Nhất Thế Tôn Sư

Chương 1291 : Có duyên

Dịch: Tiểu Băng Bốn phía đều là hư vô tối tăm, trống rỗng, đừng nói tới quang âm mỏng manh, lúc nào cũng có khả năng biến mất, xung quanh mọi thứ như cứng lại, không ngừng trở nên hỗn loạn, xé rách Pháp Thân và Chân Linh, ngay cả liên hệ hư ảo nhân quả cũng không thể hoàn thành, những thứ hơi xa một tí là hoàn toàn không thể nào ‘nhìn’ thấy được, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng mà thôi. Thế nên cái nửa tòa điện với ánh đèn mờ nhạt kia như một cái đạo tiêu, không cho phép Mạnh Kỳ vòng qua nó. Mạnh Kỳ bước một bước, đã tới bậc thang của tòa điện. Xuyên qua khe hở, nhìn thấy bên trong có một bóng người mặc đồ trắng tinh, bóng dáng thướt tha, khí tức thanh nhã, xuất trần thoát tục, không dính bụi trần, đang khơi một ngọn đèn lưu ly màu vàng cho nó sáng thêm lên. Bóng người này, Mạnh Kỳ không hề xa lạ, hắn đẩy cửa, đi vào, chào: “Thì ra là Lưu La cô nương, xin hỏi bây giờ nên gọi là Huyền Nữ truyền nhân, hay là Cửu Thiên Huyền Nữ?” Quanh thân Lưu La nhàn nhạt tiên khí hoành dật, đối kháng với sự ăn mòn của hư vô, rõ ràng có uy lực của cảnh giới Tạo Hóa và một loại cảm giác cổ xưa mà xa xăm. Bóng người quay lại, đúng là Huyền Nữ truyền nhân Lưu La. Mắt cô chứa ý cười: “Tô chưởng giáo muốn gọi thế nào chẳng được, danh hào chỉ là vật ngoài thân, cần gì để ý!” Mạnh Kỳ nhìn cô: “Ban nãy gặp được nửa đoạn bia đá, cô và những thần linh còn lại của Thượng Cổ Thiên Đình vừa mới vào tầng trên cùng, không ngờ khôi phục còn nhanh hơn cả mỗ, còn có cả thời gian đi thắp đèn.” “Cửu Thiên Huyền Nữ” Lưu La mỉm cười: “Ta là thần linh chủ trì binh qua chinh phạt của Thiên Đình năm đó, đương nhiên chẳng xa lạ gì với Thiên Đế chi uy. Đối với chút tàn lưu này đâu có là gì, Tô chưởng giáo chẳng lẽ lại thấy thế mà khó hiểu à?” “Theo lý là đương nhiên.” Mạnh Kỳ thở dài, “Xem ra ứng thân chi pháp của Tố Nữ đạo thực đã giúp bản thân ngài sống lại, các đời Huyền Nữ truyền nhân gì gì đều chỉ là vật dẫn mà thôi.” Mỗi đời Huyền Nữ đều yêu thương rồi phụ bạc một người đàn ông, trên người mang nặng vô số nghiệt trái, là người đáng hận, không ngờ người đáng hận cũng có chỗ đáng thương. Mệnh không do mình, sống chỉ là lô đỉnh! Lưu La lắc đầu, trong tiên ý thanh nhã nhiều thêm mấy phần uy nghiêm: “Tô chưởng giáo nói sai rồi, nếu không phải bị Kim Hoàng đạo tiêu Cố Tiểu Tang phá hư, làm sao ta cần mượn thân thể Liễu Sấu Ngọc giúp đỡ!” “Thần khu Pháp Thân và bản tính Chân Linh bị ngăn cách với nhau, thần khu pháp thân là bất hủ, được người ta hỗ trợ. Bản tính chân linh thì giấu đâu đó trong Tiên Giới để trốn qua sự ăn mòn của thời gian. Khi thời cơ tới, hai cái sẽ nhập lại, tái hiện lại đỉnh phong ngày xưa. Nhưng nếu như vậy, thì phải bị những ấn kí nhiều đời phản phệ quấy nhiễu, không ngừng rơi vào luân hồi, nếu không cẩn thận sẽ lập tức hôi phi yên diệt, không còn cơ hội trở về mới đúng.” Mạnh Kỳ nhất thời nghĩ tới Cố Tiểu Tang thần