Nhất Thế Tôn Sư

Chương 1315 : Cơ quan tính tẫn rất thông minh

Dịch giả: Tiểu Băng “Chuyện gì thế?” Nhiên Đăng Cổ Phật hỏi. A Nan thu hồi ánh mắt, cười khẽ, vẫn nguyên vẻ vân đạm phong khinh: “Việc nhỏ, lạc ấn của ta ở trong Tuyệt Đao bị hao mòn mà thôi.” “Tuyệt Đao nếu không còn lạc ấn hạn chế, chẳng phải sẽ phát huy ra được tiêu chuẩn của mình hay sao?” Nhiên Đăng Cổ Phật dao động. Vậy mà còn bảo là nhỏ? Bá Vương Tuyệt Đao nếu hoàn toàn thoát khỏi chế ước, chính là thần binh cấp Bỉ Ngạn, mưu đồ của lão sẽ không còn khả năng thành công, đành phải chờ đợi vào “Thiên ý”, mà còn chưa chắc “Thiên ý” có hiệu quả hay không! Chưa kể lúc đó Tô Mạnh hoàn toàn có thể tiên hạ thủ vi cường, các Bỉ Ngạn giả chưa trở về, mình sẽ dữ nhiều lành ít! A Nan hắc một tiếng: “Chịu thôi. Xua hổ nuốt lang, lang tuy vong, nhưng hổ vẫn còn, Tuyệt Đao cũng chưa thể bỏ hết được gông xiềng.” “Xua hổ nuốt lang......” Nhiên Đăng Cổ Phật nhớ tới hai chữ ‘Thái Nhất’ A Nan vừa lẩm bẩm, đã hiểu ngọn nguồn, “Tô Mạnh làm trò mạo hiểm, đưa tàn dư của Đông Hoàng vào trong Tuyệt Đao, xua hổ nuốt lang, hao mòn lạc ấn của ngươi, nhưng tàn dư của Đông Hoàng thì không dễ gì dẹp đi như vậy?” “Không sai.” A Nan mỉm cười trả lời, “Ta chỉ là chút dấu vết lạc ấn, còn tàn dư Đông Hoàng có huyết nhục làm vật dẫn, cho dù kẻ xua hổ nuốt lang có bị thương nặng, thì cũng không dễ diệt trừ nó đi được, mà Tuyệt Đao cũng còn chưa chắc phát huy ra được tiêu chuẩn trước đó nữa kia.” “Nam Mô A Di Đà Phật, Tô Mạnh nhiều lần kiếm được lợi ích từ mạo hiểm, nhưng lần này không ngờ mất nhiều hơn được, hèn gì ngươi và Tiếp Dẫn Phật Tổ đều là đại vận giả có đại kiếp, thế sự quả là cân bằng. Âm Dương tướng sinh, quả nhiên thời tới thì biến chuyển. Hắn đã rơi xuống đáy rồi......” Nhiên Đăng Cổ Phật vui vẻ. “Chính là thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn luôn.” A Nan vẻ mặt từ bi, lời lẽ lãnh khốc, “Nhưng hắn luôn có người phù hộ, quan trọng nhất là phải tìm cách giúp ta thoát khốn.” Nếu Ma Phật thoát ra được, thì trên đời này, ngay cả Thanh Đế cũng phải tìm đường mà né qua. Sống chết của Mạnh Kỳ chỉ dựa vào một ý niệm của y mà thôi! Mà để bản thân mình trọn vẹn, làm sao có khả năng y để cho Mạnh Kỳ được sống! Nhiên Đăng Cổ Phật vẻ mặt từ bi thương hại nhìn A Nan, thẳng thắn nói: “Đạo hữu có hành vi diệt phật hủy đạo, ý muốn làm chúng sinh trầm luân, ta không thể nào đủ sức. Theo câu châm ngôn kia, nếu Tiếp Dẫn Phật Tổ thật sự trở về, và không có chế ước nào trước đó, ta kiểu gì cũng không dám trợ ngươi thoát khốn.” A Nan cười khẽ: “Ta hủy chùa tông môn. Lục Phật Đà Bồ Tát cuối cùng là phòng bị cái gì, e là đạo hữu đều rõ cả. Vô Thượng chân phật kia là mối họa lớn của cả