Nhất thế vương phi
Chương 6 : Chủ động công kích.
…Sáng sớm…
- “ Lâm Bự! Mau trả tiền cho chúng ta!”
- “ Trả nợ nhanh lên!...”
- “ Mau trả đi!... Ngươi nợ ta lâu rồi, định ăn quỵt hả?...”
……………
Ầm ĩ một mảnh trước cửa nhà Lâm Bự, người dân trong thôn đến thành một đoàn không ngừng đòi tiền nợ. Những nhà xung quanh cũng vây quanh xem náo nhiệt, không hiểu đám người nào dám cả gan chọc vào lão béo này, chả lẽ họ không biết lão quen nhiều quan lớn hay sao? Lão nợ người khác không bao giờ chịu trả, đi đòi chỉ tổ rước hoạ vào thân, có khi còn bị lão cho gia nhân đánh mắng…
Kẻ có tiền muốn làm gì chả được, chỉ có người dân thấp cổ bé họng, phải cam chịu bị người ta chèn ép mà không dám kêu lấy một tiếng… Cuộc đời bất công như vậy đấy… Nhà Lâm Bự ngày thường huyênh hoang kiêu ngạo, mà hôm nay trước cửa lớn một mảnh hỗn loạn thế, thật làm người ta hả dạ.
Nhưng nghĩ lại họ cũng thấy lo thay cho những người kia… chính là đang tìm đường xuống địa ngục rồi…
Mà ở giữa trung tâm đám ầm ĩ, Lâm Tuyết một thân áo thô màu đỏ rực, tóc dài được tết hai bím nhỏ xinh, nổi bật làn da trắng noãn, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu khiến người nhìn không muốn rời mắt. Nàng cũng cùng mọi người tham gia cuộc vui.
Chính là hôm qua đã bàn tính kĩ lưỡng. Nàng đã gài bẫy khiến đám người Lâm Bự ăn một vố đau, nhất định bọn chúng sẽ quay lại báo thù. Lần nào cũng bày kế đối phó với bọn chúng không phải là cách hay, chi bằng chủ động công kích, khiến hắn không ngóc đầu lên được nữa. Mà nàng cũng không phải lo lắng hắn hội gây khó dễ với dân làng.
Dù sao nàng cũng không định ở đây cả đời. Tự nhiên được tới thế giới cổ đại, nàng cũng phải học theo tiểu thuyết, đi du ngoạn đây đó, làm quen với công tử, vương gia đẹp trai hào hoa gì chứ! Ha ha, rồi xem người cổ đại sống thế nào, sau này về còn có chuỵên hay kể cho mọi người chứ!
Vì thế, trước khi đi, nàng phải làm việc gì đó cho những người dân đáng yêu, hiền lành này. Nàng nghe bọn họ kể lão béo thuê họ làm việc mà không trả tiền, mua hàng thì cứ nợ, đến nay con số không nhỏ. Nếu lấy hết chỗ tiền nợ đó thì lão cũng khuynh gia bại sản, cần gì phải đánh đấm cho mất công, lại đau người mà mất sức. Ta phải đánh vào chỗ trọng yếu…. mà đó chính là tài sản của lão cơ. Ha ha, nhân lúc thiên thời, địa lợi, nhân hoà, không cho lão 1 vố còn đợi đến khi nào nữa?
Nàng tủm tỉm cười tinh nghịch, bỗng đại môn ( cửa lớn) bật mở, lảo béo cùng đám gia nhân bước ra. Trông lão hung dữ, mặt nhăn nhó đủ kiểu:
- “ Các ngươi ồn ào gì trước cửa nhà ta vậy hả? Muốn gây sự à?”
- “ Chúng ta đến để đòi nợ. Lâm Bự, mau trả tiền cho chúng ta!” Bác Phong người cao lớn nói trước, tiếp theo là một chuỗi âm thanh đồng loạt vang lên:
- “ Đúng đúng… mau trả tiền cho chúng ta!”
- “ Lâm Bự, ngươi nợ ta XXX đồng, YYY con gà, ZZZ con cá, KKK con bò…”
………………
Mặt lão vặn vẹo: -“ Hiện tại ta không có tiền, các ngươi về… lúc khác…”
- “ Không có tiền? Ngươi không có hay bọn ta không có? Ngươi gần đây buôn bán những gì, lời lãi ra sao chúng ta đều biết hết. Ngân lượng của ngươi ở nhà chất đầy rương tủ, ngươi nói ai tin?” Bác Trương đánh gãy lời nói của hắn, vạch trần sự giả dối kia.
Lão ta đầy một bụng tức giận đấn mức muốn phun lửa… lại là đám người kia. Hôm qua làm lão rơi xuống hố phân, lão còn chưa tính sổ, hôm nay lại kéo nhau tới đay, lão phải trả thù cho hả dạ.
- “ Ta nói rồi, không có tiền là không có. Các ngươi còn nhiều lời, dừng trách ta không khách khí… Người đâu! Đuổi bọn ruồi nhặng này đi cho ta!” Lão vừa nói dứt, lập tức đi ra mười mấy gã cao lớn, mặt mũi dữ tợn. Bất quá, mọi người đều chuẩn bị tốt, giơ lên vũ khí: Nào là gậy gộc, quai gánh, liềm, dao, kéo, cuốc, cày…. Những công cụ làm việc của nông dân chính hiệu, nhưng nếu dùng để chiến đấu, nó cũng không thua kém gì dao kiếm đâu nha.
Lí thúc thúc to béo, râu quai nón rậm rạp, mắt ốc bươu trợn trắng huơ huơ hai cây rìu to tướng sắc lẻm hô lên: -“ Muốn đánh nhau hả? Được thôi, xem ai hơn ai! Xông vào đây, tao cho bọn mày mỗi đứa một rìu thôi là người bổ làm đôi nha con!”
Mọi người cùng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, hùng dũng, oai nghiêm. Bọn gia nhân dữ tợn sắc mặt biến thành xám ngoét, sợ hãi. …a… bọn họ ngày thường dùng khuôn mặt dử tợn doạ người chạy mất dép, chứ thực chất có đánh đấm được gì đâu. Lâm trận là bỏ chạy ngay thôi mà. Lại đứng trước đám đông gần trăm người thế kia, bảo họ phải làm sao?… A… Cái gậy kia to quá… A…. Con dao kia sắc quá… Bọn họ cũng do cha mẹ sinh ra, cũng được dạy là không được chơi với đồ vật sắc nhọn và gậy gộc chứ… cái kia….tốt nhất không nên động vào…
- “… Lão gia… bọn họ quá đông… lại có vũ khí… hay là…” Bọn gia nhân lắp bắp nói không nên lời…
- “ Con mẹ nó! Một đống thùng cơm!” Lâm Bự tức giận. Lão nuôi bọn này đến giờ coi như công cốc. Lại nhìn đám người trước mắt như hổ rình mồi, khiến lão không khỏi đổ mồ hôi lạnh….
- “ Chúng ta hôm nay không lấy được tiền, quyết không về!” Trăm người đồng thanh như một.
Lão nghiến răng ken két… Lâm Bự này đâu phải người dễ chơi, lão giàu tới mức này đâu chỉ dựa vào chỗ ruộng đất, cửa hàng kia, muốn lấy tiền của lão? Đừng mơ! Liếc mắt thấy trong đám đông, một bóng dáng đỏ rực nổi trội đang khoanh tay trước ngực khinh bỉ nhìn lão… Hừ… Đông Phương Lâm Tuyêt! Con oắt con dám chơi ta, ta sẽ cho ngươi nếm mùi khổ sở!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
28 chương
378 chương