thần bí bí ở Tố Nữ Tiên Giới khi xưa, và cô bé con gọi hắn là “Cha”, khóe miệng không nhịn được run run, trong lòng không khỏi sinh ra kính nể. Thật đã làm khó cho Cửu Thiên Huyền Nữ lúc ấy kêu được cái từ đó ra khỏi miệng, không hổ là Thượng Cổ đại thần, không bị đạo đức thế tục và lời đồn đãi ảnh hưởng tới mình. “Ấn kí nhiều đời?” Hắn sâu sắc bắt được điểm mấu chốt. Ánh nến sáng bừng, chiếu cả tòa đện như ban này. Lưu La vừa nhìn quanh, vừa bình tĩnh trả lời: “Muốn dùng biện pháp mà ta mới nói tới để sống qua vạn cổ, đi đến mạt kiếp, thì quan trọng nhất là lạc ấn không bị đứt đoạn, linh tính trường tồn, đó mới chính là nguyên do ta truyền xuống Huyền Nữ ứng thân pháp.” “Phàm mỗi đời Huyền Nữ và mỗi đời Huyền Nữ truyền nhân tu luyện pháp này đều là ứng thân của ta, thay ta sống sót, thay ta kéo dài.” “Thì ra là vậy.” Mạnh Kỳ giật mình gật đầu. Lưu La tiếp tục nói: “Các cô chính là hóa thân của ta ứng thời ứng vận mà sinh, đều có nhân sinh, đều có nhân quả, đều có tình cảm, sẽ không bị ta quấy nhiễu, cũng sẽ không bị ta chiếm cứ, cho đến khi hết tuổi thọ mà chết, trở về với trời đất, hoàn thành một vòng Luân Hồi, hoàn toàn tiêu tán.” Mạnh Kỳ trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nói cách khác, ngoài mối liên hệ nhân quả, thì bản thân mỗi người họ từ tri thức đến nhân sinh thực ra đều không có liên quan gì tới ứng thân. Nếu ngươi không dẫn phát, các cô sẽ chính là Huyền Nữ thật sự, Huyền Nữ truyền nhân thật sự.” “Dùng cách thức như vậy, ngươi không sợ ứng thân cường đại sẽ có thể vượt qua bản tôn, đảo khách thành chủ hay sao?” Lưu La mỉm cười: “Ứng thân pháp ta truyền xuống chỉ tới Truyền Thuyết là dừng, cho dù có gặp được cơ duyên xảo hợp, thì cũng không thể đạt đến Tạo Hóa, không thể uy hiếp được ta.” Mạnh Kỳ đăm chiêu: “Vậy mỗi Huyền Nữ hoặc mỗi Huyền Nữ truyền nhân đều chính là ứng thân của ngươi đúng không? Vậy cũng sẽ có liên hệ nhân quả nhất định?” Lưu La cảm thấy ngữ khí của hắn có chút cổ quái, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ.” Cô khẽ thở dài: “Không có Bỉ Ngạn phù hộ, không đến cảnh giới Tạo Hóa đỉnh phong chạm đến Bỉ Ngạn, muốn sống qua vạn cổ, đi đến mạt kiếp, chỉ có thể sử dụng thần thông, hoặc nhờ vào truyền lưu thanh danh bằng văn tịch, hoặc chém một cái ‘ta’ để chết thay, hoàn toàn ngủ say, hoặc truyền bá tín ngưỡng, dùng hương khói, mà ta chỉ có thể sử dụng ứng thân pháp mà thôi.” Lúc trước Thiên Đình rơi xuống, Thiên Đế đột tử, khiến những Cửu Thiên đại thần này đều bị mất đi phù hộ. Mạnh Kỳ không nói thêm, quét mắt nhìn quanh, thấy điện này tạo hình cổ xưa, có phần tiên ý, thuận miệng hỏi: “Đây là điện nào vậy?” Giọng Lưu La có phần hồi ức và cảm khái: “Đây là đại điện nơi chúng ta đợi Thiên Đế triệu kiến, lúc đó tầng trên cùng đâu đâu cũng bị phong cấm, ngay cả ta và mấy người Tử Vi Tinh Chủ cũng chỉ hoạt động được ở khu vực này, chứ không nhìn ngó được toàn cảnh. Thật không ngờ, mọi thứ đều đã