ngươi lẫn ta, không làm như vậy không đủ sức làm tuyệt đường của nó.” “Nam Mô A Di Đà Phật, sao không nghĩ cách hoàn toàn diệt trừ nó? Tới khi Tiếp Dẫn Phật Tổ, Bồ Đề Cổ Phật trở về, nó cũng không thể nào gây sóng gió gì được nữa, giống như Thiên Đạo quái vật thời Thái Cổ mà thôi.” Nhiên Đăng Cổ Phật một tay kết ấn, một tay nâng đèn lưu ly. A Nan mỉm cười lắc đầu: “Nếu nó dễ diệt trừ như vậy, hồi đó lúc nó bị phong ấn ở Linh sơn, làm sao ta lại không làm luôn! Chuyện Đạo Quả khó mà đoán trước được, chỉ có thể phòng hoạn khi chưa xảy ra mà thôi.” “Đạo hữu lại vì khổ gì mà rơi vào Ma Đạo?” Nhiên Đăng Cổ Phật vẻ tiếc hận. A Nan cười ha hả: “Nếu luận chữ ‘Ma’, lúc đó phản bội Linh sơn, điên đảo đại trận, khiến Vạn Phật đồng trụy có phải ta đã rơi vào ‘ma’ hay không? Sau này khổ hành thiên hạ, thế thế luân hồi, khám phá hồng trần từ bi độ thế ta có phải cũng là ‘Ma’ hay không?” Y nghiêm mặt: “Có thiện có ác hậu thiên sự, vô thiện vô ác gặp Đạo Quả.” Giọng nói của y truyền vào trong tai Nhiên Đăng Cổ Phật, lay động ý niệm nào đó trong lòng lão. ............ Sâu trong Đại Tuyết sơn, nơi chín tòa Tiên Tôn cổ mộ trấn áp. Vương Tư Viễn tóc không gió tự bay, như những con rắn đen bay múa không ngừng. Đôi mắt đỏ rực điên cuồng, gân xanh lồi ra trên mặt, khiến gương mặt thanh tú trở nên dữ tợn và quỷ dị! Trên tay, ở cổ, những chỗ bị quần áo che lấp đều không ngừng phình lên co lại, như trong cơ thể cất giấu vô số quái vật. Khí tức bạo ngược hung lệ, điên cuồng hỗn loạn không ngừng tỏa ra, khiến Xá Khâm không nhịn được ôm đầu kêu lên đau đớn, bản tính linh quang như sắp biến mất, sắp trở thành cái xác không hồn. Chín cái lệnh bài bay quanh Vương Tư Viễn thay nhau vỡ, trong tích tắc chỉ còn lại ba thành, ánh sáng của Lạc Thư bao phủ toàn thân trở nên ảm đạm, những đốm sáng trắng đen tính toán quy luật thiên địa vạn vật thi nhau tiêu tán. Nếu không phải những nhộn nhạo trong người Vương Tư Viễn có chỗ bị tắc nghẽn, y đã trở thành một con rối của Đông Hoàng Thái Nhất. Ngay lúc nguy hiểm này, chợt vô số tiếng sấm nổ vang, màu đỏ thẫm hỗn loạn trong mắt Vương Tư Viễn yếu hẳn đi, những sợi tóc bay dần dịu xuống, gân xanh đang lồi lên cũng hạ xuống... mọi quỷ dị đều như bị áp chế. Bắt lấy cơ hội, Lạc Thư chụp xuống, bao phủ lấy Vương Tư Viễn, diệt trừ cái ý chí kia. Xung quanh đột nhiên tối đen, tiếp đó vô số ký hiệu thẻ tính vọt lên, diễn hóa không ngừng, kết thành một quả cầu phức tạp mà hư ảo. Viên cầu co lại, chui vào trong người Vương Tư Viễn, dị tượng theo đó hiện lên, nhưng bị cổ mộ trấn áp, không hiện ra bên ngoài. Thật lâu sau, Lạc Thư ảm đạm chui vào Nê Hoàn cung Vương Tư Viễn, thân thể y càng trở nên yếu ớt. Mặt y trắng bệch, cả