Nhất thế vương phi

Chương 29 : Tứ hôn ( ban hôn).

“ Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Đông Phương Lâm Tuyết bản tính hiền lành lương thiện, tư chất thông minh hơn người, lại xinh xắn đáng yêu, được nhiều người quý mến. Đúng là một nữ tử hiếm có. Được biết Lâm Tuyết là cô nhi không nơi nương tựa, hoàn cảnh đáng thương, nay trẫm ban thánh ân rộng lớn nhận Đông Phương Lâm Tuyết làm con nuôi, ban tên hiệu là Khánh Huyền công chúa, tứ hôn cùng nhị hoàng tử Tề Bạch Lãng, tới ngày đại thọ của trẫm sẽ tổ chức đại hôn…………..” Cái gì??? Nàng nghe sấm chớp bên tai nổ bùm bùm… Tứ hôn? Chuyện này sao có thể? Lão hoàng đế hôm qua về uống say nên viết lung tung cả rồi. Làm công chúa thì còn nghe được, chứ lấy Tề Bạch Lãng thì……… nàng không nghe nhầm chứ??? ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ... Cầm đũa khêu khêu mấy miếng thịt nướng, nàng chống cằm thở dài… Haizzz - “ Tiểu Tuyết nhi, muội ăn một chút đi, đây là quán ăn nổi tiếng nhất kinh thành đấy!” Linh nhi múc cho nàng một bát canh gà hầm hạt sen. - “ Ta không có tâm trạng, cái gì cũng không nuốt nổi!” Gì chứ? Món ăn ở đây dở òm, khó ăn muốn chết. Nàng nấu còn ngon hơn gấp trăm lần. Ui thánh chỉ, lại nhớ tới thứ chết tiệt kia. Dám dùng một cuộn giấy để định đoạt hôn sự của nàng ư? ******** thật! Đoán được ý nàng, Linh nhi nhẹ giọng: -“Được hoàng thượng coi trọng, trở thành công chúa, lại sắp làm Lãnh Vương phi, đó coi như muội có phúc từ kiếp trước.” - “ Phúc?Ngay cả tỷ cũng nói thế ư?” - “ Là nữ nhân, chúng ta chỉ hi vọng có một tướng công tốt để nâng khăn sửa túi, sống bình yên cả đời, đó là hạnh phúc nhất. Ta biết muội còn quá nhỏ để tính đến chuyện này, nhưng hoàng thượng đã tứ hôn rồi, không thể tránh được. Vương gia là anh hùng kiệt xuất hiếm có, lấy người thì cả đời không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Vả lại khi làm Vương phi, công chúa, muội cũng sẽ được mọi người kính trọng. Muội cũng biết, nữ nhân chúng ta không được coi trọng, không thể làm chủ bản thân mình….” Linh nhi ngừng nói, ánh mắt thoáng buồn. Linh nhi chịu sự giáo huấn của Nho giáo từ nhỏ, tư tưởng đều là cam chịu. Nhưng Linh nhi nói cũng không phải là không có lí. Nàng phải làm sao đây? Trong những chuyện xuyên không mà nàng từng đọc, nữ chính kết hôn cùng nam chính, trải qua gian khổ rồi cuối cùng là happy ending, vậy còn nàng thì sao? Nàng luôn nghĩ kết hôn với một người thì phải yêu người đó sâu đậm, và người đó cũng vậy… nhưng nàng không biết tình cảm của Tề Bạch Lãng ra sao…. Người ta thường nói hoàng thất vô tình, nàng không nghĩ chôn vùi hạnh phúc bản thân như vậy. Mà tương lai của nàng cũng mờ mịt. Biết đâu khi nàng quá yêu hắn rồi, ông trời lại bắt nàng về TK 21 thì nàng phải làm sao??? Ui, đau đầu quá! Lâm Tuyết, do dự đâu phải tính cách của mày? Mày luôn là người quyết đoán và tự tin trong mọi việc cơ mà! Nàng đứng bật dậy: -“ Ta phải đi tìm Tề Bạch Lãng!” - “ Vương gia đã ra thao trường luyện tập từ sớm mà!” Linh nhi cũng đứng dậy theo. - “ Ta sẽ đến đó!” Nàng cần phải nói rõ ràng với hắn. Ôm Linh nhi, nàng bay về Vương phủ. Muốn biết hắn ở đâu thì phải hỏi người trong phủ, nàng cũng không rành địa