõn xẹt nhẹ lên trán của một người. Ánh sáng hồng nhợt nhạt nhấp nháy, tiếp theo, đoàn hào quang như bị lôi kéo, chậm rãi xâm nhập vào thân thể người nọ, không trì trệ cũng không tiêu tán. Ánh sáng hồng càng lúc càng thấm vào đến khi cả gian phòng ẩn đầy màu đỏ thẫm, mới đột nhiên phiêu tán đi.
Đôi mắt trầm tĩnh không lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, Long Phạm thu hồi tay, lại nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, đứng dậy đi ra ngoài.
” Không hổ là Tư Kì trưởng lão.” Ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, hắn không biết Tư Kì là từ nơi nào mang đến sinh linh kia, một cái sinh linh không tên không chỗ lại có thể cùng linh thể tông chủ tương hợp, linh thức của tông chủ không ngừng chống lại, nhưng rốt cuộc lại bất ngờ dung hợp nhanh chóng, giống như bị chiếm đoạt, đem linh thể kia tiếp thu.
Dù rằng theo đoàn ánh sáng hồng chiếu ra ngoài cửa sổ đã sớm đoán được kết quả, nhưng các vị trưởng lão đang chờ ngoài cửa nghe được lời này của hắn, trong lòng vẫn là kích động một chút, lộ ra sắc mặt vui mừng
” Nói như thế, nội thương của tông chủ liền có khả năng chữa khỏi!”
Long Phạm gật đầu,” Chỉ cần tông chủ hấp thu linh thể này, thì có thể tỉnh lại.”
Xích Diêm tộc hiện nay so với các tông tộc khác lực lượng cũng tương đối, không phải là một cường đại tông tộc. Năm mươi năm trước tông chủ cùng kẻ khác giao chiến bị thương, hao tổn linh phách, hôn mê từ đó cho đến nay. Muốn tông chủ tỉnh lại cần phải đem linh phách bổ sung đầy đủ. Trên đời, người có đủ linh phách đều là có dị thuật thì không thể dung hợp, hồn phách tầm thường quá mức yếu ớt cũng vô dụng, mà trong tộc mặc dù đã tìm người có linh phách có thể tương hợp, nhưng lại bị linh thức của tông chủ từ chối, bất đắc dĩ mới đến dị thế tìm kiếm linh thể tương thích để dung hợp.
May mắn thay, rốt cục bọn hắn cũng tìm được rồi. Mặc dù người dị thế không đủ linh phách, chỉ là linh thể tầm thường, nhưng chỉ cần tương hợp liền có thể chữa khỏi. Lúc sau cho dù linh lực của tông chủ bị hao tổn, lúc nào cũng có thể tu luyện lại.
Các vị các trưởng lão an tâm, một trong bọn họ, trưởng lão Quyết Vân lại liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt vui mừng dần thối lui, thở dài,” Tư Kì… bọn hắn mười vị trưởng lão mất mạng, còn có chín sinh linh đã bị tiêu tán lúc trước, hết thảy mười chín người, hôm nay lại thêm một người……”
Thiên hạ sinh linh đều là ngang hàng, bất luận là nơi này hay là dị thế, dùng linh lực mạnh mẽ đoạt lấy sinh linh, thật sự là chuyện bất nghĩa, đây là điều cấm kỵ. Người đủ linh lực không thể lạm dụng khả năng của bản thân, đây là quy củ do tổ tiên truyền lại, đến hiện giờ, thế gian dần mất đi quy điều, cũng đã không người tuân thủ.
” Là lỗi của Long Phạm.” Bạch y trong gió nhẹ tung bay, lời nói thản nhiên lộ ra vẻ bi thương, đôi mắt trầm tĩnh kia lại như bình thường không chút mảy may gợn sóng.
Nếu là dùng cách khác đến tính toán, tánh mạng mười chín người đổi lấy một cái sinh linh này, đổi lấy tông chủ của mấy nghìn người trong tộc đang trông mong, như vậy mười chín người chết, tuy làm người ta tiếc nuối, nhưng không phải không đáng giá. Hiện giờ sinh linh này bị cắn nuốt, cũng là bất đắc dĩ.
Nhìn thấy hắn Quyết Vân thở dài lắc đầu,” Tế ti nói quá lời.” Long Phạm thân là tế ti, không thể chỉ trích, là hắn độ lượng mới không quyết đoán như thế, lúc trước ngầm đồng ý chuyện này, bây giờ càng không nên nói như vậy.
Mọi người xung quanh gật đầu, nhìn thấy bạch y nam tử đứng lặng trong gió, hương sen nhàn nhạt thơm mát theo gió thổi đến, trong mắt đều không tự chủ lộ ra vẻ kính nể. Cho tới nay ngoại trừ tông chủ, đó là tế ti Long Phạm được mọi người sùng kính nhất. Nếu là thế nhân trăm họ nhìn bọn hắn như thần thánh, như vậy trong bọn hắn, Long Phạm chính là người gần với thần nhất.