người lảo đảo, như sẵn sàng ngã lăn ra. Y nghi hoặc nhìn ra ngoài cổ mộ, ho khan: “Khụ, vừa rồi, khụ, xảy ra chuyện gì vậy?” Lần này y đi mạo hiểm điên cuồng, nhưng không phải là không có chút nào nắm chắc. Từ sau khi chứng thực được ý tưởng kia, y đã lên kế hoạch rất lâu, chuẩn bị rất kĩ, lúc đầu chuyển dời và hấp thu tàn lưu Đông Hoàng trên người Xá Khâm vô cùng thuận lợi, mắt thấy đã sắp thành công lột xác, ai ngờ tàn lưu Đông Hoàng đột nhiên điên cuồng, như bị cái gì đó kích thích, đã phá tan rất nhiều hậu chiêu của y, khiến hi vọng thành công trở thành tuyệt vọng. Đến khi hắn sắp trở thành Đông Hoàng phân thân, con rối Thái Nhất, sự điên cuồng đó lại đột ngột đứt ngang, thậm chí còn không bằng lúc trước, giúp y sống lại, công hành viên mãn. “Là khối huyết nhục của Đông Hoàng bị Linh Bảo Thiên Tôn chém xuống kia xảy ra chuyện? Trước thoát khốn sau lại bị trấn áp?” Vương Tư Viễn đại khái thôi diễn ra nguyên nhân. Khối huyết nhục đó chính là chém ra từ trên người Xá Khâm, nên mối liên hệ giữa hai nơi đương nhiên chặt chẽ! Vương Tư Viễn nở nụ cười điên cuồng như một kẻ điên: “Quả thật cơ quan tính tẫn quá thông minh, suýt nữa lầm mất cả mạng mình!” “Thiên ý khó đoán a!” ............ Chuyện bên này của Vương Tư Viễn thì Mạnh Kỳ không biết, hắn bây giờ chính là khóc cười đều không được. Phí hết tâm huyết, hóa giải nguy hiểm, kết quả lại ra đổi lạc ấn Ma Phật thành Đông Hoàng huyết nhục, uy lực của Tuyệt Đao vẫn như cũ. Quả nhiên kiếp số quá là khó đoán, lắm chỗ nhấp nhô, không dễ gì hóa giải...... Mạnh Kỳ thở dài, tụ bào vung lên, thu Kim Ngao đảo vào trong Càn Khôn, sau đó về Côn Luân sơn Ngọc Hư cung. Hắn truyền nửa thần thức vào trong Tuyệt Đao, một nửa vào huyết đào yêu dị, muốn xem có thể kích thích cho huyết đào biến đổi gì không. Đại Đạo chi thụ đã chờ sẵn, yêu đào mà xảy ra mất khống chế gì là xử lí ngay. Hắn cẩn thận dẫn ra một tia khí tức của huyết nhục Đông Hoàng, tạo ra một mối liên hệ nhân quả, đưa nó tới chỗ huyết đào, cũng chính là sau lưng Cố Tiểu Tang. Vừa chạm tới, Tiểu Đào tử lập tức lồi lên, một cảm giác thê lương, hoang man, khủng bố vạn năm không đổi từ từ trào ra. Tiểu Đào tử như say rượu, phấn khởi vô cùng, mạch máu trong thịt quả sáng lên, như một dòng sông ngoằn ngoèo, trong đó, vô số đạo văn lơ lửng, cấu thành chủ thể, bên ngoài dần hiện ra từng phần công pháp cổ xưa từ thô thiển tới cao thâm, như [ tục mệnh chân kinh ] [ trường sinh bất lão chi yếu ] [ tuế nguyệt cửu ca ] vân vân. Mạnh Kỳ không chút bất ngờ, hắn thấy vui vẻ vì trong hư ảo đạo quả mà Tiểu Đào tử lưu giữ của Đông Hoàng Thái Nhất có phần đề cập tới tuổi thọ và quang âm, mặc dù nó đương nhiên không hoàn chỉnh, nhưng mà không phải là ít!