qua, Lăng Tiêu điện cũng đã ngã xuống trần ai, mọi thứ đều hôi phi yên diệt, tòa điện các này lại còn được một nửa, quả thực là thế sự khó liệu.” “Đại chiến ngày đó thật là kịch liệt, Bỉ Ngạn chi uy quả thực là vượt quá mức tưởng tượng.” Mạnh Kỳ nhìn ra hư vô bên ngoài, nghĩ tới chiến trường Nguyên Thủy và Linh Bảo mình từng nhìn thấy, trầm ngâm nói, “E là ngay cả dòng sông thời gian hư ảo chảy qua nơi này cũng đã bị đánh nát thành mảnh nhỏ.” Lưu La ưu tư: “Đại chiến lần đó quả thực lan đến dòng sông thời gian hư ảo, ngay cả ‘Quá khứ chi thân’ của chúng ta khi đó đang được Thiên Đế triệu kiến cũng bị hủy diệt, nếu không phải nhờ Thiên Đế che chở, ta e là đã không vượt qua nổi kiếp số lần đó, Tử Vi Tinh Chủ chính vì vậy mà hoàn toàn vẫn lạc.” Mạnh Kỳ cau mày nghi hoặc, Thiên Đế còn có dư lực phù hộ cho mấy thần linh như Cửu Thiên Huyền Nữ? Ngay cả ông ta cũng còn ngã vào trần ai, hoàn toàn vẫn lạc, hóa thành Quang Âm đao kia mà?! Bình thường, nếu có dư lực, không phải nên tạo ra cơ hội cho bản thân mình hay sao? Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, cứu thuộc hạ cảnh giới Tạo Hóa làm sao quan trọng bằng bảo vệ thân thể Bỉ Ngạn của mình? Bỉ Ngạn đại nhân vật chỉ cần sống, là sẽ có mọi khả năng xảy ra, là có cơ hội thay đổi quá khứ, giúp thuộc hạ sống lại! Trừ phi... Thiên Đế đã biết chuyện không thể trái, cũng không trốn thoát được, cho nên mới man thiên quá hải, để lại hi vọng hoặc hậu chiêu trên đám người Cửu Thiên Huyền Nữ để mưu đồ tương lai!? Thiên Đình rơi xuống, Cửu Thiên Huyền Nữ mai danh ẩn tích một thời gian, sau đó dùng trạng thái đỉnh phong “Hạ phàm” giúp đỡ Nhân Hoàng, giúp hắn đặt nên cơ nghiệp, sau đó Nhân Hoàng đột nhiên tọa hóa! Cùng thời gian đó, Cửu Thiên Huyền Nữ nhất mạch sáng lập Tố Nữ đạo, thu lưu Hoan Hỉ Bồ Tát nhất mạch...... a, có mùi cổ quái, tuy vẫn chưa thể tìm ra được chi tiết mọi chuyện, nối kết chúng lại với nhau, nhưng mơ hồ đã nghe ra có mùi vị âm mưu! Lúc trước Nhân Hoàng tọa hóa nhất định không chỉ liên lụy tới Vô Sinh lão mẫu...... Một chi tiết quan trọng là được Thiên Đế phù hộ sống sót như vậy, sao Cửu Thiên Huyền Nữ lại nói cho mình biết? Mạnh Kỳ giật mình, quay qua nhìn Lưu La, thấy khóe miệng cô khẽ nhếch, như cười như không, như biết rõ hắn đang nghĩ cái gì! Mạnh Kỳ đang định hỏi thì cảm giác được khí tức bàng bạc tới gần, quay đầu nhìn lại, thấy một Kim Thân Phật Đà sau đầu có hai mươi bốn vầng phật quang viên mãn hạ xuống trên bậc thang. “Nhiên Đăng Cổ Phật......” Mạnh Kỳ ngưng trọng mở miệng, “Quả thật không phải oan gia thì không gặp nhau!” Nhiên Đăng mỉm cười, hiền hoà khiêm tốn nói: “Không phải, không phải, là vì đạo hữu này và thí chủ có mối liên hệ vi diệu, túc thế duyên phận với nhau, nên qua hỗn loạn thời không cũng có thể cảm ứng được.” Hai mươi bốn vầng phật quang viên mãn sau đầu lão lóe ra những thân ảnh, cái thì mặt mày đau khổ, cái thì tuấn mỹ mỉm cười, song tất cả đều là Ma Phật A Nan!