Nhất thế vương phi
Chương 3 : Nữ nhân đanh đá 2
Dưới chân cầu nhỏ… Một đám người đanh ầm ĩ…
Trương Doãn – con trai cả cũa bác Trương bị 1nhóm nam nhân đánh túi bụi, còn Linh nhi bị hai a hoàn to mập ra sức tát vào mặt. Lâm tuyết hét lên giậ dữ:
-“ Dừng tay lại!” Tiếng hét lạnh lung khiến mọi người dừng tay. Chỉ thấy cách đó không xa là một tiểu cô nương nhỏ xinh mũm mĩm, quần áo tung bay theo gió không giấu nổi làn da non trắng mịn đang tiến lại gần:
-“ Các ngươi không muốn sống nữa hả?”
-“Tiểu thư!” – “ Tuyết tiểu thư!” Linh nhi và Trương Doãn đồng thời hô lên, chạy lại bên cạnh nàng: “ Tiểu thư, người mau đi đi, ở đây nguy hiểm…”
Nàng đau lòng nhìn Linh nhi cùng Trươnh Doãn mặt mày sưng vù, khoé môi vương tơ máu. Hai người đều hiền lành yếu đuối, không khi nào treu chọc ai. Hẳn là bọn người kia đến đây gây sự rồi. ánh mắt sắc lạnh liếc đám người trước mặt. có 6tên đàn ông cao lớn da ngăm đen, cằm bạnh. Có người dâm đãng nhìn chằm Linh nhi. Đáng tởm! ngoài ra còn có 2 a hoàn vênh váo. Lúc nãy tát Linh nhi là 2 ả này!
Từ sau đi lên một cô gái chừng 13,14 tuổi, xiêm y loè loẹt sặc sỡ, trang sức đeo đầy tay, tram hoa giắt đầy đầu tựa như một tổ chim. Chẳng những không tô điểm thêm xinh đẹp, mà còn lộ rõ hơn đôi mắt ti hí, mũi tẹt, môi dày như 2con đỉa bàm lên… Hắc…hắc… buồn cười quá. Người ả lùn tịt, lại còn béo múp míp. Dáng vẻ kênh kiệu không được dạy dỗ từ nhỏ… Chính là, nàng ghét nhất loại người này. Khoé môi anh đào run run… Phụt… nàng không thể nhịn được nữa, nếu không cười chắc nàng bị nội thương mất:
-“ Ha ha ha…. Tưởng là ai, hoá ra là một con gà rừng… Ngươi tưởng ăn mặc như vậy có thể biến thành phượng hoàng hả? Gà rừng vẫn là gà rừng thôi.. ha ha”
Xem đối phương mặt nhăn như *** khỉ. Nàng hài lòng nhếch mép: -“ Ngươi muốn trả giá thế nào đây?”
-“ Ngươi! Đông Phương Lâm Tuyết! Ngươi còn không sợ ta ư?” Ả ta tức giận hét lên, hai con đỉa lên xuống trên khuôn mặt phệ những mỡ.
-“ Sợ ngươi? Hắc hắc… xem ra ngươi chỉ được cái lắm mỡ dày môi, còn đầu óc thì bé tí. Gà rừng… à không, ngươi không thể gọi là gà rừng được… ta thấy ngươi đúng là có họ hàng với heo rồi. Thế nào? Đại tỉ đầu heo… ngươi bốc khói rồi kìa…”
Linh nhi và Trương Doãn đều bật cười. Bọn đầy tớ, a hoàn bên kia cũng nén nhịn xem chừng rất khổ sở. Ả đầu heo quay lai trừng mắt nhìn đám đầy tớ. Tức giận ngùn ngụt tăng lên…
-“ đông Phương Lâm Tuyết! Ngươi thật to gan. Dám sỉ nhục bổn tiểu thư. Ngươi đừng quên thân phận ngươi bây giờ, chẳng qua chỉ là trẻ mồ côi, lang thang xin ăn khắp nơi. Ngươi tưởng ngươi còn danh giá như ngày xưa ư? Ta phỉ nhổ! Ngươi bây giờ không bằng một con chó! Ha ha…” Ả ngoác miệng lên cười, đám người kia phụ hoạ theo, nhìn hết sức ghê tởm. Linh nhi cùng Trương Doãn tay nắm chặt kháp sâu vào da thịt. Nếu không phải đông Phương gia trang gặp nạn thì đâu đến lượt kẻ như ả lên mặt chứ! Bất quá bọn họ bây giờ thân cô thế cô, không thể làm gì được, đành lặng im chịu nhục.
-“ Xem ra hằng ngày ngươi không được dạy dỗ chu đáo rồi, bạ đâu cũng cắn bậy được… để xem đến cùng ta hay ngươ là ********!” nàng cười lạnh, ánh mắt loé lên tia tà khốc. nữ nhân điêu ngoa, để xem bổn cô nương trị ngươi như thế nào nha.
-“Tiểu thư, đừng! người mau chạy đi. Người sẽ bị thương mất!” Linh nhi giữ chặt tay nàng. Trương Doãn chắn trước mặt hai người: “- để ta giữ chân bọn chúng, mau đi đi…”
Nàng nhìn Linh nhi và Trương Doãn người đầy vết bầm tím nhưng vẫn cố bảo vệ nàng… bỗng thấy ấm áp lạ thường. làm nàng nhớ tới ngày xưa… lúc bọn bắt cóc chĩa sung vào nàng, cô Mai Mai- người giúp việc nhà nàng cũng ôm nàng che chở như thế… nhưng bây giờ nàng không còn là Lục Linh Lan nhỏ bé 5tuổi chỉ biết khóc lóc run sợ. nàng đã 18tuổi, có sức mạnh và nghị lực… sẽ tuyệt không để ai tổn hại đến người bên cạnh nàng!
-“ Linh nhi, Doãn ca, hai người tránh ra!” giọng nói nàng đầy uy nghiêm, hai người nhìn nàng không hiểu. tiểu thư Lâm Tuyết của bọn họ, từ bao giờ trở nên mạnh mẽ như vậy?
Nàng nhẹ nhàng tươi cười trấn an bọn họ: “- ta sẽ không sao!” Nói đoạn bước lên, đôi mắt to với hàng mi dài cong vút liếc nhìn đám người… hôm nay ta sẽ dạy dỗ các ngươi một phen….
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
28 chương
378 chương