Nhất Thế Tôn Sư

Chương 1292 : Bắc Đẩu làm tòa giá

Dịch: Tiểu Băng “Quả nhiên......” Vừa thấy hình chiếu Ma Phật, Mạnh Kỳ hiểu ngay. Hai đại địch nhân của mình quả nhiên đã kết thành đồng minh! Quả nhiên hồi đó chính là Nhiên Đăng Cổ Phật dựa vào thân phận từng là cao tầng của Ngọc Hư cung, giúp Ma Phật hoàn thành lẻn vào và bố trí cái vũ trụ trong giếng cổ Ngọc Hư cung! Mạnh Kỳ nâng tinh thần lên cao độ, chăm chú tìm cơ hội, thấy một cái sẽ lập tức ra tay, tạo cơ hội bỏ chạy! Nhiên Đăng Cổ Phật Tạo Hóa viên mãn không biết đã bao nhiêu vạn năm, chỉ còn thiếu chư quả chi nhân là đăng lâm Bỉ Ngạn, đứng hàng đầu những kẻ đại thần thông đỉnh phong nhất, kẻ mới vào Tạo Hóa như hắn không thể nào chống nổi, chưa kể bây giờ lão còn liên thủ với Ma Phật A Nan, mặc dù kẻ này đang bị trấn áp ở Linh sơn, chỉ thò ra được một tí sức mạnh thôi, nhưng cũng ghê gớm lắm, cộng với Cửu Thiên Huyền Nữ Lưu La đã chờ sẵn ở nơi đây, nói ra bí mật kinh người, chưa biết là bạn hay là địch. Cục diện như thế, đương nhiên không có cửa nào để mà cuồng vọng. Nhiên Đăng Cổ Phật Kim Thân trong vắt, trí tuệ chi quang lưu chuyển, lặng lẽ đứng đó, như thực như ảo, khiến Mạnh Kỳ không sao tập trung vào được. Mình là chư quả chi nhân, có một sự liên hệ vi diệu hai chiều với Ma Phật A Nan, bị Nhiên Đăng lần theo liên hệ đó lần ra hắn, tới nơi rồi hắn mới nhận ra, đủ thấy sự chênh lệch về Nhân Quả chi đạo giữa hai bên. Mặc dù “Chư quả chi nhân” của hắn mạnh mẽ, có một chút Bỉ Ngạn thần dị, nhưng hắn bị thua kém về thời gian tích lũy và kinh nghiệm quá nhiều, căn cơ quá cạn! Nhiên Đăng luôn giữ nét cười hiền hòa, như không nhìn thấy dáng vẻ “Đại Đạo chi tranh, không chết không ngừng” của Mạnh Kỳ, chuyển mắt qua phía Cửu Thiên Huyền Nữ: “Nam Mô A Di Đà Phật, Tô thí chủ và Phật môn ta có duyên, nên ta mới muốn độ cho hắn, mong thí chủ chớ nhúng tay.” Cửu Thiên Huyền Nữ mỉm cười: “Cổ Phật không phải Thiên Đế, cũng không phải Nhân Hoàng, ừm, lời của ngươi ta có nên làm theo không nhỉ?” Ngụ ý là dù sao cũng phải lấy lý do gì đó thuyết phục ta, chứ không nên dùng kiểu cường thế áp nhân với ta. Mạnh Kỳ không nói gì, toàn lực vận chuyển chư quả chi nhân, tìm thời cơ. Nhiên Đăng Cổ Phật an tường nói: “Tô thí chủ là một trong những kẻ ứng kiếp, lần này nếu không thể độ hóa, sau này e là không còn cơ hội nữa. Chẳng lẽ thí chủ muốn trơ mắt nhìn hắn thoát khổ hải, thân đăng Bỉ Ngạn, trở thành một Nguyên Thủy Thiên Tôn nữa hay sao, tới lúc đó, Vô Cực hỗn độn chi đạo của hắn viên mãn, mặc dù Thiên Đế thực sự có cơ hội sống lại trở về, e là cũng khó mà tranh qua hắn được.” Lưu La sắc mặt hơi đổi: “Ngươi đang nói ý gì?” Nhiên Đăng Cổ Phật đầy ý cười: “Thiên Đình rơi xuống, Tiên Giới hủy diệt, mà kỷ nguyên chưa chung, trừ phi