lí ở đây lắm. Về đến Vương phủ, bọn hạ nhân thấy nàng cúi người hành lễ: -“ Vương phi!” Ách… mới đó đã đổi cách xưng hô rồi. Nhớ lúc sáng bọn họ còn gọi nàng là tổng quản mà! Bước vào đại sảnh, nàng bắt gặp bóng dáng cao lớn đứng ở đó. Hắn nhìn nàng mỉm cười: -“ Vật nhỏ, về rồi à?” - “ Ừhm, ta có chuyện muốn nói với Vương gia.” Hắn phất tay, bọn hạ nhân cùng Linh nhi biết ý lui ra. Nàng ngồi xuống ghế, đảo mắt nhìn mấy quyển sách trên bàn, chợt dừng lại…. đây là…. Những sổ sách kinh doanh của Vương phủ mà nàng sai người tổng hợp để dễ dàng quản lí mà. Sao nó lại ở đây? Hắn buông ly trà nói: -“ Từ nay ngươi không cần quản mấy việc này nữa!” - “ Tại sao?” Nàng ngạc nhiên. - “ Vương phi của bổn vương chỉ cần ở nhà ngoan ngoãn là được, mấy việc nặng nhọc ngươi không cần quan tâm.” - “ Vậy là ngươi đã biết chuyện thánh chỉ?” Nàng nhìn hắn. - “ Đúng vậy.” Hắn điềm nhiên. Nếu không tại sao hắn lại bỏ dở công việc chạy về đây chứ! Thấy thái độ của hắn, nàng trợn mắt: -“ Là ngươi sao?” ... ........hắn…. chuyện hoàng thượng tứ hôn nhất định là tác phẩm của hắn, nếu không hoàng thượng cũng không thể ra quyết định này. - “ Đúng.” Hắn trực tiếp trả lời. –“ Ngươi không cần lo lắng, mọi chuyện để ta” - “ Lo lắng? tại sao ngươi không hỏi ý kiến ta?” - “ Ngươi có ý kiến?” Hắn nhìn nàng. - “ Đương nhiên là có! Ngươi dựa vào cái gì mà tự ý quyết định tương lai của ta? Ta với ngươi quen biết chưa lâu, ta không hiểu tính cách của ngươi, mà ngươi cũng chưa hiểu gì về ta. Việc kết hôn là không thể. Ngươi muốn chơi đùa cái gì cũng đừng lôi ta vào cuộc chứ!” Nàng sắp bốc hỏa tới nơi rồi. - “ Chơi đùa?” Hắn nhếch miệng cười đáng sợ. Nàng coi hắn là gì, coi tình cảm của hắn là trò đùa thôi sao? Muốn lấy việc thành thân để bày tỏ, nhưng nàng lại cho hắn rơi xuống vực thế sao? - “ Ta…. Chính là… kết hôn là chuyện trọng đại của đời người, đều phải tự nguyện. Gượng ép là điều không thể. Và quan trọng là phải có tình yêu, đâu thể tùy tiện. ngươi hiểu chứ. Ngươi có để ý đến cảm nhận của ta không, lúc ngươi xin ý chỉ hoàng thượng, ngươi có nghĩ cho ta không???” Nàng kìm nén tức giận, gắng giải thích. - “ Ngươi không muốn làm Vương phi của bổn vương?” Hắn nghe thấy giọng mình có chút nghèn nghẹn mong chờ. Nàng đang tức giận, hắn đã làm cho nàng tức giận. Phải chăng trước giờ đều là hắn tự đa tình? - “ Cái này….” Nàng chột dạ… nàng có thích hắn không, có muốn lấy hắn không ư? Chả phải nàng nói chuyện với hắn cũng chỉ vì muốn biết tình cảm của hắn ra sao ư? Nàng thích hắn, nhất kiến chung tình, nhưng nàng chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Nó quá đột ngột. Ít nhất phải cho nàng thời gian chuẩn bị chứ! - “ Im lặng coi như ngươi đồng ý. Theo thánh chỉ, 2 tháng nữa sẽ thành thân”. Hắn nhanh đưa ra quyết định. - “ Ngươi! Tại sao ngươi lại tự ý như thế hả? ta chưa muốn lấy chồng!” Nàng hét lớn. nàng muốn tự quyết định cuộc đời mình. Nói với hắn nãy giờ là công cốc, nàng không thể kết hôn tùy tiện như vậy được. điểm mũi chân, nàng bay lên: -“ Chuyện gì cũng là ngươi tự ý. Đùng một cái bắt ta thành thân, ta không phục!!!” dứt lời nàng vụt bay ra ngoài. Tề Bạch Lãng tức giận đuổi theo: -“ Đứng lại!”