Như thể đối với những ánh mắt trên người không hề có cảm giác, Long Phạm nhíu nhíu mày, hướng cánh cửa phòng đang đóng chặt, mới vừa rồi, trong khoảnh khắc đó hắn tựa hồ cảm giác được một tia dao động, như là người trong phòng có động tĩnh.
” Tế ti cảm giác được gì?” luận về linh lực ở đây tất cả mọi người đều không ai sánh bằng Long Phạm.
Tinh tế nhắm mắt lại để cảm nhận, tông chủ bên trong không có việc gì, không có chút dị thường, hắn mở mắt,” Không sao, có lẽ là cảm giác sai.” Lại quay đầu nhìn chăm chú cánh cửa, hắn lúc trước đã tính qua, nếu có thể thuận lợi dung hợp, chờ linh phách của tông chủ cùng linh thể kia hoàn toàn tương thích, ít nhất cũng cần một ngày.
Trong phòng lúc này, người nằm ở trên giường xung quanh nhàn nhạt tản mát hào quang màu hồng, lúc sáng lúc tối, đôi môi mím chặt khẽ nhúc nhích như là tự nói, nhưng không phát ra chút tiếng động.
Hắn ở nơi nào? Đối mặt một mảnh đen tối, Chung Tình nhớ lại, không biết vị linh sư kia làm cái gì, hắn lại không cảm giác được bản thân mình còn tồn tại, không biết tay chân ở nơi nào cũng không biết hiện tại kết quả ra sao, tựa hồ hắn đang trôi nổi trong một không gian cổ quái.
Bóng tối trước mắt không ngừng xuất hiện những tia sáng hồng lập lòe, khiến hắn nhớ lại hồi ức không thoải mái kia. Giống như khi đối mặt vị linh sư, đó là dấu hiệu nguy hiểm, khi còn bé hắn đã từng trải qua, làm cho hắn biết mùi vị sắp chết là như thế nào. Rồi thành công sau đó cũng cho hắn biết, muốn có được hết thảy những gì mình muốn, phải dốc hết sức lợi dụng tất cả những thứ có thể dùng.
Hiện tại, hắn muốn sống.
Đón đoàn hào quang màu đỏ sáng rực, hắn có ảo giác như bị cắn nuốt, chiếm đoạt, tựa hồ suy nghĩ của chính mình dần dần bị tiêu tán. Nhưng, hiện tại, điều hắn muốn là còn sống, bất luận lúc này đến tột cùng là tình huống gì, hắn sẽ không để đối phương mãn nguyện! (o_o anh thật là mạnh mẽ a)
Vầng sáng trắng đẹp mắt cùng đoàn hào quang đỏ lấp lánh đối lập nhau, va chạm vào nhau, không ai nhường ai, như từng bước xâm chiếm tranh đoạt không gian nơi này, cho đến khi cả hai ánh sáng trắng hồng nổ lên, rốt cục tất cả đều trở nên yên lặng.
Trong phòng lại khôi phục màu sắc âm u, ánh sáng nhẹ nhàng từ quả huyền châu trong phòng lộ ra, tiếng bước chân vang lên, có người tiến vào. (mình nghĩ, huyền châu ở đây sử dụng như đèn điện ở thế giới hiện đại),
Trên giường, người đã nằm rất lâu rốt cục cũng chậm rãi mở mắt, chống lại một ánh mắt đang chăm chú nhìn vào hắn.
————–
Chú thích:
*u lam: màu xanh u ám, đôi khi mình sẽ sử dụng trực tiếp từ u lam, đôi khi sẽ edit thành màu xanh u ám để thay đổi câu văn cho thích hợp.
* Trong thế giới cổ quái (cho mình mạn phép gọi thế, vì ko biết nó tên gì), mỗi tông tộc đều có 1 tông chủ, nhưng không nhất thiết phải có tế ti. Chỉ có Xích Diêm tộc là có Tông Chủ, dưới có Tế ti, dưới nữa là trưởng lão, và sau cùng là truyền sử. Tất cả đều có linh lực. Trong thế giới này cũng có thường nhân (người bình thường, không có linh lực), họ xem những người có linh lực là linh giả, và thờ phụng như thần thánh.
Tế ti Long Phạm chính là người có tuổi thọ cao nhất trong Xích Diêm tộc và có thể là đối cả với các tộc khác. Gần 1000 năm tuổi.
Ở đây có đề cập nhiều đến linh lực, lực lượng, linh phách, linh thể. Hiểu nôm na như thế này. Trong người mỗi người đều có linh phách/linh thể, nhưng chỉ có số ít người mới có linh phách/linh thể đặc biệt, vì vậy có thể sử dụng linh lực thi triển phép thuật. Người phàm thì linh thể chỉ là bình thường, hoàn toàn không thể sử dụng linh lực.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
5 chương
56 chương
10 chương
1 chương
59 chương
14 chương
48 chương