Thiên Đế chưa có chết hoàn toàn, ta thật không sao nghĩ ra được lý do nào khác. Điều này ta tin là mỗi đại nhân vật đều rất rõ ràng, chỉ lúc ấy đều chưa bố trí thỏa đáng, nên mới ăn ý kéo dài kiếp số cho tới hôm nay.” “Lúc đó Tử Vi Tinh Chủ, Đấu Mẫu Nguyên Quân đều vẫn lạc, Cửu Thiên Lôi Thần thì có Phật Tổ phù hộ, mấy người các vị nhờ Thiên Đế che chở mới còn sống, trốn trong tinh không cổ vực, cho đến sau khi Nhân Hoàng Long Đài chú kiếm mới lục tục trở về, giúp y nhảy ra bàn cờ, thành tựu Bỉ Ngạn, không lẽ trong này không có ẩn tình nào hay sao?” Một bí mật kinh khiếp như thế, mà lão nói ra cứ nhẹ tênh! Nét mặt Lưu La đã trở lại bình thường, khẽ cười: “Tiên Giới chưa từng bị hủy diệt hoàn toàn, đây chẳng lẽ không phải là lý do thứ hai khiến kỷ nguyên chưa chung? Nếu Thiên Đế thực sự có hậu chiêu ở trên người chúng ta, e là các đại nhân vật đã sớm tìm tới cửa, khống chế chúng ta ở lòng bàn tay. Về phần tương lai của Tô chưởng giáo có trở nên quá lớn, nhảy ra khỏi bàn cờ hay không, ta không quan tâm, bởi vì nếu để Cổ Phật ngươi đắc thủ, rút ra được ‘Chư quả chi nhân’, e sẽ ngay tại nơi này lập địa thành tổ, đăng lâm Bỉ Ngạn!” “Một bên là tương lai mờ mịt, còn đầy biến cố chưa chắc, một bên là chắc chắn sẽ xảy ra, Cổ Phật ngươi nói ta nên lựa chọn thế nào?” Bàn tay cô có ánh sáng lóe lên, một thanh tiên kiếm ẩn màu đỏ xuất hiện, trên có ba đạo văn mơ hồ: “Xích Đế kiếm!” Đây không phải là thần binh Tố Nữ đạo Huyền Nữ nhất mạch tương truyền, mà là bội binh của Thượng Cổ đại thần Cửu Thiên Huyền Nữ, nghe nói là do một thần linh của thời đầu Thượng Cổ mạnh mẽ không kém Thiên Đế bao nhiêu lấy thân biến thành. Nhiên Đăng Cổ Phật vẻ mặt trở nên trang nghiêm, khẽ niệm phật hiệu: “Nam Mô A Di Đà Phật, thí chủ nếu giúp ngoại đạo, đừng trách Kim Cương ta trợn mắt.” Hai mươi bốn vầng phật quang trên đầu lão rực lên, bên trong hiện ra một thân ảnh, toàn thân sáng rực, mặc đạo bào, khuôn mặt cổ sơ hiếm lạ, tiên phong đạo cốt, một tay nâng Linh Lung kim tháp, một tay xách ngọc sắc Càn Khôn thước, mặt cười tươi tắn: “Dung lão đạo xin chào cố nhân.” Đây chính là Nhiên Đăng sau khi đầu nhập Phật môn, tiềm tu nhiều năm sau chém ra “Quá khứ Đạo môn thân”, tương tự như Di Lặc ngưng kết “Quá khứ Xá Lợi tử”, thậm chí còn mạnh hơn ba phần. Đúng lúc này, Mạnh Kỳ mở miệng: “Lúc trước lão sư bắt đầu ‘Làm giảm cầu không’, đã nói rõ ‘Chư quả chi nhân’ không phải là đồ của ngươi, khiến ngươi ghi hận trong lòng, nên mới đầu nhập Phật môn, nhưng sao ngươi không ngẫm lại, lão sư là người luôn bao che khuyết điểm, nếu ngươi là người phù hợp, sao có chuyện không để cho ngươi, mà để ngươi đi tìm người ngoài?” “Ngươi tu luyện vạn cổ, mà vẫn chưa hiểu rõ vấn đề thật sự của bản thân mình là gì hay sao?” Giọng hắn oang oang như sấm, kết hợp Nguyên Tâm, đâm thẳng vào trong lòng Nhiên Đăng! Chuyện Nhiên Đăng đầu nhập Phật môn là Mạnh Kỳ nghe mấy người Quảng Thành tử kể lại, còn suy nghĩ của Nguyên Thủy Thiên Tôn hay vấn đề gì đó của Nhiên Đăng là do hắn tự mình suy đoán, bây giờ hắn lôi ra hết, mục đích chỉ có một, là châm thẳng vào vấn đề Nhiên Đăng quan tâm nhất, để khiến phật tâm của lão bị rối loạn, hắn muốn tạo ra cơ hội! Vừa mới dứt lời, trong tay Mạnh Kỳ liền xuất hiện Tuyệt Đao, phong mang xuyên qua những tầng hư không. Nhưng mà Nhiên Đăng Cổ Phật vẫn hiền hoà an tường như trước, mỉm cười: “Mặc kệ có vấn đề gì, diệt ngươi xong là hiểu ra cả thôi!” Tâm linh của lão không chút dao động! Hai mươi bốn vầng phật quang bay ra sáu vầng, hóa thành những hạt châu trong vắt, tỏa hào quang năm màu, chính là Định Hải Thần Châu. Sau Phong Thần chi chiến, hai mươi bốn viên Định Hải châu đều rơi xuống người Nhiên Đăng, sau này vì muốn xây dựng ra ba mươi ba trọng thiên, nên sau khi bước vào cảnh giới Tạo Hóa viên mãn lão bèn lấy ra cống hiến, đợi đến khi Thiên Đình rơi xuống, chư thiên tan vỡ, lão bèn cướp lại mấy viên. Hạt châu tỏa ra ánh sáng mênh mông, sáu hạt châu ngũ sắc như hóa thành sáu phương trời đất, có suy diễn hồng trần thế tục, có dã thú súc vật phi nhanh, có Thiên Nhân nhảy múa, khi xảy ra ngũ suy, có Tu La thành đàn, chinh chiến không ngớt, có ngạ quỷ bụng to, cổ như dây mảnh, vô cùng thống khổ, có những tầng quỷ hỏa âm khí sâm sâm, những cảnh khủng khiếp sau khi chết như chảo dầu cối xay đều hiện ra cả, Nhiên Đăng đã dùng sáu viên Định Hải châu luyện chế ra một “Lục Đạo Luân Hồi” thuộc về bản thân mình! Mười tám vầng còn lại phật quang đại thịnh, kết thành một mảng, tịnh thổ ngang qua ức vạn kiếp hiện ra, ngọn đèn lưu ly nổi lên, tỏa ra ánh sáng trắng đen, chiếu thẳng vào người Mạnh Kỳ. Nhiên Đăng Cổ Phật nhìn Mạnh Kỳ chém ra Khai Thiên Tịch Địa mà vẫn bất động như núi, chỉ tay một cái, trang nghiêm đọc: “Cái này đánh vào Nhân Gian đạo!” Ánh sáng trắng đen lưu chuyển, nhân quả liên lụy, sáu viên Định Hải châu từ từ chuyển động, ánh đao của Mạnh Kỳ lập tức tan vỡ, hư ảo đại đạo ngưng tụ bị hồng trần lây dính, pháp thể đạo thân của hắn dần dần hóa thành phàm tục, không lâu nữa sẽ khiến hắn bị biến về thành một phàm nhân. Đây chính là sức mạnh khủng khiếp của kẻ mà Nhân Quả chi đạo chỉ kém một bước liền kết ra đạo quả hư ảo? Mạnh Kỳ dùng Tuyệt Đao để bảo vệ bản thân, khánh vân bay ra khỏi đầu, hỗn độn như nước, bảo vệ một ngọn đèn lưu ly khó miêu tả bằng lời, khá giống với ngọn đèn lưu ly của Nhiên Đăng, chỉ thiếu phần cổ xưa mà thôi, nhưng lại có thêm nhiều phần ý nhị. Vừa cố gắng ngăn cản chuyển thành phàm tục, hắn cũng chỉ tay, trang trọng nói: “Chư quả chi nhân nếu có biến, vạn sự vạn vật đều tùy theo!” Là nhân ban đầu, nếu một khi có điều thay đổi, quả sau đó đương nhiên sẽ phải biến hóa theo! Đây chính là uy lực thần thông của chư quả chi nhân tiến vào cảnh giới Tạo Hóa! Mạnh Kỳ vừa dứt lời, kim thân của Nhiên Đăng Cổ Phật liền hiện ra loang lổ, những mảnh lưu ly vỡ ra, rơi xuống, ngay cả “Quá khứ đạo môn thân” đang giao thủ với Cửu Thiên Huyền Nữ cũng trở nên nặng nề. Lão cũng bị “Chư quả chi nhân” ảnh hưởng, cũng bắt đầu lột xác về hướng phàm nhân! Đến khi cùng thành phàm nhân, hắn có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú mà chiếm thế thượng phong tuyệt đối! Tiên ý biến mất, làn da màu kim của Đạo Thể dần mất đi sự sáng bóng, Mạnh Kỳ và Nhiên Đăng Cổ Phật rơi vào giằng co Nhân Quả chi đạo. Dù ta có thất bại, cũng kéo ngươi cùng thất bại theo! Sau đầu Nhiên Đăng Cổ Phật bay ra một cái ấn nhỏ đầy thần bí. Nó khẽ chuyển động, Định Hải châu biến thành Lục Đạo Luân Hồi vận chuyển nhanh hơn. Luân Hồi ấn! Ma Phật Luân Hồi ấn! Tốc độ Mạnh Kỳ hóa phàm lập tức tăng nhanh, trong khi tốc độ biến hóa của Nhiên Đăng Cổ Phật vẫn giữ nguyên! Mạnh Kỳ đang định dùng tới Nhất Khí Hóa Tam Thanh để liều mạng, thì Cửu Thiên Huyền Nữ khẽ cười: “Cổ Phật có biết ta thắp sáng đèn ở đây để làm gì không?” Không phải chỉ để chiếu sáng đâu nha! Nhiên Đăng Cổ Phật giật mình, chuyển mắt nhìn vào sâu trong hư vô, nhìn thấy những vì sao cổ xưa khủng bố bay tới gần, kết thành trận, chính là “Bắc Đẩu” từng sinh ra Tiên Giới! Bắc Đẩu lúc này như một chiếc xe loan, không cần có người điều khiển, vùn vụt lao tới, ánh sáng trên xe vọt lên, kết thành một mảng ánh sáng thần thánh không bờ bến. Mảng ánh sáng buông xuống làn ánh sáng như nước, bên trong có một hình ảnh như ẩn như hiện, khí tức cường thế mạnh mẽ, hoành tảo bát phương, khiến Nhiên Đăng Cổ Phật cũng phải run lên, nhớ lại một cảnh tượng quen thuộc: Thiên Đế đi tuần! Đây là Thiên Đế đi tuần! Cửu Long kéo loan, Bắc Đẩu làm giá, Tinh Quân ngự xe, Thiên Đế đi tuần! Không có Cửu Long kéo xe, cũng không có Tinh Quân khống chế, chỉ có một mình “Bắc Đẩu” vùn vụt lao đến, mảnh ánh sáng bao phủ bên trên, bao trùm một thân ảnh tịch mịch, cao ngạo, cường thế, thần bí. Lưu La trở nên trang trọng: “Cổ Phật không phải hỏi hậu chiêu của Thiên Đế ở đâu sao? Chính là đây đó!” Nhiên Đăng Cổ Phật biến sắc, Bắc Đẩu xa giá đã tới gần, không còn cơ hội do dự nữa, lão lập tức mặc kệ Mạnh Kỳ, cùng “Quá khứ Đạo môn thân” vọt đi theo hướng ngược lại, Luân Hồi ấn cũng chui vào hư vô, biến mất vô tung. Lưu La lập tức truyền âm cho Mạnh Kỳ: “Đi mau! Chậm e không kịp!” Là đồ giả? Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn “Bắc Đẩu loan giá” đang đi trong hư vô, nhìn bóng người một thời quét ngang thiên hạ kia.